Chiến Thần Bất Bại

Chương 1542: Bàn bạc điều kiện




Về đến nhà họ Quý, Quý Sương Nhi đã tức giận như giẫm phải bom, chỉ về hướng Sơn Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Tiêu này có gì giỏi mà ngay cả Bán Bộ Nhân Vương cũng xem thường vậy?”

“Lẽ nào anh ta nghĩ nhà họ Quý chúng ta đang cầu xin anh ta sao? Nếu không phải thấy thắng thua của anh ta sẽ liên lụy đến nhà họ Quý thì ai muốn giúp anh ta chứ”.

Dù Tiêu Chính Văn đã vạch rõ giới hạn trước mặt bao nhiêu người nhưng dù sao cả võ tông đều biết Tiêu Chính Văn là Tiểu Thái Tông nhà họ Quý.

Đến lúc đó người của năm đại danh sơn đâu quan tâm đến việc Tiêu Chính Văn đã vạch rõ giới hạn với nhà họ Quý hay chưa, mà chắc chắn sẽ trả thù nhà họ Quý.

“Câm miệng! Sao cháu biết cậu ta sẽ thua, ông thì lại nghĩ có thể cậu ta sẽ thắng”.

“Nếu cậu ta thắng trận đấu này thì địa vị nhà họ Quý cũng sẽ lên cao như diều gặp gió trong võ tông”.

Ông cụ Quý nghiêm túc nói.

Mặc dù ông cụ Quý không qua lại nhiều với Tiêu Chính Văn, nhưng từ tác phong làm việc của anh khoảng thời gian gần đây có thể thấy được Tiêu Chính Văn tuyệt đối không phải là người thích nói mấy lời khoác lác.

Chỉ cần anh đưa ra quyết định thì chắc chắn đã suy xét kỹ càng.

Thật ra ông cụ Quý cũng hơi hoài nghi.

Một người cảnh giới Thiên Thần một sao thì sao có thể giết được Triệu Thiên Hòa?

Hơn nữa cao thủ cảnh giới Thiên Thần đánh với cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn không hề tỏ ra hoảng loạn.

Lúc này ông cụ Quý lại cảm thấy Tiêu Chính Văn ngày càng bí ẩn.

Ngay cả một người lăn lộn trong giang hồ đã lâu như cụ ta cũng không thể nhìn thấu Tiêu Chính Văn.

“Ông nội, đối thủ là Bán Bộ Nhân Vương đấy, không phải ông không biết danh tiếng của Lữ Thanh Phong ở ngoài lãnh thổ”.

Quý Sương Nhi sốt sắng giậm chân.

Cô ta nghĩ không ra tại sao đến cả ông nội mình cũng nghiêng về phía Tiêu Chính Văn thế.

Có thể nói Lữ Thanh Phong rất có danh tiếng ở ngoài lãnh thổ, cao thủ cảnh giới Thiên Thần bị giết không đếm xuể.

Chỉ riêng cao thủ cùng cảnh giới với ông ta cũng bị giết không dưới mười người.

Nếu không Lữ Thanh Phong cũng sẽ không hống hách như thế, thậm chí chưa từng cẩn thận xem xét thực lực của Tiêu Chính Văn mà đã ra thư khiêu chiến.

Nghe Quý Sương Nhi nói thế, ông cụ Quý cũng rơi vào trầm tư.

Dù cũng là cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lữ Thanh Phong, huống hồ Tiêu Chính Văn vẫn chỉ là cảnh giới Thiên Thần một sao.

Mặc dù lời nói của Quý Sương Nhi có vài phần nghẹn tức nhưng dù sao cũng là sự thật.

“Nghe nói Tiểu Thái Tông đã nhận lời thách chiến của Lữ Thanh Phong?”

“Hừ, lần này tám mươi phần trăm là vận may của Tiểu Thái Tông sắp hết rồi, tôi nghe nói Lữ Thanh Phong cũng đã từng giết không dưới mười cao thủ cùng cấp bậc, Tiểu Thái Tông lấy gì so bì với Lữ Thanh Phong chứ?”

“Cũng không thể nói thế, thật ra về mặt tình cảm thì từ chuyện cậu ta giết người Vy Hào này tôi mong cậu ta có thể giành chiến thắng”.

“Đúng thế, không thể cứ nói bi quan như thế, trận đấu vẫn chưa bắt đầu mà mọi người đã chắc chắn Tiểu Thái Tông sẽ chết, có phải hơi giậu đổ bìm leo không?”

“Xì, một cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao giao đấu với cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương còn có kết quả thứ hai sao?”

Đọc mấy bình luận trên mạng, các viện trưởng của năm đại danh sơn không khỏi cười nhạo.

Lần này Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết, họ biết rõ bản lĩnh của Lữ Thanh Phong hơn bất kỳ ai.

Sở dĩ còn ba đại danh sơn vẫn chưa lên tiếng cũng vì nguyên nhân này.

Có Lữ Thanh Phong ra tay, họ đã không cần sợ hãi nữa.

Sở Hồng Thiên đọc xong mấy tin tức này cũng đắc ý mỉm cười, nói với hai đệ tử Thiên Sơn bên cạnh: “Trần Thiên Tề, Lạc Trường Sinh, hai người đại diện học viện đi gặp ông chủ này đi”.

Nói xong, Sở Hồng Thiên vẫy tay với hai người, ghé sát vào tai nói.

Nghe Sở Hồng Thiên nói thế, hai người cũng nở nụ cười nham hiểm.

Chiều hôm đó Trần Thiên Tề và Lạc Trường Sinh đến Sơn Thành.

Mặt trời vừa lặn, có hai người đàn ông trung niên mặc áo dài bước đến trước cửa tiệm đồ ngọc.

Hai người này không ai khác chính là Trần Thiên Tề và Lạc Trường Sinh.

Chu Lâm Lâm thấy hai người lần lượt bước vào tiệm đồ ngọc, hơn nữa quanh người là khí thế kiêu ngạo, không giống người đến mua ngọc bèn vội vã bước đến hỏi: “Hai vị có việc gì không?”

Mặc dù Chu Lâm Lâm chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Vương nhưng trước đó nhà họ Chu đã có cao thủ cảnh giới Thiên Thần, hơn nữa cũng để lại rất nhiều truyền thuyết về Bán Bộ Nhân Vương.

Có thể nói Bán Bộ Nhân Vương là ranh giới của cảnh giới Thiên Vương.

Nói đúng hơn Bán Bộ Nhân Vương vẫn không phải là cảnh giới Nhân Vương, nhưng đã có thể nhìn thấy bí mật của trời.

So với cao thủ với cảnh giới Thiên Thần khác thì Bán Bộ Nhân Vương có thực lực khủng khiếp hơn.

Thậm chí có thể nghiền ép bất kỳ cao thủ cảnh giới Thiên Thần ở bất kỳ cấp bậc nào.

Thế nên khoảng thời gian này, Chu Lâm Lâm đều đang thầm lau mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.

Ngay cả nhà họ Chu cũng đang chạy khắp nơi nghĩ cách cho Tiêu Chính Văn.

Nhưng dù sao nhà họ Chu cũng đã sa sút từ lâu, mọi cố gắng của họ không có bất kỳ tác dụng gì.

“Chúng tôi đến tìm ông chủ của cô”.

Lạc Trường Sinh nghiêm nghị nói.

Lúc này Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề không hề che giấu thực lực cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao của mình.

Khí tức vô cùng áp bức đó khiến Chu Lâm Lâm gần như không thở nổi.

“Hai vị đợi một lát, tôi đi thông báo cho ông chủ”.

Dứt lời, Chu Lâm Lâm vội vàng chạy ra sân sau.

Một lát sau Chu Lâm Lâm mới chạy về nói với hai người Lạc Trường Sinh: “Ông chủ chúng tôi mời hai vị”.

Cô ấy dẫn Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề đi vào sân sau.

Lúc này Tiêu Chính Văn đang thưởng thức trà, từ đằng xa đã nhìn thấy hai người Lạc Trường Sinh nhưng anh cũng không đứng dậy, thậm chí không có ý tiếp đón.

Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề nhìn nhau, nở nụ cười chế nhạo.

“Lạc Trường Sinh, Trần Thiên Tề ở Thiên Sơn chào cậu chủ năm”.

Hai người đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn rồi chắp tay nói.

“Tôi không liên quan gì đến nhà họ Quý, hơn nữa cũng không phải Tiểu Thái Tông, hai ông nhận lầm người rồi”.

Tiêu Chính Văn vừa uống trà vừa bình thản nói.

Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề nhìn nhau cười, bây giờ cho dù Tiêu Chính Văn giải thích thế nào cũng không ai tin lời anh.

“Nếu là thế thì chúng tôi vẫn nên gọi cậu là cậu Tiêu nhé, lần này chúng tôi đến đây là đại diện cho Thiên Sơn muốn làm một giao dịch có thể kiếm tiền với cậu”.

Lạc Trường Sinh ngồi xuống đối diện Tiêu Chính Văn.

Trần Thiên Tề cũng không khách sáo ngồi xuống, sau đó tự rót cho hai người hai tách trà.

“Giao dịch? Giao dịch gì cơ?”

Tiêu Chính Văn lướt nhìn hai người nhưng lại không tỏ vẻ hào hứng gì.

“Thật ra Thiên Sơn chúng tôi có thể bảo vệ cậu, viện trưởng Sở và Lữ Thanh Phong có quan hệ rất tốt, hơn nữa thực lực cũng không yếu hơn Lữ Thanh Phong”.

“Trước đó, cậu giết Triệu Thiên Hòa, đồng nghĩa với việc ép Lữ Thanh Phong vào đường cùng nên ông ta mới khiêu chiến với cậu”.

“Nhưng nếu Thiên Sơn chúng tôi muốn bảo vệ cậu thì Lữ Thanh Phong còn phải nể mặt chúng tôi, tha cho cậu”.

Lạc Trường Sinh kiêu ngạo nói.

Thật ra chỉ cần Thiên Sơn thu nhận Tiêu Chính Văn, cho phép Tiêu Chính Văn sống trong phạm vi của Thiên Sơn thì Lữ Thanh Phong không dám mạo hiểm đánh Thiên Sơn để đòi người.

“Ồ? Thiên Sơn các ông vẫn muốn lợi ích chứ nhỉ?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

“Ha ha, tôi thích nói chuyện với người thông minh”.

“Thật ra điều kiện của chúng tôi cũng rất đơn giản, giao trận pháp duy nhất -Đại Hắc Thiên của nhà họ Quý ra”.

“Sau đó giao hai cây hoa Tử Tiêu cậu lấy được trước đó cho Thiên Sơn chúng tôi bảo quản, tất nhiên chúng tôi cũng chỉ lo lắng hai món đồ này sẽ bị Lữ Thanh Phong cướp mất thôi, mong cậu đừng hiểu lầm”.

“Điều kiện thứ hai là sau này cậu hay nhà họ Quý đều phải nghe theo những gì Thiên Sơn chúng tôi sắp xếp”.

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn cũng bị Lạc Trường Sinh chọc giận.

Rõ ràng là cháy nhà đến hôi của!

“Tôi lại có cách khác, không biết hai vị có muốn nghe không?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

“Ồ? Cậu Tiêu cứ việc nói đừng ngại”.

Lạc Trường Sinh híp mắt hỏi.

Gã nghĩ Tiêu Chính Văn đã không còn sự lựa chọn nữa rồi.

“Đưa tất cả trận pháp của Thiên Sơn đến chỗ tôi, tôi bảo quản thay các ông, tránh cho bị người có tâm tư khác cướp mất, từ nay trở đi Thiên Sơn thuộc quyền của tôi, phải nghe theo lời tôi”.

Gì cơ?

Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề lập tức nổi giận.

“Cậu thật to gan”.

Hai người đập bàn cùng đứng bật dậy.

“Các ông xem đây là nơi nào, đến lượt các ông giở thói ngang ngược trước mặt tôi sao? Cút!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.