Chiến Thần Bất Bại

Chương 1547:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1547: Bán Bộ Nhân Vương nổi giận

Lúc này, ngay cả những người bên dưới đang xem trận chiến cũng có thể nhận ra rằng trên người Tiêu Chính Văn đang cất giấu một bí mật lớn.

Bởi vì thực lực anh thể hiện quá mạnh mẽ.

Nếu anh tiếp tục phát triển, rất có khả năng sẽ đột phá lên cảnh giới Nhân Vương trong một khoảng thời gian ngắn.

Đến lúc đó, đám người Lữ Thanh Phong còn là cái thá gì nữa!

Trước mặt Nhân Vương, Bán Bộ Nhân Vương chỉ yếu ớt như một đứa trẻ, thậm chí Tiêu Chính Văn cũng có thể dễ dàng chém chết bọn họ.

Nhưng vào lúc này, màn ánh sáng vàng khẽ lay động.

Ngay sau đó, vô số kiếm khí cùng lúc phóng ra từ trong màn ánh sáng, phóng về phía Lữ Thanh Phong.

Trong nháy mắt vị trí tấn công và phòng thủ thay đổi, vừa rồi Tiêu Chính Văn gần như đã phải chết, nhưng trong nháy mắt, Lữ Thanh Phong lại rơi vào thế nguy hiểm.

Bởi vì đó là kỹ năng độc nhất của Lữ Thanh Phong, nhưng vô số kiếm ảnh đó chân thực đến mức khiến Lữ Thanh Phong toát mồ hôi hột.

“Giết!”

Lữ Thanh Phong gầm lớn, lại giơ kiếm lên chém giết.

Nhưng ông ta không thể ngờ rằng lại phải đối mặt với kỹ năng độc nhất của chính mình.

Từng luồng sáng vụt bay, vô số tiếng kim loại va chạm vang lên.

“Keng keng keng!”

Cho đến cuối cùng, Lữ Thanh Phong lại bị chính chiêu thức của mình đánh lùi mấy chục bước.

Lúc này, trên mặt Lữ Thanh Phong đầy vẻ kinh hãi.

Ông ta vừa phải đối phó với chiêu thức của chính mình, vừa phải để mắt đến Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa, điều khiến ông ta càng không thể tin được chính là khí tức của Tiêu Chính Văn không hề bị rối loạn, ngược lại anh còn bình tĩnh nhìn mọi thứ trước mặt.

Xem ra thực lực của Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn cả cao thủ Bán Bộ Nhân Vương như ông ta.

Sao có thể thế được?

“Bùm!”

Lúc Lữ Thanh Phong còn đang run sợ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên đánh tới.

Tiếng nổ lớn vang lên, cả người Lữ Thanh Phong toát mồ hôi lạnh.

Thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều, đã vội vàng giơ nắm đấm chống đỡ.

“Bùm!”

Tiếng nổ lớn vang lên, hai người lại tách ra xa.

Lúc này, Lữ Thanh Phong chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, sao bay đầy trước mắt.

Bây giờ Lữ Thanh Phong mới thực sự cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Dưới cú đánh vừa rồi, Tiêu Chính Văn không hề nhúc nhích, trong khi ông ta lại phải lùi lại ba bước.

Điều này chứng tỏ điều gì?

Có nghĩa là từ đầu đến giờ, đối phương vẫn chưa phát huy hết sức lực!

“Thằng nhãi, xem ra hôm nay tôi phải thể hiện hết bản lĩnh cho cậu thấy mới được!”

Sắc mặt Lữ Thanh Phong vô cùng khó coi.

Vừa dứt lời, khí tức quanh người Lữ Thanh Phong đột nhiên thay đổi.

Uy thế mạnh mẽ của Bán Bộ Nhân Vương đột lên bay lên từ dưới chân ông ta và phóng thẳng lên trời.

Những kiếm ảnh phản ngược lại kia cũng biến mất.

“Không xong rồi! Lữ Thanh Phong định dùng hết sức lực rồi!”

Ông cụ Quý vô cùng căng thẳng, thầm đổ mồ hôi vì Tiêu Chính Văn.

Mặc dù đến lúc này, biểu hiện của Tiêu Chính Văn đã rất tốt, nhưng dù gì cảnh giới của anh cũng thấp hơn Lữ Thanh Phong.

Khoảng cách về cảnh giới chắc chắn khiến Tiêu Chính Văn không thể trở thành đối thủ của Lữ Thanh Phong.

Lúc nãy hai bên giao chiến kịch liệt như vậy là vì Lữ Thanh Phong vẫn chưa dùng toàn bộ sức lực.

Vừa rồi ông ta chỉ dùng thái độ chơi đùa để thi đấu với Tiêu Chính Văn mà thôi.

Nhưng lúc này, từ vẻ mặt nghiêm túc của Lữ Thanh Phong có thể thấy ông ta đã quyết tâm muốn giết Tiêu Chính Văn.

Cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương chỉ cần muốn giết thì có thể giết chết cao thủ cảnh giới Thiên Thần trong chớp mắt.

Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa Nhân Vương và Thiên Thần.

Có thể thực hiện hóa suy nghĩ và khống chế sức mạnh trời đất một phương, chính là chỗ đáng sợ của cảnh giới Nhân Vương.

Lúc này, dường như mọi người đều có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc trong không khí.

Ánh mắt Lữ Thanh Phong càng trở nên lạnh lẽo.

Khí thế quanh người mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

“Xẹt!”

Giữa trời đột nhiên xuất hiện tia sét, sau đó tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên.

“Ầm ầm ầm!”

Cùng với tiếng sấm vang lên, vô số tia sét xuất hiện trên bầu trời, bao phủ lấy đầu Tiêu Chính Văn như những hạt mưa.

“Lữ Thanh Phong thực sự có thể biến hóa biển sét Côn Luân?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, các cao thủ cảnh giới Thiên Thần phía dưới đều vô cùng kinh ngạc.

Với sự xuất hiện của biển sét, khí thế quanh người Lữ Thanh Phong càng trở nên hừng hực.

“Thằng nhãi, hôm nay tôi sẽ phá lệ một lần để cho cậu lĩnh giáo thế nào là thực lực của Bán Bộ Nhân Vương!”

Vừa dứt lời, bóng dáng của ông ta dần biến mất.

Trong giây tiếp theo, Lữ Thanh Phong đã xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Xoạt!”

Lữ Thanh Phong đột nhiên vung tay, kiếm Thất Tinh Tang Môn chém về phía vai Tiêu Chính Văn mà không hề báo trước.

Tốc độ của ông ta nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp!

Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy một luồng gió hướng về phía vai mình, anh thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều, trên ngực vụt ra tia đỏ

“Keng!”

Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ kia dường như bảo vệ chủ nhân theo bản năng, phóng ra đối đầu với kiếm Thất Tinh Tang Môn của Lữ Thanh Phong.

Phản lực mạnh mẽ khiến Tiêu Chính Văn lùi về phía sau vài bước.

Ngay sau đó, một đám mây đen lớn lại vây lấy Tiêu Chính Văn vào biển sét.

Tiếng sét lúc này càng dày đặc hơn lúc trước.

Như thể trời đất nơi đây muốn chôn vùi Tiêu Chính Văn!

Uy lực của trời đất cuồn cuộn như muốn phá hủy cả thế giới, vô số tia sét rơi xuống đầu Tiêu Chính Văn như những hạt mưa.

Lúc này, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy sức mạnh quanh mình đang nhanh chóng tan biến.

Đây là sự trấn áp mạnh mẽ của trời đất đối với Tiêu Chính Văn.

Sức mạnh to lớn này đã vượt qua phạm vi mà con người có thể tưởng tượng.

Lúc này, Lữ Thanh Phong đã hoàn toàn khống chế được Tiêu Chính Văn nhờ uy lực của trời đất.

Mọi người dường như đã nhìn thấy cảnh cái chết thê thảm của Tiêu Chính Văn dưới lưỡi kiếm của Lữ Thanh Phong.

“Haiz! Suy cho cùng cách biệt cảnh giới vẫn quá lớn! Cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đã đáng sợ đến vậy, chẳng lẽ cảnh giới Nhân Vương có thể hủy diệt cả trời đất à?”

Ông cụ Quý thầm thở dài, đồng thời cũng cảm thấy tiếc thương cho Tiêu Chính Văn.

Sau khi Tiêu Chính Văn chết, e rằng trong vòng trăm năm, thậm chí là nghìn năm nữa, Hoa Quốc cũng sẽ không có một thiên tài nào tài giỏi như Tiêu Chính Văn.

“Hừ! Đối mặt với thực lực tuyệt đối, thì mọi phản kháng đều trở nên vô nghĩa!”

Lạc Trường Sinh ngồi dưới theo dõi trận chiến nói với vẻ chế nhạo.

Gã không thể quên được vẻ mặt kiêu ngạo của Tiêu Chính Văn trước đây.

Càng không thể quên được cảnh Tiêu Chính Văn dám đuổi một viện trưởng của học viện kiếm Thiên Sơn như gã.

Từ khi linh phí phục hồi, ai dám coi thường người của Thiên Sơn?

Ai dám vô lễ với viện trưởng của năm đại danh sơn như vậy!

Tiêu Chính Văn đáng chết!

Bất luận Tiêu Chính Văn có phải Tiểu Thái Tông thật hay không thì đều phải chết!

Lạc Trường Sinh nghiến răng nhìn cảnh tượng trước mắt, ước gì chiêu tiếp theo của Lữ Thanh Phong có thể khiến Tiêu Chính Văn tan xác, như vậy mới có thể khiến nỗi hận trong lòng gã nguôi ngoai.

Cách đó không xa, Sở Hồng Thiên đang theo dõi trận chiến cũng nở nụ cười lãnh đạm.

Mặc dù Tiêu Chính Văn có nhiều điểm nổi trội, hơn nữa còn có thể đột phá hai ba cảnh giới trong lúc giao chiến với Bán Bộ Nhân Vương.

Nhưng cho dù là vậy thì đã sao chứ?

Dù sao anh cũng chỉ là một thằng ranh con cảnh giới Thiên Thần mà thôi, ở trước mặt Bán Bộ Nhân Vương, cảnh giới Thiên Thần chẳng là gì cả.

Lúc này Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được chút nguy hiểm.

Dù sao thực lực hiện giờ của anh vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao.

Chỉ cách Bán Bộ Nhân Vương một bước, nhưng sự cách biệt này vẫn là một trời một vực.

Cho dù anh hiểu rõ về trận pháp hơn Lữ Thanh Phong, nhưng anh vẫn không thể thu hẹp khoảng cách quá lớn giữa cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương và Thiên Thần.

Lúc này, Lữ Thanh Phong nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tự mãn, khóe miệng nhếch lên giễu cợt nói: “Chỉ cần cậu quỳ xuống nhận lỗi thì hôm nay tôi sẽ suy nghĩ đến việc giữ cho cậu toàn thây!”
Chương 1548: Chân khí

Lữ Thanh Phong cho rằng chỉ cần ông ta đánh hết sức thì cuộc chiến hôm nay đã không còn phải thấp thỏm nữa.

Mặc dù đang đối mặt với một người nhỏ tuổi cảnh giới Thiên Thần, Lữ Thanh Phong cũng dùng hết sức để đánh một cú, điều này cũng xem như là nỗi tủi nhục với cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.

Nhưng chỉ cần giết được đối phương thì ai dám xem thường ông ta?

“Để cho tôi toàn thây sao? Ông không cảm thấy mình vui quá sớm rồi à?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp.

Cái gì?

Đã đến nước này mà Tiêu Chính Văn còn dám coi thường ông ta?

Lữ Thanh Phong không khỏi tức giận trợn trừng hai mắt, con ngươi đen láy của ông ta như thể phun ra hai ngọn lửa.

“Này chàng trai, không ai có thể sống sót trong cú đánh sấm sét. Không quá mười giây nữa là cậu sẽ bị thiên lôi thiêu chết tại đây”.

Lữ Thanh Phong cảm thấy không hả giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn quát: “Chỉ dựa vào một thằng nhãi chưa đến ba mươi tuổi như cậu mà cũng dám khiêu khích tôi à?”

“Năm đó tôi ở ngoài lãnh thổ xông pha chiến trường, cậu còn chưa ra đời đâu. Ở trước mặt tôi, cậu chỉ đáng cúi đầu nhận tội thôi”.

Thật ra sức mạnh trong cơ thể Tiêu Chính Văn đang tiêu hao với tốc độ cực nhanh.

Chỉ cần sức mạnh trong cơ thể anh bị rút cạn, tiếp theo dù trước đó anh đã trải qua lễ rửa tội của Lôi Hải Côn Luân thì cũng sẽ chết trong hàng nghìn tia sấm chớp đó.

Nhưng ngay khoảnh khắc sức mạnh của Tiêu Chính Văn sắp bị rút cạn, trên gương mặt Tiêu Chính Văn lại xuất hiện nụ cười khẩy.

“Chỉ dựa vào ông mà cũng muốn khiến tôi chôn mình trong biển sấm sét sao?”

Vừa dứt lời chỉ thấy Tiêu Chính Văn hơi nhắm mắt lại.

Lúc này tất cả người xem trận chiến đều nghĩ Tiêu Chính Văn đã bỏ cuộc.

Nhưng ngay sau đó bỗng có một tiếng động cực lớn kinh thiên động địa vang lên.

“Ầm!”

Một luồng chớp từ trên trời đánh xuống.

Mây đen lơ lửng trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn bị tia chớp xuyên qua, thoáng chốc đã biến mất không còn tung tích.

Không chỉ thế mà sấm chớp dày đặc như mưa lúc nãy cũng dần tan đi, như thể gặp phải khắc tinh nào đó.

Cái gì?

Lữ Thanh Phong không khỏi tái mặt vì kinh ngạc, hơn nữa người xem trận đấu cũng đều ớn lạnh.

Đây…

Đây là Nhân Vương thiên kiếp à?

Hả?

Sở Hồng Thiên vừa dấy lên suy nghĩ này, rồi sau đó lắc đầu thầm nói không đúng.

Sấm chớp của Nhân Vương thiên kiếp là màu tím, còn sấm sét này lại màu bạc.

Lẽ nào là một loại sức mạnh không bị trời đất chấp nhận xuất hiện, mới dẫn đến việc trời đất tức giận?

“Đúng thế, là cảm giác này”.

Tiêu Chính Văn từ từ mở mắt ra, lúc này mọi thứ diễn ra trước mắt anh đều có sự thay đổi rất lớn.

Anh dường như có thể nhìn thấy từng phân tử và nguyên tử trong không khí.

Hơn nữa từng luồng khí tức màu trắng hình thành nên một vòng xoáy cuồn cuộn trong người Tiêu Chính Văn.

Đây là chân khí từng được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục.

Mặc dù không ít đệ tử võ tông vẫn luôn nghĩ nội công mình luyện là đang luyện chân khí.

Chỉ là họ không biết chân khí thật sự luôn tiềm ẩn trong đất trời.

Nhưng thứ họ tu luyện chỉ là không khí xung quanh mà thôi.

Trong Thiên Sơn Thư Lục lại có ghi chép rất rõ ràng về chân khí.

Trong mà không đục là thật!

Nổi mà không chìm là thật!

Nuôi dưỡng vạn vật đều là thật!

Ba điều này không thể thiếu một, chỉ có giác ngộ chân lý vạn vật mới có thể hiểu được chân khí.

Sau khi Tiêu Chính Văn mở mắt ra, khí tức xung quanh anh cũng theo đó thay đổi.

Một luồng khí tức không yếu hơn Lữ Thanh Phong phát ra từ trong cơ thể Tiêu Chính Văn.

Lúc này khí thế của Tiêu Chính Văn giống như cầu vồng, thậm chí quanh anh hình thành một bức tường chân khí vây chặt Tiêu Chính Văn trong đó.

“Sao… sao cậu có thể đột phá cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương?”

Lữ Thanh Phong cực kỳ ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn.

Bán Bộ Nhân Vương không chỉ dựa vào giác ngộ mới có thể đột phá được mà còn cần phải có sự tích lũy về mặt thời gian.

Nếu không thì cả thế giới này đã đầy rẫy cường giả Bán Bộ Nhân Vương rồi.

“Không! Cậu ta không đột phá Bán Bộ Nhân Vương, nhưng…”

Sở Hồng Thiên lấy làm lạ lên tiếng nhắc nhở.

Chỉ là ông ta cũng không rõ nguyên nhân về sự thay đổi trên người Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nói: “Giết ông, không cần đột phá”.

Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn đã đâm một giáo đến.

Đòn tấn công này như thể động đến cả bầu trời, lại hệt như hoàn toàn được tích hợp với vạn vật của thế gian này.

Nói cách khác vạn vật đều là giáo, thậm chí kể cả không khí trong không trung.

Uy lực này đâu phải là thứ mà kiếm ảnh vô biên lúc nãy của Lữ Thanh Phong có thể so sánh?

Dường như đòn tấn công này có thể đâm thủng vũ trụ, thậm chí đâm đến thiên cung.

Lữ Thanh Phong không dám nghĩ nhiều vội vàng vung kiếm ra đỡ lấy thanh giáo dài trong tay Tiêu Chính Văn.

Nhưng thanh kiếm dài của ông ta chưa chạm đến thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ của Tiêu Chính Văn đã bị một lực vô hình cực lớn đánh bay ra xa.

“Phụt!”

Cơ thể Lữ Thanh Phong vẫn chưa rơi xuống đất mà đã nôn ra một ngụm máu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả người xem bên dưới đều ngây người.

Lữ Thanh Phong nôn ra máu ư?

Ông ta là cường giả Bán Bộ Nhân Vương đấy.

“Chuyện… chuyện này sao có thể?”

“Cậu… cậu…”

Lữ Thanh Phong ôm ngực, lảo đảo đứng dậy không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

Lúc này Hạo Thiên đứng ở đằng xa quan sát thấy hết mọi chuyện khẽ gật đầu, quay đầu lại nhìn Tiêu Long ở bên cạnh nói: “Xem ra ông lo lắng dư thừa rồi”.

Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày nói: “Tôn thượng, Tiêu Chính Văn nó…”

“Ha ha, chân khí! Tồn tại trong vạn vật, ở thế gian này chỉ có giác ngộ được chân lý này mới có thể đến gần được với đạo trời. Nắm được đạo trời trong tay thì Bán Bộ Nhân Vương có thể đối đầu được sao?”

“Đạo trời cao cả vô song. Dù là tôi thì cũng chỉ như hạt cát khi ở trước mặt đạo trời thôi”.

Nói xong, Sáng Thế Hạo Thiên xoay người rời đi.

“Chân… chân khí? Cậu… cậu chỉ mới là cảnh giới Thiên Thần bốn sao, sao có thể giác ngộ sự tồn tại của chân khí?”

Lữ Thanh Phong và Sở Hồng Thiên gần như cùng lúc thốt lên câu ngạc nhiên.

Đúng thế, chính là chân khí.

Gần đây Tiêu Chính Văn luôn tìm kiếm cơ hội này.

Mà cuộc chiến với Lữ Thanh Phong mới khiến Tiêu Chính Văn lập tức hiểu ra mọi thứ.

Cũng chính vì trận chiến này khiến Tiêu Chính Văn đạt được độ cao toàn hoàn mới về lĩnh hội vạn vật thế gian.

“Chân khí?”

Lạc Trường Sinh vô thức nhìn một thủ lĩnh của Hằng Sơn, người nãy cũng là Bán Bộ Nhân Vương, chỉ là vẫn khiêm tốn ẩn mình trong đám người.

“Chân khí này không phải là chân khí kia, không phải là loại nhỏ ngưng tụ trong không khí mà mọi người tu luyện, người có thể giác ngộ được chân khí thật sự đã đến gần với đạo trời lắm rồi”.

“Thái Cực sinh lưỡng nghĩa, lưỡng nghĩa sinh tứ tượng, cái gì là Thái Cực? Chính là chân khí này”.

Mặc dù thủ lĩnh Hằng Sơn vẫn đĩnh đạc nói thế nhưng ánh mắt ông ta lại hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Vì cho đến bây giờ ông ta cũng chưa thể lĩnh hội được cấp độ này, vẫn còn cách chân khí một khoảng cách rất xa.

Người lĩnh hội chân khí thật sự thậm chí có thể đi ngược lại với mọi người.

Dù là cảnh giới Nhân Vương cũng chẳng là gì so với đạo trời.

Dù Tiêu Chính Văn chỉ mới là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nhưng lúc này muốn giết Lữ Thanh Phong cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi.

“Không! Không thể nào! Cậu không thể lĩnh hội được sự tồn tại của chân khí”.

Sắc mặt Lữ Thanh Phong tái xanh, nghiến răng nghiến lợi lớn giọng gào lên.

Hơn một trăm năm trước, Lữ Thanh Phong cũng từng đọc được hai chữ chân khí trong một bộ sách cổ.

Hơn nữa mô tả về chân khí trong bộ sách cổ đó giống với Thiên Sơn Thư Lục.

Tiếc là với sự lĩnh hội của Lữ Thanh Phong, dù có đọc một nghìn lần ông ta cũng không thể lĩnh hội được chân lý trong đó, càng không thể đạt đến cấp bậc hiện giờ của Tiêu Chính Văn.

Nhưng ông ta là quái vật sống hơn mấy trăm năm thế mà lại thất bại dưới tay một tên nhóc chưa đến ba mươi tuổi về tính lĩnh hội?

Cho dù Lữ Thanh Phong có phục hay không thì Tiêu Chính Văn sẽ không cho ông ta cơ hội nữa.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn xoẹt người qua, thoáng chốc đã đến trước mặt Lữ Thanh Phong.

Tiêu Chính Văn còn chưa ra tay, Lữ Thanh Phong đã cảm nhận được khí tức chết chóc nồng đậm.

“Không… không thể nào, hàng nghìn hàng trăm năm nay chưa có ai dưới Nhân Vương mà giác ngộ được chân khí. Cậu… cậu cũng không thể”.

Cơ thể Lữ Thanh Phong không khỏi run rẩy, thậm chí cắn rách đầu lưỡi để lấy lại tỉnh táo.
Chương 1549: Giết Bán Bộ Nhân Vương

Hai tay Lữ Thanh Phong cầm chặt kiếm Thất Tinh Tang Môn, trên mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không sẽ đầu hàng trước một thanh niên!

Sau hàng trăm năm tôi luyện, sao ông ta có thể để thua một thanh niên vắt mũi chưa sạch chứ?

Dù đối phương là ai, dù đối phương đã đạt tới cảnh giới nào, Lữ Thanh Phong cũng không thể thua, không thể thua!

"Soạt!"

Khi kiếm quang được vạch ra từ tay của Lữ Thanh Phong, dường như không gian đã bị xé ra thành một vết nứt dài.

Lữ Thanh Phong lúc này đã rơi vào trạng thái cực điên cuồng, dù thế nào ông ta cũng phải đánh liều một trận!

Nhát kiếm này ông ta đã dùng hết sức ra chém, cho dù có sức mạnh áp đảo thế giới, nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn thì trông vẫn rất nhỏ bé!

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn thản nhiên lắc nhẹ thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay, mũi giáo chỉ ra, kiếm khí ghê gớm kia giống như băng tuyết gặp phải ánh mặt trời chói lọi, trong nháy mắt đã lập tức tan biến!

Giáo dài như rồng, mạnh đến mức không thể nào ngăn nổi, đánh thẳng vào lồng ngực Lữ Thanh Phong,

"A..! Cậu chết đi cho tôi!"

Lữ Thanh Phong lại dùng kiếm chém ra, sau đó một sức mạnh to lớn đập mạnh vào lồng ngực của ông ta!

"Bùm!"
Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn
Máu bắn ra tung tóe trên cơ thể của Lữ Thanh Phong, cùng lúc đó vang lên từng tiếng xương gãy giòn tan.

Cơ thể của Bán Bộ Nhân Vương đã trải qua vô số năm tích lũy, và trở nên rắn chắc không thể phá hủy.

Ngay cả một quả bom nguyên tử nhỏ cũng không thể làm tổn thương ông ta dù là nhỏ nhất!

Nhưng vào khoảnh khắc này, chỉ với một mũi giáo của thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đã xé ra một lỗ dài trên da thịt ông ta!

Trong nháy mắt, máu lập tức phun trào, khiến Lữ Thanh Phong đau đến như suýt ngất đi!

"Không! Tuyệt đối không thể nào!”

Lữ Thanh Phong nhìn vào vết thương dài trên người mình với vẻ mặt không thể tin được!

Sau khi đâm vào Lữ Thanh Phong, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trên tay Tiêu Chính Văn lại chĩa thẳng vào lưng Lữ Thanh Phong ở một góc độ vô cùng hiểm hóc.

"Bụp!"

Mặc dù chỉ bị cán của thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đâm trúng, nhưng xương sống của Lữ Thanh Phong đã bị gãy thành tiếng, toàn bộ lưng lập tức thấm đẫm máu!

Cơn đau dữ dội ập đến, Lữ Thanh Phong đau thấu tim gan.

Hai mắt ông ta nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ không tin được!

Những người đang xem trận đấu đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.

Tất cả mọi người đều nín thở, thậm chí không dám hít một hơi!

Một cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lại bị đánh bẹp bởi Thiên Thần thiên cấp bốn sao?

Đây là điều mà không ai dám tưởng tượng được!

Ngay cả Sở Hồng Thiên cũng không khỏi nuốt nước bọt!

Bán Bộ Nhân Vương mà ở trước mặt Tiêu Chính Văn, ông ta thậm chí còn không có sức đánh trả lại.

Chỉ trong một đòn đã bị đánh đến mức cả người be bét máu!

"Không!"

Lữ Thanh Phong cố nhịn cơn đau dữ dội khắp người, phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa!

Dẫu sao ông ta cũng là cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, ngay cả khi ở vùng ngoài lãnh thổ ông ta cũng bất khả chiến bại!

Dù biết rõ bản thân không thể xoay chuyển tình thế, nhưng ông ta cũng phải liều mạng mà chiến đấu!

"Ầm!"

Khi tiếng nổ lớn vang lên, vô số ánh sáng chói mắt xuất hiện trên không trung!

Rõ ràng, Lữ Thanh Phong đã mất hết hy vọng, thậm chí không còn ôm một tia hy vọng sống nào nữa!

NgonTinh.vn - Đọc truyện online, đọc truyện hay

Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Ngontinh.vn luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất.

ngontinh.vn ngontinh.vn

Nhưng dù có chết ông ta cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn, khiến toàn bộ không gian nổ tung để chết chung với anh!

Nhưng khi ông ta còn chưa kịp kết tụ từ trường trong không gian để kích nổ, thanh giáo dài của Tiêu Chính Văn lại tấn công đến lần nữa!

Những ánh sáng chói lóa kia tan biến trong nháy mắt!

Đối mặt với một sức mạnh tuyệt đối, những thủ đoạn vặt vãnh này của Lữ Thanh Phong vốn không có tác dụng gì!

"Xem ra, Bán Bộ Nhân Vương cũng không phải là đối thủ của Tiểu Thái Tông!"

"Chẳng lẽ trước giờ Tiểu Thái Tông vẫn luôn mạnh như vậy sao?"

"Chúng ta thực sự đã đánh giá thấp thực lực của nhà họ Quý rồi!"

Nghe thấy những lời bàn tán của những người xung quanh, ông cụ Quý càng cảm thấy hối hận!

Nếu như ngay từ đầu, cụ ta có thể lên tiếng bênh vực cho Tiêu Chính Văn khi Tiêu Chính Văn và nhà họ Quý vạch rõ ranh giới, thì giờ đây nhà họ Quý sẽ vinh quang cỡ nào?

Đáng tiếc rằng thời gian không thể quay ngược lại.

Nếu Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý trước khi trận đấu diễn ra, vậy từ nay về sau, anh sẽ không còn xuất hiện với thân phận Tiểu Thái Tông nữa!

Vinh dự này cũng sẽ không liên quan gì đến nhà họ Quý!

"Phụt!"

Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đâm xuyên vào bụng dưới của Lữ Thanh Phong nhanh như chớp, máu bắn tung tóe như trút nước!

Cơ thể của Lữ Thanh Phong bị sức mạnh vô hình đánh ngã từ trên không trung.

"Phụt!"

Lữ Thanh Phong nặng nề đáp đất, phiến đá xanh trên mặt đất để lại một cái hố hình người!

"Không phải ông nói muốn tôi quỳ xuống cầu xin mới cho tôi chết một cách toàn thây sao?”

Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm Lữ Thanh Phong trong cái hố hình người, lạnh lùng hỏi.

"Thằng ranh, cậu dám sỉ nhục tôi! Tôi…"

Lữ Thanh Phong còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã bước xuống, đạp thẳng vào mặt ông ta.

"Ầm" một tiếng, đầu của Lữ Thanh Phong lại chìm xuống gần một mét!

Phụt!

Lữ Thanh Phong phun ra một ngụm máu, cả khuôn mặt bị Tiêu Chính Văn đạp đến mức biến dạng!

Nhưng dù ông ta có tức giận đến đâu, cũng không thể thoát khỏi chân Tiêu Chính Văn!

Vào lúc này, trong lòng Lữ Thanh Phong vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng vẫn sợ hãi nhiều hơn!

Ông ra không thể ngờ rằng bản thân lại có kết cục này, mà Tiêu Chính Văn lại thể hiện được sức chiến đấu quá đáng sợ!

"Đáng tiếc, tôi không muốn cho ông được chết toàn thây!"

Giọng nói lạnh như băng của Tiêu Chính Văn vừa dứt, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đột nhiên đột nhiên đâm tới!

Phập!

Lữ Thanh Phong còn chưa kịp mở miệng, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đã đâm vào ngực của Lữ Thanh Phong!

"Phụt!"

Tiêu Chính Văn dùng lực lắc mạnh tay, trong phút chốc thi thể của Lữ Thanh Phong đã tan thành vô số mảnh thịt nát!

Nhìn thấy tượng cảnh này, ai nấy đều sợ hãi nuốt nước bọt, nhìn về phía Tiêu Chính Văn như nhìn thiên thần giáng thế với ánh mắt sợ sệt!

Lúc này, trong mắt mọi người không còn bất cứ vẻ khinh thường hay chế giễu nào, thay vào đó là sự sợ hãi và kính sợ tột cùng!

Cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao lại có thể giết được một cường giả cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương ngay trước mặt mọi người!

Chỉ riêng kết quả này đã đủ để ghi danh vào lịch sử!

Huống hồ, trong hàng trăm ngàn năm, chưa từng có một cường giả cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao nào có thể lĩnh ngộ được sự tồn tại của chân khí!

Cho dù là chiến thần Bạch Khởi, cấp dưới của Tần Vương năm ấy cũng không làm được!

Từ khi linh khí trở về, Lữ Thanh Phong là cường giả Bán Bộ Nhân Vương đầu tiên bị mất mạng!

Hơn nữa, lại còn bị giết bởi một thanh niên ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao!

Tin tức này đủ để làm chấn động toàn thế giới!

Tiêu Chính Văn từ tốn thu lại thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, sau đó chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hồng Thiên vẫn đang ở không trung.

"Lúc trước không phải ông từng nói, muốn dạy cho tôi một bài học nhớ đời sao? Bây giờ ông có thể ra tay rồi!"

Lời này vừa thốt ra, Sở Hồng Thiên lập tức toát mồ hôi lạnh.

Ông ta cũng là cao thủ của cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, nhưng thực lực của ông ta chỉ ngang tầm với Lữ Thanh Phong.

Ngay cả Lữ Thanh Phong cũng bị nghiền nát một cách vô tình, thì ông ta sao có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn?

Nhưng lời nói của Tiêu Chính Văn đã thốt ra rồi, nếu không ứng chiến thì mặt mũi ông ta để ở đâu?

Mà nếu ra tay, sự lĩnh ngộ của Tiêu Chính Văn đã cách xa ông ta hàng chục con phố.

Thực lực của đôi bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp, làm sao ông ta có thể chiến đấu được?

Sở Hồng Thiên nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với vẻ mặt vô cùng khó coi, ông ta nghiến răng nói: "Ranh con, cây cao thì đón gió lớn...”

"Bốp!"

Lữ Thanh Phong chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã giáng một bạt tai vào mặt Sở Hồng Thiên từ xa!

"Đón gió lớn ư? Đáng tiếc, ông không phải cơn gió đó!"

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn lại vung tay tát thêm một bạt tai vào mặt Sở Hồng Thiên.

Cùng với âm thanh lanh lảnh vang lên, cơ thể Sở Hồng Thiên lập tức chao đảo, rồi rơi thẳng xuống đất từ trên không trung.

Sở Hồng Thiên còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Chính Văn đã nâng giày da của mình, rồi giẫm lên mặt ông ta!

"Thế nào, ngay cả khi tôi đánh ông hai bạt tai, ông cũng không định ra tay trả thù sao? Không phải ông nói muốn tôi giao hết tất cả ra và nghe lời ông sao?"

"Bốp bốp bốp!"

Giọng nói Tiêu Chính Văn vừa dứt, anh lại vung tay tát thêm mấy bạt tai vào mặt Sở Hồng Thiên!

Khuôn mặt già nua của Sở Hồng Thiên đỏ phồng lên như sắp rỉ máu.

Nhưng cuối cùng, ông ta cũng chỉ nắm chặt tay, chậm rãi cúi đầu xuống!

Lúc này trên khán đài đều im lặng như tờ, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.