Chiến Thần Bất Bại

Chương 1611:




Chương 1611

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi đều ngơ ngác, sau đó không khỏi nhíu mày.

 

Lúc này, bên trong khu nghỉ ngơi VIP có không dưới hai mươi người đang ở bên trong nghỉ ngơi, có người đang xem báo ngày hôm nay, có một số người thì đang uống cà phê.

 

Hoàn toàn không hề giống đóng cửa.

 

Vị giám đốc này rõ ràng đang nhắm vào Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi!

 

“Giám đốc Lý, làm như vậy không hay đâu, anh ta là Tiêu Chính Văn đấy, từng là vua Bắc Lương, anh ta có đặc quyền sử dụng khu nghỉ ngơi VIP, nếu như chuyện này bị cấp trên biết được, chúng ta…”

 

Một nhân viên vội vàng đi tới bên cạnh nhỏ giọng nói với Lý Thừa Vận.

 

“Cấp trên ư?”

 

Lý Thừa Vận cười khẩy, khinh thường nói: “Lẽ nào cậu không biết cậu chủ Đông Phương Ngạo Vũ đã lên tiếng, ai có qua lại quá mật thiết với cậu ta thì sẽ giết hết cả nhà người đó!”

 

“Dù cấp trên có biết thì có thể làm gì được?”

 

Lý Thừa Vận vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc lá từ trong túi quần rồi châm lửa hút ngay trước mặt mọi người, nhả ra một vòng khói, nói: “Nếu là nửa năm trước thì tôi thật sự không dám đắc tội với tên Tiêu Chính Văn này!”

 

“Có điều, lúc đó khác, bây giờ khác, bây giờ cậu ta không chỉ không còn là vua Bắc Lương mà còn đắc tội với cả bốn gia tộc lớn! So với bốn gia tộc lớn thì cậu ta chỉ là cái rắm!”

 

Lý Thừa Vận khinh thường lên tiếng.

 

Đông Phương Lăng lại chắp hai tay sau lưng, đi tới trước mặt liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi, cười khẩy nói: “Ôi chao, xem ra lần này anh Tiêu về nước không được thuận lợi lắm nhỉ!”

 

“Có điều, mọi việc đều có nguyên nhân của nó, ai bảo anh Tiêu cứ luôn khinh thường người khác, ngay cả bốn gia tộc lớn cũng chẳng coi ra gì, bảo sao ngay cả giám đốc sân bay nhà người ta cũng thấy anh chướng mắt!”

 

“Hay là thế này đi, để tôi mua cho vua Bắc Lương của chúng ta một cái ghế gấp nhỏ, anh chịu thiệt chút xíu, ngồi ở bên cửa một lát, tôi sẽ sai người pha cho anh một bát mì ăn liền nhé?”

 

Đám người bên cạnh nghe thấy vậy thì đồng loạt phá lên cười.

 

“Đông Phương Lăng! Ai bảo anh làm như vậy, anh sẽ phải hối hận!”

 

Dương Linh Nhi tức giận, mặt mày tái xanh!

 

Người này là Tiêu Chính Văn đấy, bảo anh ngồi trên ghế gấp nhỏ trước cửa sân bay và ăn mỳ ăn liền ư?

 

“Hừ, được ăn mỳ ăn liền đã là đãi ngộ cấp hoàng thượng rồi! Theo tôi thấy, ngay cả bát canh cậu ta cũng không có mà húp đâu!”

 

Lý Thừa Vận nói với vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, nhếch mép cười khẩy:

 

“Chúng ta đi, lấy hành lý, ra bên ngoài tìm một quán cà phê ngồi đợi!”

 

Tiêu Chính Văn nói bằng giọng điệu hờ hững, hoàn toàn chẳng buồn quan tâm tới mấy trò hề của Lý Thừa Vận.

 

“Anh Tiêu, thế nhưng… thế nhưng bọn họ ức hiếp người quá đáng mà!”

 

Dương Linh Nhi tức tới mức nước mắt lưng tròng.

“Không cần chấp nhặt với mấy kẻ này làm gì!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.