Chiến Thần Bất Bại

Chương 1609:




Chương 1609

Đông Phương Lăng cười khẩy, làm gì có ý đến đón người chứ?

 

“Cậu Đông Phương, cậu phải để mình rớt giá bao nhiêu mà chạy đến đón anh ta vậy. Bây giờ ai ở Hoa Quốc mà không biết Tiêu Chính Văn đã quá thời rồi chứ, chẳng khác nào con chó hoang bên đường, cậu đừng rước xui xẻo vào người đấy”.

 

Một tên đàn em bước đến chế giễu.

 

Đông Phương Lăng nghe thế cũng ngửa đầu bật cười.

 

Tiếng cười của hắn thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

 

Nhưng mọi người đều chuyển tầm mắt sang nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Không một ai không biết đến vua Bắc Lương, nhưng không ai dám bước đến chào hỏi.

 

Đông Phương Ngạo Vũ đã nói, ai dám đến gần Tiêu Chính Văn thì toàn bộ gia tộc sẽ bị giết.

 

“Đông Phương Lăng, anh có tư cách gì chạy đến đây giễu cợt anh Tiêu? Mấy tiếng trước, anh Tiêu còn đang cống hiến thân mình cho đất nước, còn anh thì sao? Ngoài việc biết ăn chơi trác táng, anh đã từng làm gì cho đất nước chưa?”

 

Dương Linh Nhi bực bội hừ một tiếng, nói.

 

“Ha ha, tôi đóng thuế cho nước nhà, tiêu pha không cần đóng thuế à? Không có tiền đóng thuế của những người như chúng tôi, lẽ nào Tiêu Chính Văn ở Long Kinh ăn phân hả?”

 

“Nói khó nghe một chút, không có mấy cậu ấm nhà giàu như tôi góp vào mấy trăm, hàng chục nghìn tệ một ngày thì hắn còn chẳng có phân để ăn nữa kìa”.

 

Đông Phương Lăng không kiêng nể gì chế nhạo.

 

“Ôi trời! Đáng ghét!”

 

“Mẹ kiếp, người nhà Đông Phương thì giỏi lắm chắc”.

 

“Hừ, sớm muộn loại người này gì cũng gặp quả báo thôi”.

 

Cách đó khá xa, đám đông hóng chuyện đều nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng.

 

Tiêu Chính Văn từng cứu Hoa Quốc thoát khỏi nguy hiểm rất nhiều lần, mấy tháng trước còn cứu Long Kinh chỉ trong một đêm.

 

Không có Tiêu Chính Văn thì liên quân năm nước đã tấn công vào Long Kinh từ lâu rồi, đâu có chuyện bây giờ họ vẫn có thể bình yên đứng đây chứ.

 

Thế nên người dân Hoa Quốc đều vô cùng biết ơn và kính trọng Tiêu Chính Văn.

 

“Nhìn thấy chưa, Tiêu Chính Văn còn chẳng nói gì, mà cô ồn ào cái gì hả? Lẽ nào cô không biết người anh em Đông Phương Ngạo Vũ của tôi đã thông báo với tất cả mọi người sao? Có phải cô muốn hại chết cả nhà họ Dương không?”  Đông Phương Lăng bĩu môi khinh thường nói.

“Đông Phương Lăng, anh…anh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.