Chiến Thần Bất Bại

Chương 1539: Thái độ của các bên




“Bộp!”

“Bộp!”

“Bộp!”

Một người nào đó trong đám đông vỗ tay, ngay sau đó, những người còn lại cũng vỗ tay theo.

Tiếng vỗ tay như sấm tiễn Tiêu Chính Văn ra khỏi đám người.

Quản lý khách sạn cúi chào ba lần sau lưng Tiêu Chính Văn.

Kể từ sau khi cường giả ngoài lãnh thổ trở về, người của võ tông trở nên vô cùng ngang ngược.

Đôi khi, ngay cả giới chính trị cũng không thể khống chế nổi hành vi của bọn họ.

Nếu không có Tiêu Chính Văn thì hôm nay hậu quả sẽ như thế nào, quản lý khách sạn cũng không dám tưởng tượng.

Chỉ cần đắc tội với Triệu Thiên Hòa thôi cũng đã đủ khiến cả khách sạn của bọn họ chết thảm!

“Dường như tôi lại được nhìn thấy cảnh tượng năm đó vua Bắc Lương ở Long Kinh. Lúc đó, vua Bắc Long là trụ cột của những người dân thường chúng ta!”

Một bà lão trong đám đông lau nước mắt nói.

“Đúng vậy, phong cách hành sự của anh ta rất giống vua Bắc Lương, nhưng đáng tiếc là vua Bắc Lương đã mai danh ẩn tích từ năm năm trước rồi!”

“Tôi nghĩ anh ta có quan hệ gì đó với vua Bắc Lương, nếu không anh ta cũng là người được vua Bắc Lương trọng dụng!”

Mọi người xôn xao bàn tán.

Trong lòng mỗi người đều đang nhớ tới thời đại mà vua Bắc Lương làm chủ cho bọn họ.

Trong vài năm qua, mọi thứ đã thay đổi.

Nhưng hình tượng vĩ đại của vua Bắc Lương vẫn luôn khắc sâu trong tim mỗi người dân Hoa Quốc.

Ngày xưa, bất cứ khi nào Hoa Quốc gặp khó khăn hay người dân gặp nạn, vua Bắc Lương sẽ lập tức đứng lên chiến đấu vì Hoa Quốc, giành lại công lý cho người dân.

Cho đến tận bây giờ, vua Bắc Lương vẫn là tín ngưỡng trong lòng người dân Hoa Quốc.

“Nếu vua Bắc Lương trở lại, tôi tin rằng anh ấy sẽ giành lại công lý cho người dân chúng ta!”

“Đúng vậy, anh ấy sẽ không để những tướng sĩ đi trước đổ máu xương vô ích!”

Ông cụ Quý cũng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, với biểu cảm phức tạp.

“Ông nội, một khi chuyện này truyền ra ngoài thì nhất định sẽ liên lụy đến nhà họ Quý chúng ta!”

Quý Sương Nhi lo lắng nói.

Ông cụ Quý khẽ lắc đầu: “Theo ông thấy thì sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Quý, nhưng năm đại danh sơn nhất định sẽ trả thù cậu ấy!”

Nói xong, cụ ta chống nạng bước nhanh về phía cửa.

“Ông nội...”

Quý Sương Nhi vội vàng đuổi theo, đám người nhà họ Quý cũng lần lượt rời khỏi khách sạn.

Chiều hôm đó, tin tức về việc Tiểu Thái Tông chém chết đặc phái viên của Vy Hào ngay tại chỗ và giẫm chết Triệu Thiên Hòa đã lan truyền khắp võ tông.

Bỗng chốc chấn động cả năm đại danh sơn.

“Tiểu Thái Tông đúng là coi trời bằng vung”.

“Cho dù là người nhà họ Quý thì cũng không thể khinh thường uy danh của năm đại danh sơn chúng ta như vậy được”.

“Xem ra đã đến lúc khiến nhà họ Quý biết sợ là gì rồi!”

Năm đại danh sơn đồng loạt lên tiếng, chĩa mũi giáo về phía nhà họ Quý.

Việc Triệu Thiên Hòa bị giết đã nhanh chóng truyền đến tai Thiên Tử.

Nghe được tin tức này, Thiên Tử bật cười ha hả.

“Thiên Tử, e rằng cái chết của Triệu Thiên Hòa sẽ gây ra một trận sóng gió lớn!”

Đại trưởng lão võ tông nhìn Thiên Tử với vẻ khó hiểu.

Thiên Tử nghe vậy giễu cợt nói: “Đại trưởng lão, ông có biết người ra tay là ai không?”

Đại trưởng lão nghe xong hơi sững sờ, nhíu mày nói: “Chẳng phải là kẻ mạo danh Tiểu Thái Tông kia sao?”

“Không phải!”

Thiên Tử xua tay nói: “Là Tiêu Chính Văn!”

Cái gì?

Không chỉ có đại trưởng lão sững sờ mà ngay cả Tần Vũ cũng rất kinh ngạc.

Mặc dù lúc trước anh ta và đại trưởng lão cũng đã đoán như vậy, nhưng nhận được câu trả lời này từ Thiên Tử vẫn khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.

“Sao Thiên Tử biết?”

Đại trưởng lão nghi ngờ hỏi.

“Giết Triệu Thiên Hòa không chỉ đơn giản là để xả giận cho người dân. Võ tông vượt qua bản quân, hợp tác với Vy Hào, trên thực tế, đây là hành động vượt quyền!”

“Lẽ nào võ tông không biết lúc này kết liên minh với Vy Hào sẽ khiến lòng người dao động sao?”

Thiên Tử chắp tay sau lưng, vừa đi vừa giễu cợt: “Một nước kết liên minh với một nước khác cũng được, người dân các nước giao lưu cũng được, nhưng điều đó nên do đích thân quân vương một nước quyết định!”

“Vậy mà bọn họ vẫn liều lĩnh muốn kết liên minh với Vy Hào, bọn họ muốn tạo ra một sự thật để xác thực rằng võ tông đã có thể thay bản quân xử lý mọi chuyện!”

“Đáng tiếc là nước đi này của bọn họ không thể giấu được bản quân, cũng không thể dấu được vua Bắc Lương, vì vậy Triệu Thiên Hòa nhất định phải chết!”

“Bất luận kẻ đi kết liên minh là ai thì cũng sẽ phải chịu kết cục này!”

Thiên Tử nói xong liền đấm mạnh lên văn kiện trên bàn.

“Giết cũng tốt! Vậy chúng ta…”

Đại trưởng lão còn chưa kịp nói xong, Thiên Tử khẽ xua tay nói: “Bình tĩnh quan sát mọi chuyện!”

Tần Vũ nhíu mày nói: “Thiên Tử, nếu người giết Triệu Thiên Hòa đúng là Tiêu Chính Văn thì năm đại danh sơn chắc chắn sẽ trả thù cậu ấy. Chúng ta có nên gây sức ép cho năm đại danh sơn không?”

Giết Triệu Thiên Hòa đồng nghĩa với việc đánh vào mặt năm đại danh sơn.

Quan trọng hơn là hành động này của Tiêu Chính Văn lại phá hỏng chuyện tốt của năm đại danh sơn.

Cho dù năm đại danh sơn suy nghĩ đến lợi ích lâu dài hay lấy lại thể diện thì cũng không có lý do gì để bỏ qua cho Tiêu Chính Văn.

“Không cần, bây giờ vẫn chưa tới lúc ngửa bài với năm đại danh sơn, hiện giờ người được lợi không phải là chúng ta!”

Thiên Tử lạnh lùng bật cười rồi lắc đầu.

Quả thực, hành động này của Tiêu Chính Văn đã đảo ngược hoàn toàn thế cục ở Hoa Quốc.

Một mặt, dược sư Hoàng của Dược Vương Cốc bao nhiêu năm qua luôn âm thầm quan sát.

Một mặt khác, Võ Thí Thiên của Võ Thần Tông cũng luôn đợi chờ cơ hội đoạt lấy địa vị Thiên Tử.

Nhưng hành động lần này của năm đại võ tông lại không nhận được sự đồng tình của Võ Thần Tông.

Bỗng chốc các thế thực ở Hoa Quốc lại quay trở lại điểm xuất phát.

Riêng Võ Thần Tông và Dược Vương Cốc sẽ không bao giờ chịu ngồi yên nhìn năm đại danh sơn chiếm thế chủ đạo!

Thế lực hai bên tất nhiên sẽ ra tay tương trợ để kiềm chế năm đại danh sơn.

Quả nhiên vào buổi chiều hôm đó, Võ Thần Tông đã công khai lên tiếng qua các phương tiện truyền thông rằng: “Đám người Triệu Thiên Hòa chết chưa chắc đã hết tội!”

Dược Vương Cốc cũng công khai trước công chúng, ủng hộ Tiểu Thái Tông.

Hơn nữa bản thân dược sư Hoàng còn đích thân tham dự cuộc họp với giới truyền thông và công khai chỉ trích năm đại danh sơn: “Bất luận là vì lý do gì, ngay lúc xương cốt của những tướng sĩ Hoa Quốc còn chưa lạnh, đều không nên bàn đến chuyện kết liên minh”.

Lời này của cụ ta không quá nặng nề, nhưng đã hướng mũi giáo của dư luận về phía năm đại danh sơn.

Rầm!

Nhìn thấy tin tức này, thủ lĩnh Thiên Sơn tức giận đến mức đập vỡ chén trà.

“Dược sư Hoàng! Võ Thí Thiên!”

Tiếng gầm thét giận dữ vang lên, viện trưởng của các đại viện Thiên Sơn cũng lần lượt nắm chặt chuôi kiếm.

“Mọi người bình tĩnh trước đã, nhất định không được hướng mũi giáo về phía Dược Vương Cốc và Võ Thần Tông!”

Lúc này, Lạc Trường Sinh vội vàng đứng lên khuyên ngăn.

“Lạc Trường Sinh, ý cậu là gì?”

Thủ lĩnh Thiên Sơn là Sở Hồng Thiên trợn mắt, lạnh lùng hỏi.

“Thủ lĩnh, lúc này nếu nhắm vào Võ Thần Tông và Dược Vương Cốc thì sẽ chỉ buộc bọn họ hợp tác với nhà họ Quý, như vậy thì bọn họ sẽ trở thành rắc rối lớn cho chúng ta!”

“Theo tôi thấy, trước tiên chúng ta nên loại bỏ Tiểu Thái Tông để khiến nhà họ Quý suy sụp, sau đó ra tay đối phó với Dược Vương Cốc, cuối cùng là hạ gục Võ Thí Thiên”.

Lạc Trường Sinh nghiêm túc nói.

Sau khi nghe lời nhắc nhở của Lạc Trường Sinh, Sở Hồng Thiên lập tức bình tĩnh lại.

Nhà họ Quý quả thực không có quan hệ sâu sắc với Dược Vương Cốc và Võ Thần Tông.

Lúc này bọn họ không còn thời gian để hợp thành một.

Đánh bại từng bên một mới là kế sách tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Sở Hồng Thiên mới nặng nề gật đầu nói: “Viện trưởng Lạc nói rất có lý. Người đâu, phái người liên hệ với Huệ Mi, Hoa Sơn, Tung Sơn, Hằng Sơn, chuyện này nhất định phải đòi lại công bằng từ phía nhà họ Quý!”

“Không được thưa thủ lĩnh, theo tôi thấy, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi, chỉ cần đối phó với một mình Tiểu Thái Tông chứ không cần đối phó với cả nhà họ Quý, làm như vậy thì cho dù nhà họ Quý muốn tìm cách thoát tội cho Tiểu Thái Tông, cũng sẽ không tìm thấy lý do nào cả!”

Lạc Trường Sinh nói với vẻ mặt gian ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.