Chiến Thần Bất Bại

Chương 1511:




Chương 1511: Hẹn đến Thiên Sơn

Khóe miệng Trần Thiên Quốc khẽ nhếch lên, cười gằn nói: “Ông Đinh à, thật ra muốn thằng họ Tiêu rơi vào bẫy cũng không khó”.

“Chỉ cần dùng danh nghĩa của Hân Hân mời nó tới, chắc chắn nó sẽ lọt tròng!”

Nghe thế, trên mặt ông Đinh cũng nở nụ cười nham hiểm.

Không sai, Trần Hân từng cãi cọ với gia đình vì Tiêu Chính Văn.

Cho dù từ bất kỳ phương diện nào thì Tiêu Chính Văn cũng phải nể mặt Trần Hân.

Chỉ cần lừa được Tiêu Chính Văn đến địa bàn nhà họ Trương ở Thiên Sơn, sau đó lại lợi dụng người nhà họ Trương để nói bóng nói gió chèn ép Tiêu Chính Văn một phen, thì cho dù Tiêu Chính Văn không bị dọa sợ vỡ mật thì sau này cũng sẽ biết điều với mình hơn.

“Cũng được, vậy cứ làm theo ý của ông Trần đi!”

Ông Đinh khinh thường cười nói.

Trần Thiên Quốc chắp tay sau lưng, trên mặt đầy vẻ ngạo nghễ: “Cũng chỉ là một tên nhóc thôi, tưởng nhà họ Lãnh có thể một tay che trời chắc? Trước mặt nhà họ Trương thì nhà họ Lãnh chẳng bằng cái rắm”.

“Tôi muốn nhìn thử xem, nhà họ Lãnh có còn bao che cho nó được nữa không!”

Nói xong, Trần Thiên Quốc sai bảo người làm ngoài cửa: “Người đâu, gọi Hân Hân đến đây!”



Lúc này, Trương Lăng Phong cũng vừa mới trở về từ hội trường đại hội võ lâm thì nhận được thông báo của người lớn, rằng hắn phải trông chừng đóa hoa Tử Tiêu sắp nở rộ kia cả ngày lẫn đêm!

Cho dù thế nào đi nữa thì cũng không được bỏ lỡ cơ hội lần này nữa.

Dù đóa hoa Tử Tiêu lần trước nở ở núi Đại Lương đã bị người khác cướp mất thì thật ra cũng chẳng liên đến nhà họ Trương lắm.

Đóa hoa Tử Tiêu kia vốn dĩ là dành cho Thiên Lăng Tử.

Dù Trương Lăng Phong có dùng vũ lực để đoạt về kiểu gì thì cũng phải trả lại.

Nhưng đóa hoa lần này lại không như thế, dù sao cũng xuất hiện trong vườn riêng của nhà họ Trương, đương nhiên thuộc về người nhà họ Trương.

Lúc này, trong căn biệt thự nằm trong vườn riêng của nhà họ Trương, Trương Lăng Phong đang bàn luận về chuyện của đóa hoa Tử Tiêu với hai cao thủ cảnh giới Thiên Thần bên ngoài lãnh thổ của nhà họ Trương.

Hơn nữa, trận pháp bảo vệ núi của nhà họ Trương cũng do hai người này bố trí.

Ai cũng hiểu, đối với những lứa trẻ không có cơ hội đi ra bên ngoài lãnh thổ để rèn luyện như Trương Lăng Phong, chỉ có thể dựa vào thuốc điều chế từ hoa Tử Tiêu mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực.

Giờ phút này, được hai vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao bảo vệ, nhà họ Trương còn là một trong năm đại danh sơn, có thể nói là không có sơ hở nào.

“Lăng Phong à, thật ra dù hoa Tử Tiêu không nở rộ cũng có thể nâng cao tu vi của cậu, tuy nhiên, điều chế nó thành thuốc lúc nở rộ mới mang đến tác dụng lớn nhất!”

“Lần này, chúng tôi đã đánh tiếng với năm đại danh sơn, sẽ không có ai đến tranh đoạt với cậu đâu, cậu cứ thong thả chờ đến lúc đóa hoa Tử Tiêu nở hẳn rồi hái, hái đúng lúc tác dụng thuốc của nó mạnh nhất!”

Người đàn ông áo đen trong số hai người, trầm giọng nói.

Tuy địa vị của người này bây giờ có thể xem như ngang hàng với tộc trưởng của nhà họ Trương.

Nhưng cũng không khó để nhìn thấy sự cung kính mà gã dành cho Trương Lăng Phong!

Bây giờ, cường giả ngoài lãnh thổ của nhà họ Trương đã dần trở về, mà bố ruột Trương Lăng Phong lại là tuyệt thế cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.

Vì vậy, trên dưới nhà họ Trương đều tỏ thái độ cung kính với Trương Lăng Phong!

“Được, tôi nhất định không phụ lòng hai vị! Cảm ơn hai vị tiền bối đã dạy dỗ Lăng Phong!”

Trải qua quãng thời gian rèn luyện, Trương Lăng Phong đã chín chắn hơn nhiều.

Tuy trong lòng biết rõ vì sao nhà họ Trương thiên vị mình nhưng hắn cũng không quên lễ nghĩa.

“Ừ, lần này có thể hái được hoa Tử Tiêu có liên quan rất lớn đến việc cậu có thể đột phá nhanh chóng hay không, vì thế tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót”.

Một gã đàn ông áo đen khác khuyên nhủ.

Mấy người ở nhà họ Trương cũng có nghe đồn về chuyện đã xảy ra ở núi Đại Lương lúc trước.

Nhưng lần này, cho dù có ra sao đi nữa thì cũng không thể để kẻ khác nẫng tay trên được!

Nói trắng ra, nhà họ Trương và năm đại danh sơn cũng chỉ là mối quan hệ âm thầm tranh đấu, sau này các cường giả ngoài lãnh thổ trở lại, thiên hạ này tất sẽ thay đổi lớn!

Đến khi đó, rất có thể mấy đại danh sơn và nhà họ Trương sẽ một lần nữa phân chia thế lực tương ứng.

Lúc đó, càng có nhiều cao thủ thì càng có quyền lên tiếng!

Nói trắng ra, tất cả những gì bây giờ làm đều đang chuẩn bị cho việc phân chia địa bàn ngày sau.

Theo tôi thấy, lần này chắc chắn sẽ không xuất hiện bất kỳ sai sót nào nữa đâu, lần trước là bởi không chuẩn bị đầy đủ, lại không có trận pháp bảo vệ núi ngăn cách với bên ngoài nên mới để người khác nhanh chân giành trước, mà lần này, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần bốn sao cũng đừng hòng nhúng tay vào!”

Gã đàn ông áo đen ban nãy lạnh lùng cười nói.

Trận pháp bảo vệ núi mà bọn họ bố trí lần này là nhờ cường giả ngoài lãnh thổ đích thân chỉ dạy.

Hơn nữa, cho dù ở bên ngoài lãnh thổ, cao thủ từ cảnh giới Nhân Vương trở xuống cũng ít có ai xông qua được trận pháp bảo vệ núi này!

Vả lại, dù đối phương có thể dựa vào sức mình để xông vào trận pháp bảo vệ núi thì cũng sẽ bị thương toàn thân.

Đến lúc đó, hai người bọn họ sẽ ra tay cùng lúc, thậm chí là không cần phí nhiều công sức cũng có thể chém chết đối phương ngay cửa vào núi!

Ba người lại bàn bạc với nhau thêm một hồi rồi ai làm việc người nấy.

Bên kia, dù Trần Hân có hoài nghi trong lòng, rằng không biết vì sao Trần Thiên Quốc lại đột nhiên nhiệt tình với Tiêu Chính Văn như vậy, nhưng cô ta vẫn mời Tiêu Chính Văn đến theo ý của Trần Thiên Quốc.

Lúc Trần Hân vừa tới tiệm ngọc cũng đúng lúc Tiêu Chính Văn trở về!

“Anh Tiêu ơi, bố tôi bảo tôi nhắn với anh là, ông ấy muốn mời anh đến Thiên Sơn gặp mặt…”

Trần Hân đi đến bên Tiêu Chính Văn, nói nhỏ.

“Ồ? Đến Thiên Sơn?”

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, không hiểu Trần Thiên Quốc đang có âm mưu gì!

“Đúng thế, tôi nghe bố tôi nói, hình như Thiên Sơn có một đóa hoa Tử Tiêu sắp nở nên muốn mời anh Tiêu cùng đi ngắm hoa”.

Trần Hân nói thật.

Ồ?

Mắt Tiêu Chính Văn lóe sáng, anh đang sầu não vì số lượng hoa Tử Tiêu ít quá, điện Thần Long còn nhiều người chưa được phát Phá Cảnh Đan!

Không ngờ đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh!

“Được, thay tôi cảm ơn tấm lòng của ông Trần nhé!”

Tiêu Chính Văn cười khẽ, nói.

Ý đồ của Trần Thiên Quốc trong mắt Tiêu Chính Văn hệt như thủy tinh trong suốt!

Chắc chắn là ông ta muốn mượn thế lực Thiên Sơn để chèn ép anh!

Nhưng đừng nói nhà họ Trương ở Thiên Sơn, cho dù cả Thiên Sơn, Tiêu Chính Văn cũng chẳng sợ!

“Được, vậy sáng sớm ngày mai, trước khi lên đường, tôi sẽ đến đón anh!”

Trần Hân thấy Tiêu Chính Văn đồng ý thì trong lòng rất vui.

Cô ta đâu biết Trần Thiên Quốc đang suy tính chuyện gì trong lòng?

Mà chỉ cảm thấy vui vẻ vì mối quan hệ của Trần Thiên Quốc và Tiêu Chính Văn đã hòa hoãn được một ít mà thôi.

Quay về nhà họ Trần, Trần Hân kể lại nguyên văn lời nói của Tiêu Chính Văn với Trần Thiên Quốc.

Trần Thiên Quốc nghe xong cũng hài lòng gật đầu.

Nhưng Trần Hân vẫn thấy thắc mắc: “Bố, bố vẫn luôn không ưa anh Tiêu mà? Sao lần này lại đột nhiên đối xử tốt với anh ấy thế?”

“Thật ra cậu Tiêu này cũng có lai lịch lắm, đến cả nhà họ Lãnh cũng tình nguyện chống lưng cho cậu ta, chúng ta không nên đắc tội người như thế, phải sửa sai thôi!”

“Vả lại, người bình thường như cậu ta chắc là đời này cũng chẳng có lần thứ hai được bước vào Thiên Sơn đâu, nếu cậu ta biểu hiện tốt, có lẽ sẽ được Thiên Sơn thu nhận làm đệ tử ngoại môn, đến lúc đó, cậu ta ắt sẽ cảm kích ân tình của nhà họ Trần chúng ta rồi!”

“Nhà họ Trần há chẳng phải sẽ nhiều thêm một sự giúp đỡ mạnh mẽ sao?”

Trần Thiên Quốc nghiêm túc nói.

Tuy nhiên nội tâm ông ta lại cười nhạo không dứt, sao Tiêu Chính Văn có thể được nhà họ Trương nhận làm đệ tử ngoại môn chứ?

Hơn nữa, ông ta cũng đã nghe được phong phanh, chỉ cần Trương Lăng Phong hái được đóa hoa Tử Tiêu kia thì kẻ đầu tiên bị loại bỏ sẽ là Tiêu Chính Văn!

Sáng sớm hôm sau, Trần Hân đã đích thân đến tiệm ngọc, Tiêu Chính Văn chỉ phân công công việc đơn giản rồi đi cùng Trần Hân.

Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi tiệm ngọc, người của Ngô Lân cũng tìm đến.

Thiên Sơn vốn cách tỉnh Xuyên không bao xa, vì vậy, chỉ lái xe mấy tiếng là đã đến chân núi Thiên Sơn!

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu bạc rực rỡ.

Xung quanh còn có sương mù lượn lờ, rõ ràng là có người bày trận pháp bảo vệ núi ở nhà họ Trương trên Thiên Sơn.

Thấy Tiêu Chính Văn nhìn sương mù trên trời đến mức sững sờ, Trần Thiên Quốc cười khẩy rồi đẩy cửa xuống xe!

Ông ta đưa tay móc một tấm thiệp mời trong ngực ra, đưa cho hai người thanh niên của nhà họ Trương: “Tôi là Trần Thiên Quốc đến dự lễ! Nhờ hai cậu vào báo cáo một tiếng!”Chương 1512: Cút không thì chết

Hai tên đệ tử nhà họ Trương nhận lấy thư mời xong quét mắt nhìn sơ qua rồi lạnh nhạt nói: “Không cần thông báo, vào đi!”

Đây không phải lần đầu tiên Trần Thiên Quốc đến thăm, hai người giữ cửa cũng có ấn tượng với ông ta.

Vì vậy mới không tra hỏi cặn kẽ mà cho nhóm người Trần Thiên Quốc đi qua luôn.

Trần Thiên Quốc đắc ý nhận lại thư mời, cất vào ngực lần nữa rồi nói với mọi người phía sau: “Tốt lắm, mọi người đi theo tôi, tuyệt đối không được đi lung tung đâu đấy!”

Nói xong, ông ta đi vào trong núi.

Mấy người Trần Hân và Tiêu Chính Văn cũng bám sát theo Trần Thiên Quốc, đi vào vườn riêng của nhà họ Trương!

Ngay lúc bước qua trận pháp bảo vệ núi, trong nháy mắt, một cảm giác tan hoang bỗng dưng truyền đến, Trần Hân và ông Đinh bỗng dưng rùng mình.

Chỉ có sắc mặc Tiêu Chính Văn vẫn như thường, không hề bị trận pháp bảo vệ núi ảnh hưởng.

Hai người Trần Thiên Quốc và ông Đinh nhẹ chân quen đường, đi thẳng tới chỗ ở phía sau núi của Trương Lăng Phong.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đi vào địa bàn của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, đừng thấy nhà họ Trương chỉ nằm sát vách Thiên Sơn mà lầm, trên thực tế, toàn bộ Thiên Sơn lại trải dài ngang dọc, trùng trùng điệp điệp mấy ngàn mét.

Dù nhà họ Trương chỉ nằm ven một vùng Thiên Sơn, lãnh địa cũng mênh mông vô cùng.

Núi xanh trải rộng ngút mắt, tùng xanh liễu biếc, trong rừng cây còn thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng thú gọi bầy!

Trần Thiên Quốc vừa đi vào bên trong vừa nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn sau lưng mình.

Thấy hai mắt Tiêu Chính Văn không ngừng đánh giá xung quanh, ông ta mừng thầm.

Chỉ mỗi sự mênh mông bát ngát của nhà Trương ở Thiên Sơn cũng đã đủ để chấn chỉnh ông chủ nhỏ chưa trải sự đời như Tiêu Chính Văn.

Lát nữa, nhìn thấy đám người Trương Lăng Phong, Tiêu Chính Văn sẽ sợ đến mức quỳ xuống luôn là cái chắc?

Đúng lúc này, bên trong núi non trùng điệp bỗng hiện lên một luồng sáng mờ chói mắt!

Nhất thời, ngay cả hai ngọn núi hai bên cạnh cũng được chiếu sáng!

Luồng sáng mờ này kéo dài đến tầm nửa tiếng sau mới dần dần yếu bớt.

Trương Lăng Phong vẫn luôn canh giữ bên cạnh hoa Tử Tiêu lại mừng như điên, vội chìa tay ra hái đóa hoa Tử Tiêu kia xuống.

Sau khi hoa Tử Tiêu đội đất trồi lên, luồng ánh sáng đó cũng dần tản đi.

Ngay sau đó, mười mấy tên cao thủ cảnh giới Thiên Vương năm sao hối hả chạy về phía Trương Lăng Phong.

Thấy mười mấy bóng đen xung phong lên núi, trên mặt Trần Thiên Quốc lộ vẻ đắc ý.

Mười mấy cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao!

Tuy bây giờ linh khí đã quay về, cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không phải số ít, nhưng chiến trận này cũng đủ để ép cho Tiêu Chính Văn không thể ngóc đầu lên được.

Trần Thiên Quốc nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn sau lưng mình, trong lòng lại khinh thường cười nhạt.

Chỉ cần Trương Lăng Phong đến thì Trần Thiên Quốc có thể trở mặt với Tiêu Chính Văn.

Đến lúc đó, dù Tiêu Chính Văn tỏ ra hơi không phục, cũng có thể đầu lìa khỏi xác bất cứ lúc nào!

Ông Đinh bên cạnh cũng hững hờ mỉm cười, sau đó nhìn sâu vào bên trong khu rừng, hiển nhiên là đang hóng hớt xem kịch hay của Tiêu Chính Văn!

Quả nhiên, không lâu sau, Trương Lăng Phong vui vẻ đi ra khỏi rừng rậm!

Nhìn hoa Tử Tiêu trong tay, trong lòng Trương Lăng Phong thầm tính toán, chẳng bao lâu nữa, mình có thể đột phá thành cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao rồi, đủ để đè bẹp tất cả bọn đồng trang lứa trong nước!

Đến lúc đó, không chỉ mỗi nhà họ Trương ở Thiên Sơn, ngay cả hắn cũng sẽ nhận được vô số lợi ích.

Có khi ngay cả danh hiệu chàng rể quốc dân cũng sẽ thuộc về hắn!

Đang suy nghĩ, Trương Lăng Phong vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp bản mặt cười híp mắt của Tiêu Chính Văn!

Hả?

Trương Lăng Phong sợ hãi.

Trần Thiên Quốc và ông Đinh vừa thấy Trương Lăng Phong thì đồng thời đổi sắc mặt, nhìn về phía Tiêu Chính Văn nở nụ cười khinh khỉnh.

Không đợi bọn họ mở miệng, Tiêu Chính Văn đã sải bước dài, đi đến bên cạnh Trương Lăng Phong, xòe tay ra, thản nhiên nói với Trương Lăng Phong: “Đưa cho tôi”.

Bàn tay cầm hoa Tử Tiêu của Trương Lăng Phong khẽ run lên!

Nhưng giây kế tiếp, hắn không hề do dự đặt hoa Tử Tiêu vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn.

Thấy cảnh tượng này, Trần Thiên Quốc và ông Đinh đồng loạt hoang mang!

Giờ phút này, đầu óc bọn họ hoàn toàn trống rỗng!

Nó là hoa Tử Tiêu đấy, là hoa Tử Tiêu mà cả nhà họ Trương ở Thiên Sơn đều vô cùng quý trọng!

Cứ giao cho Tiêu Chính Văn dễ dàng vậy sao?

Trần Hân bên cạnh cũng há hốc mồm!

“Những người này đều là bạn tôi, chắc anh cũng biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm nhỉ!”

Giọng điệu Tiêu Chính Văn lạnh như băng.

“Vâng vâng vâng, tôi… tôi biết!”

Trương Lăng Phong sợ đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, thậm chí không có cả can đảm nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn tiện tay cất hoa Tử Tiêu đi, khẽ khàng vỗ bả vai Trương Lăng Phong, cười nói: “Ừ, được đó! Lần sau đừng để tôi đi xa như vậy nữa!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người bỏ đi.

Mười mấy cao thủ nhà họ Trương thấy Tiêu Chính Văn đường đường chính chính giật mất hoa Tử Tiêu của Trương Lăng Phong còn muốn bỏ đi, họ đâu thể dễ dàng bỏ qua như thế?

“Các người muốn chết phải không? Lui ra!”

Trương Lăng Phong thấy mọi người định ra tay với Tiêu Chính Văn, giận đến mức mặt mũi trắng bệch, hét lớn với mười mấy cao thủ nhà họ Trương.

Mười mấy cao thủ nhà họ Trương không khỏi kinh ngạc, vội quay đầu nhìn Trương Lăng Phong với vẻ mặt hoang mang!

Cho đến khi bóng lưng Tiêu Chính Văn đã khuất xa, sắc mặt khó coi của Trương Lăng Phong mới quét qua đám người Trần Thiên Quốc.

Có là đồ ngu cũng nhìn ra được, chính là đám người Trần Thiên Quốc đã im hơi lặng tiếng dẫn Tiêu Chính Văn đến chỗ này!

Có thể nói, trận pháp bảo vệ núi do nhà họ Trương bày ra là để đề phòng Tiêu Chính Văn!

Kết quả thì sao?

Mẹ nó!

Người tính không bằng trời tính, Trương Lăng Phong lại không thể nào ngờ được Tiêu Chính Văn sẽ dùng cách thức này để nghênh ngang đi qua trận pháp bảo vệ núi của nhà họ Trương!

“Cậu Trương à, thật ra tôi…”

“Con mẹ ông!”

Trương Lăng Phong không đợi Trần Thiên Quốc nói hết lời đã giận dữ cắt ngang: “Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn! Lại còn là một con lợn ngu vô đối!”

Nếu không phải trước khi đi, Tiêu Chính Văn đã dặn dò thì giờ phút này, Trương Lăng Phong đã chém đám người Trần Thiên Quốc thành nghìn mảnh mới giải được mối hận trong lòng!

Hắn cực khổ chờ đợi một ngày một đêm, trừng mắt canh chừng mãi ở phía sau núi, chịu đựng vô số con muỗi con kiến cắn, lúc nào cũng phải đề phòng dã thú tập kích.

Vất vả lắm mới đợi được đến lúc hoa Tử Tiêu nở rộ, mới vừa hái vào tay, vẫn còn chưa cầm nóng thì đã gặp phải tên sát thần Tiêu Chính Văn này chỉ trong nháy mắt!

“Cậu Trương à, thật ra thì hắn…”

Lúc này, sắc mặt Trần Thiên Quốc cũng tái nhợt, chỉ vào bóng lưng đang xuống núi của Tiêu Chính Văn, định giải thích gì đó.

Nhưng đụng phải ánh mắt như muốn giết người của Trương Lăng Phong ở phía đối diện, ông ta sợ hãi đến mức phải nuốt ngược câu tiếp theo vào bụng.

Trần Thiên Quốc không ngốc, không nói cũng biết, cây hoa Tử Tiêu này quan trọng như thế nào với Trương Lăng Phong!

Dù đang ở ngay địa bàn của nhà họ Trương ở Thiên Sơn mà Trương Lăng Phong lại cam tâm tình nguyện chắp tay nhường lại cây hoa Tử Tiêu kia, cũng đủ để nói rõ đằng sau có vấn đề!

Lúc này, ông ta mới thật sự hiểu, tại sao nhà họ Lãnh không tiếc mọi giá cũng phải đứng về phe Tiêu Chính Văn!

“Mấy người các ông nên vui mới đúng, nếu không nhờ câu nói kia của hắn, bây giờ các người đã là ba cái xác khô rồi! Cút! Ông đây không muốn gặp lại các người nữa, còn nữa, sau này đừng chọc vào hắn! Bằng không, nhà họ Trương ở Thiên Sơn tuyệt đối không tha cho các người!”

Trương Lăng Phong giận tái mặt, dữ dằn trợn mắt nhìn Trần Thiên Quốc rồi phất tay bỏ đi!

Nhìn bóng lưng giận điên người của Trương Lăng Phong, mặt Trần Thiên Quốc và ông Đinh cũng cắt không còn chút máu.

Trước đây, bọn họ vẫn cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ dựa vào nhà họ Chu và nhà họ Lãnh mới dám hống hách với mình.

Nhưng bây giờ xem ra, nhà họ Chu và nhà họ Lãnh trước mặt Tiêu Chính Văn lại chả là gì!

Cho dù đang ở địa bàn của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, người ta nói cướp là cướp luôn, hơn nữa còn cướp mất hoa Tử Tiêu quý giá vô cùng!

Mấu chốt nhất là từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn chỉ nói đúng một câu!

Mà Trương Lăng Phong luôn bất khả chiến bại lại nửa chữ cũng không dám cất lên!

Nói cách khác, một mình Tiêu Chính Văn cũng đủ để chèn ép cho nhà họ Trương không ngóc đầu lên được!

Vào giờ phút này, Trần Thiên Quốc mới hiểu, vốn dĩ Tiêu Chính Văn là người mà ông ta không thể nào đắc tội nổi.

Hơn nữa, người ta cũng không thèm so đo với ông ta, bằng không, ông ta làm gì còn mạng đứng đây?

“Chẳng lẽ, tôi đã sai rồi sao?”

Sắc mặt Trần Thiên Quốc u ám, môi run rẩy, vô cùng tiếc nuối nói. Chương 1513: Cướp hoa

Nhìn theo bóng lưng Trương Lăng Phong tức giận bỏ đi, Trần Thiên Quốc vô cùng tuyệt vọng.

Từ biểu hiện vừa rồi của Trương Lăng Phong và hành động với nhà họ Trần, có thể thấy ông ta đã đắc tội với người không thể đắc tội.

Bao nhiêu năm qua, ông ta đã cố gắng hết sức để nịnh nọt nhà họ Trương, nhưng bây giờ, mọi thứ đều trở nên vô ích.

Có thể cả đời này, nhà họ Trương sẽ không để ý đến ông ta nữa.

Lúc này, Trương Lăng Phong trở lại sảnh lớn biệt thự với vẻ mặt khó coi, bây giờ hắn thật sự muốn khóc.

Ngực không ngừng phập phồng lên xuống, lửa hận trong mắt dường như có thể đốt cháy mọi thứ.

Bây giờ cao thủ nhiều vô kể, việc bảo vật bị cướp cũng không phải là hiếm.

Nhưng vấn đề là ở bị người ngoài cướp trong chính nhà mình, thật là nhục nhã.

Lúc này hai vị cường giả ngoài lãnh thổ đang ngồi trong sảnh lớn vừa thưởng trà vừa nói chuyện.

Thấy Trương Lăng Phong bước vào, bọn họ cùng đứng dậy nói: “Thiếu chủ, cậu đã lấy được hoa Tử Tiêu chưa? Mau đưa cho tôi, tôi sẽ dựa theo phương thức do chủ công truyền lại để luyện Phá Cảnh Đan cho thiếu chủ!”

Nghe vậy, Trương Lăng Phong tức giận suýt ngất.

Lẽ ra sân vườn nhà hắn có một cây hoa Tử Tiêu, muốn hái vô cùng đơn giản, hoàn toàn chẳng thể xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Nhưng bây giờ Trương Lăng Phong thật sự rất khó xử, hắn do dự một hồi rồi mới trầm giọng nói: “Tôi tặng hoa Tử Tiêu cho người khác rồi!”

Chết tiệt!

Hai vị cường giả ngoài lãnh thổ nghe vậy, tách trà trong tay họ lập tức rơi xuống đất và vỡ tan tành.

Đó là một món bảo vật quý hiếm, sao có thể tặng cho người khác?

“Thiếu chủ, đó… đó là bảo vật quý hiếm! Sao có thể dễ dàng tặng cho người khác?”

Mắt của một cường giả ngoài lãnh thổ trợn tròn như sắp bay ra ngoài.

Cho dù Trương Lăng Phong hơi trẻ con, nhưng cũng không thể đùa giỡn như vậy được.

“Hoặc giữ lại bảo bối, hoặc giữ lại mạng! Không tặng… không tặng không được!”

Trương Lăng Phong nói đến đây, hắn tức đến nỗi nước mắt trào ra.

“Cái gì?”

Nghe vậy, hai cường giả ngoài lãnh thổ lập tức hiểu ra ý của Trương Lăng Phong.

Đây chính là lý do tại sao hắn bị cướp trên ngọn núi phía sau nhà mình.

Bùm!

Trong chốc lát, hai luồng khí tức của cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao bùng nổ trong sảnh lớn.

Vào lúc này, trời đất biến sắc, gió nổi lên điên cuồng, mây đen gần như bao phủ toàn bộ Thiên Sơn!

Thiên Thần nổi giận, máu nhuốm ngàn dặm!

Huống hồ đây là cơn giận của hai vị cường giả cảnh giới Thiên Thần hai sao, ngay cả mặt đất cũng khẽ chấn động.

Trên toàn bộ Thiên Sơn, trong chốc lát vang dội tiếng sấm sét.

Chạy đến nhà họ Trương ở Thiên Sơn để giương oai, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Mặc dù nhà họ Trương không thuộc năm đại danh sơn, nhưng nhà họ Trương đã được lưu truyền qua nhiều thời đại, còn là người gác mộ cho Tổ Long.

Địa vị trong võ tông không hề thua kém năm đại danh sơn.

Sự tôn nghiêm của nhà họ Trương đâu dễ gì mà bị chà đạp!

“Người đâu! Phong tỏa hết các tuyến đường ra vào, ngay cả một con chim cũng không cho bay ra ngoài!”

Một vị cường giả ngoài lãnh thổ râu tóc tung bay, giống như một vị thần chết vừa giáng thế.

“Đợi đã!”

Trương Lăng Phong vội vàng ngăn lại: “Không thể đắc tội với người này được! Chỉ là một đóa hoa Tử Tiêu thôi mà, cứ để hắn lấy đi!”

Hai vị cường giả ngoài lãnh thổ nghe vậy đều kinh ngạc nhìn về phía Trương Lăng Phong nói: “Thiếu chủ, cậu biết một năm nữa chủ công sẽ trở lại, đến lúc đó, nếu thực lực của cậu...”

Trương Lăng Phong xua tay nói: “Tôi hiểu! Nhưng chúng ta không thể thắng nổi người này!”

“Thiếu chủ, lẽ nào cậu nghi ngờ thực lực của hai người chúng tôi sao? Chủ công phái chúng tôi trở về chính là để bảo vệ nhà họ Trương! Bây giờ hoa Tử Tiêu bị cướp, nhà họ Trương cũng mất hết thể diện, cho dù hai người chúng tôi có chết thì cũng phải lấy lại thể diện này!”

Hai người nói gần như đồng thanh.

Trương Lăng Phong xua tay nói: “Không phải tôi nghi ngờ thực lực của hai người. Có lẽ hai người vẫn nhớ chuyện một vị cường giả cảnh giới chuẩn Thiên Thần một sao gần như ngay lập tức giết chết hơn chục cường giả ngoài lãnh thổ, đúng không?”

“Tôi đã tặng đóa hoa Tử Tiêu cho người này, hơn nữa, thực lực của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, e rằng khó mà đánh thắng được!”

Vừa nghĩ đến cảnh TIêu Chính Văn giết Thiên Lăng Tử bằng một chiếc lá, Trương Lăng Phong vô cùng sợ hãi.

“Hừ, tôi có nghe nói về người này, nhưng bây giờ linh khí đã khôi phục, sớm đã không còn là thiên hạ của hắn rồi!”

Một vị cường giả ngoài lãnh thổ không chịu bỏ cuộc nói.

“Hắn chính là người đã giết Thiên Lăng Tử bằng một chiếc lá, đánh tàn phế Đàm Hồng bằng một cú đấm!”

Nói xong, Trương Lăng Phong quay người rời đi.

Hai vị cường giả ngoài lãnh thổ ở trong sảnh lớn vô cùng tức giận, toàn bộ khu biệt thự nhà họ Trương đều rung chuyển.

Một lúc lâu sau, một vị cường giả ngoài lãnh thổ lên tiếng: “Đánh liều một lần?”

“Haiz!”

Vị cường giả ngoài lãnh thổ còn lại nặng nề thở dài.

Giận thì giận nhưng vẫn phải đối mặt với hiện thực.

“Không đánh nổi. Hắn giết Thiên Thần bằng một cái lá, ngay cả cao thủ Bán Bộ Nhân Vương cũng không giết được hắn, hai người chúng ta đi cũng chỉ có thể chết mà thôi! Đợi chủ thượng trở về, chúng ta sẽ tính kế lâu dài!”

Không phải bọn họ nhát gan, mà là hai người bọn họ đã là người có chiến lực cao nhất của nhà họ Trương.

Nếu vội vàng tìm đường chết thì sao có thể bảo vệ được nhà họ Trương trước khi cao thủ thật sự của nhà họ Trương trở về?

Bùm!

Bọn họ vừa nói xong, một ngọn núi nhỏ ở biệt thự nhà họ Trương sụp đổ, rõ ràng là đã bị một cú đấm của Trương Lăng Phong san bằng.

Hắn vô cùng uất ức khi bị cướp ở nhà của mình, thậm chí còn không dám đuổi theo.

Hắn sinh ra trong nhà họ Trương danh giá, ngay cả Thiên Tử Hoa Quốc cũng chưa từng khiến người nhà họ Trương phải chịu cảm giác nhục nhã như vậy!

Nếu không trút được lửa giận trong lòng, Trương Lăng Phong cảm thấy mình sắp nổ tung.

Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi trận pháp của nhà họ Trương thì điện thoại đổ chuông.

Lấy điện thoại ra, lúc này Tiêu Chính Văn mới phát hiện có hàng chục cuộc gọi nhỡ.

Rõ ràng, trận pháp bảo vệ của nhà họ Trương đã chặn tất cả các tín hiệu điện tử.

Tiêu Chính Văn lập tức nhấn nút trả lời: “Alo, Lâm Lâm, có chuyện gì vậy?”

Trong điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng nói lo lắng của Chu Lâm Lâm: “Anh Tiêu, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, anh đang ở đâu?”

Hả?

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, bởi vì Chu Hạo Nhiên và Chu Lâm Lâm vừa chuyển đến thành phố Sơn Thành, hiện giờ vẫn chưa có nơi nào để ở, cho nên hai bố bọn họ đều ở trong cửa hàng.

Ngay cả bọn họ cũng không xử lý được thì chứng tỏ tình hình đang rất nghiêm trọng.

“Tôi đang ở Thiên Sơn, tôi sẽ về ngay!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp máy.

Tiêu Chính Văn hít một hơi thật sâu, cũng không quan tâm nhiều, nhún người nhảy lên, đạp gió bay về hướng Sơn Thành.

Lúc này, trong một trang viên ở Long Kinh.

Tần Vũ và đại trưởng lão võ tông đang chỉ thị cho thuộc hạ khiêng mấy chục món đồ theo phong cách cổ điển vào trang viên.

Ở cổng trang viên treo một tấm bảng lớn khắc chữ “Phủ nhà họ Quý".

Chủ nhân của trang viên này có gốc gác từ hoàng thất Lý Đường.

Sau cuộc biến loạn giữa thời nhà Đường, hoàng thất Lý Đường dần dần suy tàn.

Cho đến sau này, vương triều nhà Đường Vương sụp đổ, con cháu của Lý Thế Dân mai danh ẩn tích để tránh tai họa.

Trong số họ đã có người thêm một nét vào họ của mình.

Kể từ đó mang họ Quý.

Về sau, một số lượng lớn cao thủ có xuất thân từ nhà họ Lý đã tạo ra khoảng trời riêng của mình bên ngoài vùng lãnh thổ.

Nhưng để che giấu tai mắt, bọn họ vẫn dùng họ Quý.

Chỉ có một số ít người đứng đầu mới biết được bí mật này.

Lúc này, ở trung tâm sảnh lớn, đang thờ phụng một tôn lệnh bài, bên trên khắc Tiểu Thái Tông, Lý Thiên Bá.

Tần Vũ và đại trưởng lão võ tông cùng lạy ba lạy trước linh vị.

Từ hành động này của người có thể thấy, Lý Thiên Bá nhất định là người có công với đất nước.

Thực ra, trước khi cường giả ngoài lãnh thổ trở lại, ngoài vùng lãnh thổ đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.

Thiên Đạo Minh Ước có ý định tiêu diệt Hoa Quốc để tìm năm trái tim rồng.

Nhưng nhà họ Quý với tư cách là hoàng thất Lý Đường, bọn họ nhất quyết phản đối chuyện này.

Đặc biệt là Lý Thiên Bá, người được gọi là Tiểu Thái Tông, đã đánh thẳng vào Thiên Đạo Minh Ước.

Cuối cùng không chống được địch đông, nên đã chết thảm trong đại bản doanh của địch.

“Anh hùng đất nước mà không được tế bái công khai, đúng là nỗi nhục của Hoa Quốc chúng ta!”

Đại trưởng lão vừa nói vừa nâng tay áo, lau nước mắt.

“Haiz, người hiền tài xuất chúng thường hay bị đố kỵ! Chỉ hy vọng cậu Tiêu đừng bao giờ sa vào bước đường này!”

Tần Vũ lo lắng thở dài, nặng nề nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.