Chiến Thần Bất Bại

Chương 1573:




Chương 1573

Lục Hoài Viễn ôm lấy ngực, khoé miệng rớm máu, lúc này, khí huyết khắp người ông ta đang không ngừng sục sôi.

 

Nếu như không phải ông ta có kinh nghiệm phong phú, cộng thêm máu rồng ở trong cơ thể thì e rằng đã phun ra một ngụm máu lớn.

 

“Nhưng dù có cùng là người Hoa Quốc thì hôm nay cậu cũng buộc phải chết!”

 

Nói tới đây, Lục Hoài Viễn đột nhiên gầm lên một tiếng, sau đó lại lấy ra một cái bình nhỏ uống thêm một ngụm máu rồng.

 

Máu rồng vừa chảy vào cơ thể, khí thế của Lục Hoài Viễn lại dâng cao thêm mấy phần.

 

Vốn dĩ uy thế khắp người ông ta đã giống như thiên thần hạ thế!

 

Lúc này thần uy càng khiến mọi người kinh ngạc!

 

Thậm chí ngay cả những người bình thường cũng đều không dám nhìn thẳng.

 

“Đại chủ tế, ông ta… ông ta lại vừa uống thêm một ngụm máu rồng nữa sao? Lẽ nào ông ta không địch lại được Tiêu Chính Văn?

 

Chủ tế đó kinh ngạc lên tiếng hỏi.

 

Ban nãy Quang Minh Tôn đã dùng máu rồng một lần, nếu như liên tiếp sử dụng máu rồng trong khoảng thời gian ngắn thì đồng nghĩa với việc đang đốt cháy sinh mệnh của bản thân.

 

Bởi vì sự kích thích của máu rồng với tiềm năng trong cơ thể con người là không có giới hạn!

 

Không ngừng kích thích tiềm năng chẳng khác gì đang tự thiêu thân!

 

“Không sai! Có điều tôi cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể dồn ép Quang Minh Tôn tới bước đường này, xem ra trận chiến ngày hôm nay, bất luận kết quả có thế nào thì e rằng cái tên Tiêu Chính Văn cũng sẽ khiến toàn Âu Lục phải chấn động!”

 

Sandos nói với sắc mặt hơi khó coi.

 

Lúc này, chỉ thấy Lục Hoài Viễn không chỉ có khí thế khác xa so với khi trước, ngay cả cơ thể cũng phát ra một tia sáng màu đỏ sẫm.

 

Ngoài ra, bắp thịt của ông ta cũng có sự biến đổi, rõ ràng đã đạt đến trạng thái đỉnh cao nhất mà loài người có thể đạt được

 

Dù Lục Hoài Viễn có đứng nguyên tại chỗ không hề cử động, nhưng cả quảng trường Thái Dương đều đang khẽ rung động.

 

Mọi người đều hết sức kinh ngạc trước việc Tiêu Chính Văn có thể dồn ép Quang Minh Tôn tới bước này, nhưng e rằng đây đã là cực hạn của Tiêu Chính Văn!

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lục Hoài Viễn khẽ cử động!

 

Vẫn là một cú đấm tràn đầy uy lực!

Chỉ là cú đấm này giống như một phát pháo lóe lên tia sáng nhưng lại không có bất cứ âm thanh xé toang không khí nào, đánh về phía Tiêu Chính Văn nhanh như chớp!

Lúc này, xung quanh quảng trường phát ra những tiếng hô kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.