Chiến Thần Bất Bại

Chương 1553: Gài bẫy bôi nhọ




Mặc dù quan hệ của Phùng Tiếu Thiên và Phùng Thiên Hựu không tốt lắm nhưng Phùng Thiên Hựu vẫn là một thành viên của nhà họ Phùng.

Em họ của hắn bị giết cũng xem như khiến hắn mất mặt.

Trước đây Phùng Tiếu Thiên còn mong người Hằng Sơn sẽ ra mặt cho mình, nếu đổi lại là trước đây, Hằng Sơn chắc chắn không do dự mà đồng ý.

Nhưng vì trước đó Tiêu Chính Văn đã giết Lữ Thanh Phong nên Hằng Sơn cũng rất thận trọng trong chuyện này.

Dù sao nhà họ Phùng chỉ là thế lực bên ngoài của Hằng Sơn, dĩ nhiên Hằng Sơn không thể đưa mình vào chỗ chết chỉ vì nhà họ Phùng.

Thế nên Hằng Sơn không suy nghĩ gì đã từ chối yêu cầu báo thù cho em trai của Phùng Tiếu Thiên, hơn nữa còn nói với Phùng Tiếu Thiên rằng sau này bảo người nhà họ Phùng khiêm tốn lại.

Câu trả lời này của Hằng Sơn có thể nói là khiến Phùng Tiếu Thiên rất ngạc nhiên.

Nhưng ông trời không tuyệt đường sống của con người.

Trước đó con trai của viện trưởng học viện kiếm thuật Thiên Sơn – Lạc Trường Sinh là Lạc Tề Anh từng bàn bạc với hắn cùng bôi nhọ Tiêu Chính Văn, với điều kiện phải đuổi được nhà họ Lãnh ra khỏi tỉnh Xuyên thì mới cho nhà họ Phùng gia nhập vào học viện kiếm thuật.

Bây giờ nếu Hằng Sơn đã không chịu trả thù cho Phùng Thiên Hựu thì Phùng Tiếu Thiên cũng mặc nhiên lao vào vòng tay của Thiên Sơn.

“Yên tâm đi, em trai anh nhất định sẽ không chết vô ích, bắt đầu hành động theo những bước tôi đã nói với anh trước đó”.

Lạc Tề Anh cười khẩy nói.

Hắn vừa dứt lời, vừa phòng mở ra, có mấy người đàn ông trẻ tuổi bước vào.

Mấy người này chọn bừa ra một người cũng là nhân vật có máu mặt.

Người đi đầu là Hàn Thiên Vũ.

Người này cũng là con trai trưởng của một viện trưởng ở Thiên Sơn, hơn nữa vị viện trưởng này còn là cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương vừa quay về từ ngoài lãnh thổ.

Ngoài ra còn một đứa con riêng của thủ lĩnh Hoa Sơn là La Chí Dũng.

Bây giờ chọn bừa một người trong số những người này đều là sự tồn tại uy hiếp một phương ở Hoa Quốc.

“Anh Lạc, có sự giúp đỡ của anh Phùng, tôi nghĩ kế hoạch của chúng ta sẽ có thể có kết quả hoàn hảo nhanh thôi”, Hàn Thiên Vũ đắc ý nói.

“Đúng thế, giờ anh Lạc là đối tượng đào tạo trọng điểm của Thiên Sơn, nếu có nguồn tài chính ở thế tục thì sau này chúng ta có thể dựa vào anh Lạc được rồi”.

La Chí Dũng cũng nói hùa theo.

“Hừ, dù Tiêu Chính Văn có trốn ở đâu trên thế giới này, tôi cũng phải lôi hắn ra cho bằng được. Năm đó hắn không thèm nói tiếng nào đã hủy hoại học viện kiếm thuật Thiên Sơn, không trả được thù này thì Lạc Tề Anh tôi thề không làm người”.

Lạc Tề Anh vừa nói vừa bóp nát ly rượu trong tay.

Hiện giờ Lạc Tề Anh đã nhanh chóng đột phá cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao sau khi có được toàn bộ tài nguyên của học viện kiếm thuật Thiên Sơn.

Trong các đệ tử của năm đại danh sơn thì hắn đã trở thành một ngôi sao mới đầy tiềm năng.

Nghĩ đến năm đó cảnh giới của Tiêu Chính Văn cũng chỉ là cảnh giới Thiên Thần một sao, dù có linh khí khôi phục, Tiêu Chính Văn vừa không có tông môn giúp đỡ vừa không có gia tộc ủng hộ, không thể đột phá nhanh đến thế.

Thế nên Lạc Tề Anh tự cho rằng, chỉ cần tìm được Tiêu Chính Văn thì với thực lực của mình chắc chắn có thể giết được anh, sau đó lập công lớn cho Thiên Sơn.

Như thế hắn có thể nhận được sự quan tâm của cả Thiên Sơn, từ đó có nhiều tài nguyên hơn, càng nhanh đột phá đến cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao.

Đến lúc đó, hắn có thể tự hào mình là người trẻ xuất chúng của cả Hoa Quốc.

Trước đây tên Tiêu Chính Văn này là ác mộng của Thiên Sơn, nhưng bây giờ ngay cả Lạc Tề Anh hắn cũng có tự tin khiêu chiến với Tiêu Chính Văn.

Nghĩ đến đây Lạc Tề Anh không khỏi nở nụ cười đắc ý.

Xem ra đúng là thế đời vô thường, người từng ở trên cao, khiến hắn phải ngước nhìn bây giờ cũng chỉ xứng đáng bị hắn giẫm đạp dưới chân, làm một hòn đá đệm chân trên con đường phía trước mà thôi.

Bây giờ hắn một lòng muốn một bước lên đỉnh cao, dù Lạc Trường Sinh luôn nói với hắn đừng hống hách khinh thường nhưng Lạc Tề Anh lại cảm thấy bố mình gan bé quá.

“Mau làm theo những gì tôi nói với anh”.

Lạc Tề Anh đã không đợi được nữa rồi.

Phùng Tiếu Thiên cũng không nghĩ nhiều, đứng lên đi ra khỏi phòng.

Với địa vị trong giới giải trí hiện giờ của gã, muốn bôi đen Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi.

Phùng Tiếu Thiên đi ra khỏi biệt thự, ngồi vào xe của mình, người đại diện vội quay đầu lại nói: “Cậu Phùng, giờ chúng ta đi đâu?”

Quay đầu sang nhìn người đại diện, Phùng Tiếu Thiên nghiến răng nói: “Anh Triệu, tiếp theo chúng ta có thể phải làm một việc lớn, nếu anh sợ thì có thể lùi bước”.

Dù sao gã sắp phải đứng về phe đối lập với vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn, đồng nghĩa với việc hoàn toàn trở mặt với giới chính trị, hoặc sự nghiệp của gã cũng sẽ kết thúc tại đây.

Thế nên gã mới hỏi người đại diện lần cuối.

“Cậu Phùng, cậu nói gì thế, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia mà”.

Người đại diện quay sang nịnh bợ nói với Phùng Tiếu Thiên.

Cho đến khi Phùng Tiếu Thiên nhìn thấy vẻ mặt kiên định của người đại diện thì mới gật đầu, vỗ vào ghế lái nói: “Về công ty”.

Nhìn Phùng Tiếu Thiên đi khỏi rồi Lạc Tề Anh mới bưng một ly rượu vang quay về sofa, ngồi xuống cười nói: “Tiêu Chính Văn à, e là anh có nằm mơ cũng không ngờ tôi sẽ lên kế hoạch vung lưới bắt anh nhỉ?”

“Đúng là đáng mong đợi, vua Bắc Lương được người người tôn kính bị người khác đạp dưới chân sẽ như thế nào đây?”

Lạc Tề Anh càng nghĩ càng cảm thấy sung sướng, thậm chí hắn đã ảo tưởng đến cảnh tượng mình giẫm lên khuôn mặt Tiêu Chính Văn, được vô số truyền thông phỏng vấn.

Đêm hôm đó, Phùng Tiếu Thiên thông qua cuộc họp báo vạch trần việc Tiêu Chính Văn thản nhiên để cấp dưới cũ của mình giết người vô tội.

Hơn nữa Phùng Tiếu Thiên trước ống kính khóc đến sưng cả mắt, liên tục khóc thương cho em trai mình trước ống kính, còn nói em trai mình là một người hiền lành, tuổi trẻ tài cao.

Cấp dưới của Tiêu Chính Văn chỉ vì không thích cách làm việc lương thiện của nhà họ Phùng đã giết hại em trai gã một cách tàn nhẫn.

Tin tức này lập tức nổ ra một cuộc bàn luận trên mạng.

“Hôm đó em trai tôi chỉ muốn đến Hội chữ thập đỏ quyên góp cho các em học sinh vùng núi khó khăn, nhưng không ngờ lại gặp phải Long Ngũ giữa đường”.

“Vì không thích sự hảo tâm của nhà họ Phùng mà Long Ngũ bôi nhọ nhà họ Phùng đang mua chuộc lòng người, sau đó ỷ vào thân phận là cấp dưới của vua Bắc Lương giết em trai tôi”.

“Mọi người sẽ nghĩ loại người như thế có công lớn với Hoa Quốc sao?”

Trong thoáng chốc sự việc này được công bố rộng rãi đến công chúng.

Hơn nữa vì Phùng Tiếu Thiên có rất nhiều fans, lập tức cũng nổ ra một luồng dư luận trên mạng.

Gần như tất cả mọi người đều tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Phùng Tiếu Thiên.

“Hừ, vua Bắc Lương này không ra mặt làm việc ác mà dung túng cho cấp dưới làm bậy, đúng là uổng công người dân Hoa Quốc tin tưởng vào anh ta”.

“Ai mà không biết người nhà họ Phùng thường làm từ thiện, người ta quyên tiền cho người nghèo lẽ nào sai sao?”

“Tám mươi phần trăm là do vua Bắc Lương sợ quyên góp tài sản của mình nên mới hận người nhà họ Phùng như thế, mới bảo người âm thầm giết hại Phùng Thiên Hựu”.

Sau khi đám thủy quân trên mạng lên tiếng, năm đại danh sơn cũng theo đó đứng ra bênh vực cho nhà họ Phùng.

Còn lớn lối nói nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nhà họ Phùng.

Thấy từng tin tức nổ ra trên mạng, Phùng Tiếu Thiên nở nụ cười hài lòng.

Chỉ cần chuyện này cứ phát triển theo hướng đấy, qua mấy ngày nữa danh tiếng của Tiêu Chính Văn và cấp dưới cũ của anh sẽ bị hủy hoại.

“Chuyện giải quyết thế nào rồi?”

Đêm hôm đó Lạc Tề Anh gọi đến cho Phùng Tiếu Thiên hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.