Chiến Thần Bất Bại

Chương 1603:




Chương 1603

“Vậy cũng có thể nói một trăm năm trước, người Vy Hào cũng đang tìm kiếm tim rồng?”

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên hỏi.

 

Kiều Chí Nhuệ gật đầu nói: “Nhưng họ vẫn chưa tìm được! Mặc dù tim rồng ở Hoa Quốc nhưng thế giới rộng lớn như mò kim đáy biển, sao họ có thể tìm thấy được?”

 

“Tìm kiếm tim rồng cũng cần có phương pháp đặc biệt”.

 

Nghe thế Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày hỏi: “Tìm kiếm tim rồng cũng cần có phương pháp đặc biệt ư?”

 

Kiều Chí Nhuệ cười không nói, lấy một quyển sách ra đưa cho Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn nhận lấy cuốn sách, không khỏi có cảm giác quen thuộc…

 

“Đây là sách anh lấy từ chỗ Âm Dương Tôn à?”

 

Tiêu Chính Văn bừng tỉnh nói.

 

Sở dĩ hơi thở trên cuốn sách này quen đến thế là vì lúc đó Tiêu Chính Văn từng nhìn thấy nó ở chỗ Âm Dương Tôn, nhưng lúc đó vẫn chưa thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.

 

“Đúng thế, “Võ Hầu Tàng Binh Đồ” trước giờ vẫn luôn bị người đời hiểu lầm, cứ nghĩ đây là một cuốn sách về quân sự, thậm chí lúc đó còn có người lưu truyền một truyền thuyết: có được cuốn “Võ Hầu Tàng Binh Đồ” thì có thể có được cả thiên hạ”.

 

“Thật ra người xưa hay người thời nay cũng vậy, không ai biết hàm ý thật sự của câu nói này. Trong “Võ Hầu Tàng Binh Đồ” có tung tích cụ thể của năm quả tim rồng. Thế nên phái Quang Minh vẫn luôn nghiên cứu cuốn sách này”.

 

“Hơn nữa họ luôn tìm kiếm tim rồng khắp nơi ở Hoa Quốc dựa theo ghi chép trong cuốn sách này. Ông Tiêu gia nhập vào phái Quang Minh cũng là vì nguyên nhân này”.

 

Kiều Chí Nhuệ nói đầu đuôi sự việc cho Tiêu Chính Văn.

 

“Ý anh là ông nội tôi cũng…”

 

Kiều Chí Nhuệ mỉm cười nói: “Năm đó, Thiên Tử cũ cũng không lẩm cẩm, bốn gia tộc lớn muốn hại nhà họ Tiêu, Thiên Tử cũ đâu thể ngồi yên mặc kệ? Nhưng chính là cơ hội lần đó đã làm mọi chuyển xoay chuyển”.

 

“Ông Tiêu vì đất nước mà cam lòng hy sinh toàn bộ tính mạng của gia tộc, cuối cùng một thân một mình thâm nhập vào nội bộ phái Quang Minh, còn có thể được Sáng Thế Chủ tin tưởng, quả thật không dễ dàng gì”.

 

“Mấy tin tức nội bộ này đa phần đều là ông Tiêu báo cáo lại. Thế nên nhà họ Tiêu là gia tộc trung thành với đất nước nhất, thậm chí có thể hình dung bằng từ toàn gia trung liệt”.

 

“Hôm nay tôi đến theo lệnh của tổng tư lệnh Tần, cũng được ông Tiêu giao phó, anh nên được biết vài chuyện. Cuốn sách này cũng là ông Tiêu bảo tôi đưa cho anh, ông Tiêu còn nói nhất định phải thuộc nằm lòng”.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu nhận lấy cuốn Võ Hầu Tàng Binh Đồ.

 

Nghe tiếng phát thanh máy bay sắp cất cánh, Tiêu Chính Văn không hỏi gì thêm nữa, anh đứng dậy nói tạm biệt với Kiều Chí Nhuệ.

 

Lúc này ở Hoa Quốc.

 

Trong nhà của gia tộc Đông Phương, một ông lão tóc bạc vô cùng uy nghiêm ngồi chính giữa.

 

Một thanh niên của nhà họ Đông Phương bước đến nói: “Cụ tổ, nhận được tin tức chính xác, Tiêu Chính Văn sắp bình an quay về nước”.

 

“Cái gì? Tiêu Chính Văn chưa chết à?”

 

Đông Phương Tiếu – một trong những bốn cụ tổ lánh đời của gia tộc Đông Phương mở to mắt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.