Chiến Thần Bất Bại

Chương 1505:




Chương 1505: Anh không xứng

Đàm Hồng nghe vậy, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Thằng kia, mày thật ngông cuồng! Mày có biết, người đến đây hôm nay là những ai không?”

Ít nhất ở đây có hơn một nửa môn chủ và tông chủ của cả võ tông.

Tiêu Chính Văn lại dám nói ra cho dù là võ tông hay danh sơn, cũng không thể tùy tiện nói những lời như vậy, nhất định là chán sống!

“Bất cứ ai cũng không thể lấy cái cớ đấu võ, để cướp đi tính mạng của người khác! Đây là quốc pháp!”

Sắc mặt Tiêu Chính Văn không hề thay đổi, lạnh giọng nói.

Nghe thấy vậy, Đàm Hồng bật cười.

Hơn nữa còn là ngửa mặt lên trời cười ha hả!

Từ khi linh khí khôi phục tới nay, đây là chuyện buồn cười nhất hắn từng nghe!

Ngay cả đương kim Thiên Tử, cũng không dám nói ra những lời huênh hoang kiểu này.

Tên ngông cuồng trước mắt mặc áo quần bình thường, thực lực chẳng đâu vào đâu mà lại dám dùng giọng điệu này dạy dỗ mình sao?

“E rằng mày còn chưa biết, tao là ai nhỉ?”

Ánh mắt Đàm Hồng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, mơ hồ có thể nhìn thấy ý định giết người!

Hắn không hề ngần ngại kết liễu người bình thường này trên võ đài!

Hơn nữa, với thân phận của Đàm Hồng, cho dù giết mấy người bình thường thì đã sao?

Giới chính trị dám sai người đến Thiên Sơn tìm hắn ư?

Câu trả lời dễ dàng thấy được!

“Anh là người sao? Ỷ người đông thế mạnh, ức hiếp một cô gái, ép bố người ta lên đài đấu võ với anh, theo tôi thấy, anh cũng không đáng được coi là người!”

Tiêu Chính Văn cười nhạt nói.

Người bên dưới đều nhìn thấy rõ, người trên võ đài là Đàm Hồng đấy!

Trong những người trẻ tuổi Thiên Sơn, nhân vật hung ác thật sự, ngay cả Chu Hạo Nhiên cũng sợ chết khiếp.

“Thằng kia, mày dám mắng tao sao?”

Hai mắt Đàm Hồng lóe sáng, đằng đằng sát khí nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

“Anh không xứng để tôi mắng!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Mẹ nó, mày muốn chết hả?”

“Giết chết thằng đó đi!”

“Đúng, tuyệt đối không được để cho loại ngông cuồng này còn sống rời khỏi nơi này!”

Đám người Thiên Sơn ở bên dưới nhao nhao đứng dậy, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn.

“Giết tôi? Ai cho các người can đảm đó?”

Tiêu Chính Văn quát lên một câu hệt như sấm sét từ chín tầng mây, rung chuyển khiến mọi người choáng đầu hoa mắt!

Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đột nhiên thay đổi!

Bởi vì tiếng quát của Tiêu Chính Văn, thật sự như tiếng thiên lôi, tuyệt đối không phải một người bình thường có thể làm được!

Mấy đệ tử Thiên Sơn vừa nãy hộc máu, lúc này lập tức bị tiếng quát của Tiêu Chính Văn làm chấn động đến nỗi chết ngay tại chỗ!

Soạt!

Tận mắt thấy mấy đệ tử bên trong của Thiên Sơn chảy máu mũi miệng, ngã trong vũng máu, mọi người bên dưới nhất thời xuýt xoa.

Dù là những môn chủ tự cho mình siêu phàm như bọn họ, cũng không làm được việc chỉ dựa vào một tiếng quát, mà giết được nhiều đệ tử của Thiên Sơn như vậy.

Ngay cả vài môn chủ tông chủ cách xa hơn một chút, màng nhĩ cũng bị chấn động thủng, lập tức chảy máu.

Không gian bỗng yên lặng như tờ!

Yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Người giật mình nhất là Chu Lâm Lâm.

Hơn một năm qua, gần như mỗi ngày, cô ấy đều ở bên cạnh Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, nhưng trước giờ không hề phát hiện ra ông chủ và bà chủ của mình có điểm nào hơn người!

Hơn nữa, từ biểu hiện của hai vợ chồng họ, rõ là ràng hai người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn!

Nói khó nghe thì là từ khi Quốc Vận của Hoa Quốc tăng lên, ngay cả người bình thường cũng có thực lực cấp binh vương, rất khó có thể tìm ra người bình thường thực sự!

Trong mắt người khác, vợ chồng Tiêu Chính Văn là người vô dụng thật sự!

Nhưng mãi đến lúc này, cô ấy mới phát hiện, Tiêu Chính Văn mới là nhân vật ẩn nấp sâu nhất!

Chỉ dựa vào một tiếng quát đã có thể nhận ra thực lực của Tiêu Chính Văn, tuyệt đối áp đảo tất cả những người ở đây, gần như không ai có thể là đối thủ của anh!

“Không ngờ, mày lại là một cao thủ che giấu rất sâu như vậy, thật sự khiến tao nhìn với ánh mắt khác!”

Sắc mặt Đàm Hồng lạnh như băng, ánh mắt lướt qua những vị sư huynh đệ bị chấn động đến chết của mình, siết chặt nắm đấm, nói.

“Tôi đã nói rồi, anh không xứng!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói một câu không đầu không đuôi.

Đàm Hồng nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhạt, nói: “Tao không xứng sao? Mày có biết, tao là ai không? Ở Thiên Sơn, mày là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm xuống!”

“Bớt nói nhảm, không dám ra tay, thì quỳ xuống, xin lỗi bố con nhà họ Chu!”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói.

“Mày tự tìm đường chết!”

Đàm Hồng vừa dứt lời, bóng Tiêu Chính Văn cũng chuyển động!

Chỉ nhìn thấy một tay Tiêu Chính Văn chỉ lên trên không trung, một cảnh tượng kỳ dị bỗng xảy ra!

Bầu trời vừa nãy còn ánh nắng tươi sáng, trong chớp mắt đã vật đổi sao dời.

Nhưng một giây sau đó, sao trên trời cũng vội vã biến mất, xung quanh lập tức biến thành một vùng đen kịt!

“Ào!”

Ngay lúc này, một tia sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó một con rồng vàng bay thẳng lên trời!

Thấy cảnh tượng này, tông chủ của Thiên Thanh Tông đứng vụt dậy, ngơ ngác nhìn con rồng vàng bay lên trời!

“Đại Hắc Thiên? Mày... Sao mày cũng biết Đại Hắc Thiên?”

Đừng nói là ông ta, ngay cả Chu Hạo Nhiên cũng há hốc mồm, trợn mắt đứng ngơ ngác.

Dù sao Đại Hắc Thiên cũng là tuyệt chiêu độc môn của nhà họ Chu, Tiêu Chính Văn không thể nào biết được!

Nhưng ông ta đâu biết rằng, đừng nói là Đại Hắc Thiên, mà tất cả trận pháp cao thâm của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn cũng biết rõ!

Một mặt, trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép lại rõ ràng.

Mặt khác, trái tim rồng Kim Long chính là trái tim của trận pháp.

Tất cả trận pháp, chỉ cần Tiêu Chính Văn nhìn một lần, đã có thể dung hợp thông suốt toàn bộ!

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, con rồng vàng quanh quẩn bên cạnh Tiêu Chính Văn, khí tức của rồng mạnh mẽ, áp lực khắp bốn phía!

Mái tóc dài của Tiêu Chính Văn cũng không gió mà bay, khí tức coi thường thiên hạ, từ dưới chân Tiêu Chính Văn xông thẳng lên trời!

Mọi người ở đây dường như đều cảm nhận được một cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Chỉ có Trương Lăng Phong bên cạnh tỏ vẻ không hề sợ hãi!

So với lần ở Lương Sơn, đây hoàn toàn không tính là gì cả!

Lần trước chỉ dùng một chiếc lá mà đã có thể giết chết cao thủ tuyệt thế Thiên Lăng Tử đấy!

“Được, vậy tao sẽ cho mày lĩnh giáo, trận pháp Tinh Thần của Thiên Sơn!”

Đàm Hồng lạnh lùng quát, khí tức trên người cũng theo đó mà tỏa ra.

Chỉ thấy một tay của Đàm Hồng vừa vẽ trên không trung, ngay sau đó thanh kiếm dài vung ra, tung ra một chiêu chém về phía Tiêu Chính Văn với tốc độ nhanh như tia chớp!

Mọi người dưới đài chỉ thấy một vùng ánh sáng màu bạc rực rỡ, như sao trời sáng chói, đổ xuống đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, giơ nắm đấm như sắt thép ra tiếp đòn!

Con rồng vàng lớn theo đó đón lấy mảng sao trời!

“Ầm!”

Cùng với một tiếng động lớn chấn động trời đất, sao trời màu bạc quay ngược trở lại!

Sự va chạm của hai người khiến không khí gợn sóng, thậm chí hư không cũng xoay chuyển biến dạng.

Có điều, còn chưa đợi sao trời màu bạc va chạm với Đàm Hồng, chiêu thứ hai của hắn đã đến.

“Chịu chết đi!”

Cùng với tiếng rống to, ánh sáng của kiếm lao thẳng về phía hông của Tiêu Chính Văn!

Kiếm khí này mang theo khí thế phá hủy trời đất, dường như có thể hủy diệt cả thế giới!

Thấy vậy, mọi người dưới đài không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Đây là kết quả của việc dung hợp hoàn hảo trận pháp và chiêu thức!

Nếu như đổi thành người khác, ai dám coi thường việc bị ánh sao đánh ngược lại?

Nhưng Đàm Hồng lại không thèm liếc nhìn, mà tung ra đòn hiểm tiếp theo.

Đây cũng đủ để thấy rõ, sự chênh lệch giữa đệ tử chân truyền của Thiên Sơn và những môn phái khác trong võ tông!

Nhưng Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn kiếm khí, con rồng vàng lập tức hóa thành một màn sáng màu vàng, chắn lại trước người Tiêu Chính Văn.

Cho dù kiếm khí Đàm Hồng đâm đến vô cùng mạnh, nhưng vừa đâm vào ánh sáng vàng thì biến mất không còn tung tích!

“Hừ! Chút tài mọn! Hãy xem Càn Khôn Luân Hồi của tao!”

Đàm Hồng cười khẩy, sau đó thay đổi tư thế kiếm, dưới chân và đỉnh đầu xuất hiện một hình thái cực âm dương cực lớn, xoay tròn rất nhanh!
Chương 1506: Mày dám sỉ nhục tao?

Nhìn hình thái cực âm dương dưới chân Đàm Hồng, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt.

Chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ đột nhiên bao phủ lên trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn!

Trong nháy mắt, khí tức chết chóc vô tận cứ như đổ xuống từ chín tầng trời, ngay cả cây cối hoa cỏ xung quanh cũng khô héo ngay lập tức!

Một vài đệ tử võ tông ở cảnh giới thấp, thậm chí đột quỵ ngay tại chỗ.

Lập tức, ngay cả hư không cũng theo đó mà rung lên!

Tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại!

Chẳng lẽ đây chính là thực lực thật sự của cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao?

So sánh với cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao trước kia, thực lực của Đàm Hồng thật sự không thể địch nổi!

Khó trách đệ tử nhập môn của năm đại danh sơn từ trước đến nay đều không coi đệ tử tông môn khác ra gì, cho dù những cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao trong các tông môn khác cũng không có cách nào so sánh với Đàm Hồng lúc này!

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang bị bao phủ trong ánh sáng đỏ, thậm chí không hề tránh né, mà giơ tay lên, một tấm màn ánh sáng màu vàng phủ xuống ở cách đỉnh đầu ba mét!

Tấm màn ánh sáng giống như một tấm bình phong hấp thụ ánh sáng, hút ngay ánh sáng đỏ vào.

Thấy cảnh tượng này, ngay cả Đàm Hồng cũng không thể không kính nể, nói: “Quả nhiên mày không tầm thường!”

Đến tận bây giờ, người có thể tìm được đường sống từ cõi chết trước chiêu này của hắn, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!

Nhưng người đáp trả tự nhiên như Tiêu Chính Văn thì vẫn là lần đầu.

“Nếu còn không dùng thực lực thật nữa thì e rằng anh sẽ không có cơ hội đâu!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Đàm Hồng nghiến răng, đột nhiên vung thanh kiếm dài trong tay, hình thái cực âm dương dưới chân lập tức biến mất, thay vào đó là bảy ngôi sao Bắc Đẩu.

Thanh kiếm dài trong tay hắn cũng hóa thành thanh kiếm lớn chọc trời trong nháy mắt, bổ thẳng xuống đỉnh đầu của Tiêu Chính Văn.

Tất cả đòn tấn công từng đợt nối tiếp nhau lao về phía Tiêu Chính Văn giống như thủy triều mãnh liệt.

Đây chính là điểm khác biệt của đệ tử danh sơn, chỉ cần bắt đầu ra tay, đòn tấn công sẽ liên miên không dứt!

Hơn nữa còn là hết đợt này đến đợt khác, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác!

Thủ đoạn nhiều đến nỗi khiến người ta không kịp chớp mắt!

Chỉ là không chờ Đàm Hồng ra tay lần nữa, một luồng ánh sáng vàng đột nhiên càn quét đến!

“Ầm!”

Thậm chí Đàm Hồng còn chưa kịp định thần lại, cả người đã bị luồng ánh sáng vàng này va chạm, đánh bay ra ngoài.

Ngay lúc ánh sáng vàng va chạm với cơ thể hắn, một cơn đau như đâm kim xát muối đột nhiên ập đến, đau đến nỗi Đàm Hồng suýt chút nữa nghẹt thở!

Nếu như không phải độ bền bỉ của cơ thể hắn vượt xa cường giả cảnh giới Thiên Thần thông thường thì cú va chạm này có thể sẽ khiến cơ thể hắn tan tác!

“Anh yếu quá nhỉ, chẳng lẽ ngay cả kiến thức cơ bản về đánh đấm và phòng vệ thông thường cũng không biết?”

Tiêu Chính Văn cười nhạt, ánh mắt lạnh tanh, nhìn về phía Đàm Hồng đã ngã xuống đất không dậy nổi.

Thật ra cũng không phải Đàm Hồng quá sơ suất, mà là từ khi hai bên giao đấu, Tiêu Chính Văn vẫn luôn phòng thủ, còn Đàm Hồng vẫn luôn chiếm thế chủ động tuyệt đối!

Trong tình thế đó, ai ngờ Tiêu Chính Văn vẫn còn con át chủ bài khác?

Hơn nữa, nếu so sánh kinh nghiệm chiến đấu, gộp mười Đàm Hồng lại, cũng không thể so với Tiêu Chính Văn!

Nhớ năm đó, Tiêu Chính Văn ở Bắc Lương đã trải qua hàng vạn trận đấu.

Chỉ tính riêng số lần rơi vào tình cảnh nguy hiểm cũng không dưới nghìn lần, trong bất cứ hoàn cảnh nào, Tiêu Chính Văn cũng có thể nắm chặt thời cơ chiến đấu một cách chính xác, điều này, Đàm Hồng căn bản không thể nào sánh bằng!

“Mày dám sỉ nhục tao?”

Đàm Hồng phun ra một ngụm máu, trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn!

Thanh niên trẻ Hoa Quốc, ai dám khinh thường hắn như vậy chứ?

Vừa nãy chẳng qua hắn chỉ nhất thời lơ là thôi, hơn nữa, từ lúc bắt đầu, khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn mãi ở thế phòng ngự thì hắn đã biết người này chắc chắn không phải đối thủ của hắn!

Theo hắn thấy, bị Tiêu Chính Văn chiếm ưu thế cũng chẳng sao cả.

Chỉ cần bản thân để ý hơn, dưới đòn tấn công liên tục như bức tường gió thổi không lọt, giết chết Tiêu Chính Văn cũng chỉ là vấn đề thời gian!

Nhưng lúc này, môn chủ Thiên Thanh Môn lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Tiêu Chính Văn cũng không phải không là đối thủ của Đàm Hồng, sở dĩ anh chọn một mực phòng thủ, chẳng qua là rình mò tuyệt chiêu của Thiên Sơn mà thôi!

Nếu Đàm Hồng không thể ra đòn liền một mạch, đánh bại Tiêu Chính Văn thì điều chờ đợi hắn sẽ là sự tấn công như bão táp mưa rào!

“Sư phụ, sao sư phụ lại lắc đầu? Lẽ nào Đàm Hồng sẽ thua trong tay tên nhóc này sao?”

Một đệ tử của Thiên Thanh Môn nhỏ giọng hỏi.

Đàm Hồng là ai chứ?

Hắn không chỉ là người xuất sắc của Thiên Sơn, hơn nữa trong toàn bộ những người trẻ tuổi đồng trang lứa của Hoa Quốc, chắc chắn là thiên tài hàng đầu!

Trong năm đại danh sơn, người có thể đặt trên cùng một bàn cân với hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Tiêu Chính Văn lại là một nhân vật nhỏ bé chưa nghe ai nhắc đến, nếu anh không đánh một trận với Đàm Hồng thì ai biết được sự tồn tại của anh?

“Chỉ có hai con đường bày ra trước mặt hắn, một là cố gắng nhanh chóng đột phá, hoặc ngay sau đó đột phá cảnh giới, dùng thực lực cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, để chèn ép đối phương!”

“Một con đường khác, là dựa vào thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, khống chế đối phương hoàn toàn, nhưng cơ hội không lớn!”

Môn chủ của Thiên Thanh Môn nhìn thấy rất rõ ràng.

Trông Tiêu Chính Văn như bị động, thật ra vẫn luôn rất nhàn nhã, cản bản không hề căng thẳng chút nào!

“Môn chủ Chu xem thường Đàm Hồng quá, dù sao hắn cũng là con cưng của trời, được Thiên Sơn tập trung bồi dưỡng, lại ở ẩn nhiều năm, vả lại, từ ban đầu, đã chèn ép đối phương, sao có thể thua được chứ?”

Một ông lão bên cạnh chậm rãi nói.

Ông lão vừa dứt lời, môn chủ Chu không khỏi khiếp sợ thay đổi sắc mặt.

Chẳng lẽ, vừa rồi Đàm Hồng chỉ cố ý lộ ra một sơ hở cho Tiêu Chính Văn?

Sau đó, mượn đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, phá vỡ những ràng buộc để phá vỡ cảnh giới, đột phá đến cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao?

Phương thức đột phá này vô cùng hiếm hoi, nhưng không có nghĩa trong lịch sự chưa ai đột phá thành công nhờ phương thức này!

Chỉ có điều, đột phá trong lúc chiến đấu có tính nguy hiểm cực kỳ cao, cần phải có người bên cạnh bảo vệ mới được!

Hôm nay là sân nhà của Thiên Sơn, Đàm Hồng hiển nhiên không cần phải lo lắng những điều này.

Nói đi nói lại, đột phá trong lúc chiến đấu, có nguy hiểm cao, cũng sẽ mang đến nhiều ích lợi y.

So với một người đột phá bình thường mà nói, đột phá trong lúc chiến đấu, không chỉ sau khi đột phá, thực lực mạnh hơn một cấp bậc.

Đáng sợ hơn là sau khi đột phá trong lúc chiến đấu, trong một thời gian ngắn, có thể nắm trong tay sức lực của đất trời một phương!

Nói cách khác, trong một khoảng thời gian nào đó, Đàm Hồng là chúa tể một phương trời!

Quả nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Đàm Hồng lau máu trên khóe miệng, cười khẩy nói: “Thằng nhóc, mày thật sự rất không tầm thường, nhưng đáng tiếc, mày đã trúng kế rồi!”

“Cường giả cảnh giới Thiên Thần, còn có một phương thức đột phá không ai biết được, đó là đột phá trong lúc chiến đấu! Kiểu người chưa từng thấy chuyện đời người như mày, vĩnh viễn không thể nào hiểu được điểm đáng sợ của việc đột phá cảnh giới trong lúc chiến đấu!”

Tiêu Chính Văn nhìn Đàm Hồng với vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu, nói: “Đột phá? Được!”

Thật ra lúc Tiêu Chính Văn vẫn còn ở cảnh giới Thiên Vương cũng đã biết điểm huyền diệu của đột phá trong lúc chiến đấu, hơn nữa, mấy lần liên tiếp, Tiêu Chính Văn đều bất thình lình đột phá cảnh giới, trong tình huống vô cùng nguy cấp!

Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý để Đàm Hồng đột phá cảnh giới trong lúc chiến đấu, tất cả mọi người bên dưới đều hết sức kinh ngạc.

Nhất là hai bố con Chu Lâm Lâm càng thêm ngạc nhiên.

“Anh Tiêu, tuyệt đối đừng để hắn đột phá cảnh giới trong lúc chiến đấu!”

Lúc này Chu Lâm Lâm cũng sốt ruột.

Đến lúc đó, không nói đến việc Đàm Hồng chèn ép Tiêu Chính Văn về cảnh giới, mà hắn còn có thể mượn sự trợ giúp từ sức lực của trời đất, giết chết Tiêu Chính Văn!

Trong tình cảnh bất lợi như thế, bất kỳ ai cũng không thể tìm được đường sống từ chỗ chết!

Dẫu sao mỗi một cảnh giới nhỏ của cảnh giới Thiên Thần, đều có khác biệt một trời một vực!

“Để hắn đột phá, trái lại tôi muốn xem thử, sau khi hắn đột phá, sẽ có gì khác biệt?”

Tiêu Chính Văn bình tĩnh, nhìn về phía Đàm Hồng.

“Có gì khác biệt ư? Đến lúc đó, mày sẽ chết không có chỗ chôn!”

Đàm Hồng cười nhạt nói.

Giờ phút này, những người lúc trước đã có phần coi trọng Tiêu Chính Văn, cũng không khỏi lũ lượt lắc đầu, dù sao Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ.

Hơn nữa không có điểm tựa là tông môn và danh sơn, rất nhiều chuyện, anh hoàn toàn không hiểu rõ.

Một khi Đàm Hồng đột phá thuận lợi, điều chờ đợi anh chỉ có cái chết vô tình!
Chương 1507: Đột phá rồi cũng bị đánh vậy thôi

Ngay cả môn chủ Thiên Thanh vốn vẫn luôn quan tâm đến Tiêu Chính Văn cũng không khỏi lắc đầu: “Haiz, vốn tưởng rằng, cậu thanh niên này có lẽ sẽ thay đổi được một chút, nhưng mà, không còn hy vọng rồi!”

“Cậu ta vốn chẳng biết đến sự chênh lệch giữa cảnh giới Thiên Thần một sao và cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, cảnh giới Thiên Thần một sao chẳng qua cũng chỉ mới mở ra một cánh cửa để đi lên tầng trên mà thôi!”

“Mà cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao mới là người thật sự có thể nắm giữ một phần sức mạnh đất trời, cũng là người mà không ai có thể so sánh được, đến lúc đó, cậu ta cũng chỉ có thể để mặc cho Đàm Hồng đánh giết!”

Mấy vị môn chủ bên cạnh cũng rối rít gật đầu, đúng là như vậy, hai cảnh giới này chênh lệch quá lớn.

Mà lúc này, điều nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Chính Văn lại khoanh tay đứng nhìn Đàm Hồng đột phá!

“Ôi! Ông chủ Tiêu này của con cũng quá chủ quan rồi! Một khi Đàm Hồng đột phá thành công, thì cậu ta làm gì còn đường sống nữa? Sức mạnh của hai người vốn không cùng một đẳng cấp!”

Giờ phút này, lòng Chu Hạo Nhiên nóng như lửa đốt.

Chỉ có thể tiếc nuối ông ta bây giờ vẫn không thể chạm được đến cảnh giới Thiên Thần, cho nên dù muốn giúp đỡ cũng không có tư cách!

Mắt thấy tia hy vọng cuối cùng cũng sắp tan biến chỉ bởi sự khinh địch của Tiêu Chính Văn, lúc này Chu Hạo Nhiên như bị đốt thành tro bụi.

“Bố à, có lẽ là, ông chủ Tiêu anh ấy…”

“Trên thế giới này không có nếu như! Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều là không!”

Chu Hạo Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.

Hơn nữa, rõ ràng là Tiêu Chính Văn đang tặng điểm kinh nghiệm cho Đàm Hồng, chứ dù có nắm chắc đi nữa thì cũng không thể đứng nhìn đối thủ đột phá trước mặt mình như vậy được.

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nghe thấy lời Chu Hạo Nhiên nói xong thì lạnh lùng cười nói: “Cậu ta không khinh địch, ông không nghĩ thử xem nơi này là nơi nào, phái Thiên Sơn có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn cậu ta chằm chằm!”

“Cho dù cậu ta muốn phá vỡ đột phá của Đàm Hồng thì cũng phải hỏi xem người của phái Thiên Sơn có đồng ý hay không! Đến lúc đó, không những không có cách nào ngăn cản Đàm Hồng đột phá, ngược lại còn bị một đám cao thủ của phái Thiên Sơn bao vây, vậy chẳng phải chết còn thảm hơn sao?”

Mọi người xung quanh cũng nhốn nháo cho là đúng.

Hiển nhiên, trong mắt bọn họ, hành động này của Tiêu Chính Văn là do bất đắc dĩ.

Lúc này, khi khí tức của Đàm Hồng đột nhiên dâng cao một khoảng lớn, trên bầu trời bỗng xuất hiện một vòng xoáy đỏ thẫm!

Có một lực hút dường như muốn hút hết tất cả không khí, thậm chí đến mỗi một phân tử trong hư không, mỗi một hạt bụi đều muốn hút hết vào cơ thể Đàm Hồng!

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng đỏ rực phóng thẳng lên cao!

Hư không tựa như đang gợn thành sóng nước, hơi rung động!

Trong phút chốc, một nguồn sức mạnh hùng vĩ như núi lớn phóng ra từ cơ thể Đàm Hồng!

Mà hướng bắn của nguồn sức mạnh này lại chọc thủng tận trời!

Cùng lúc đó, toàn bộ Thiên Sơn xuất hiện động đất nhỏ!

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng đất đai dưới chân mình đang rung chuyển, đá vụn trên núi cũng lăn xuống dọc theo vách núi.

Lúc này, trên Thiên Sơn, một ông cụ ngẩng đầu nhìn về phía nguồn sáng đỏ rực trên trời, giọng điệu trầm xuống: “Đàm Hồng lại đột phá?”

“Hẳn là cậu ta, trừ cậu ta ra, trong số đám trẻ đồng lứa của Thiên Sơn chúng ta hình như không còn ai có thể đạt đến cảnh giới đó!”

Lạc Trường Sinh chắp tay sau lưng, nói với vẻ sâu xa.

Cổ Thiên Đức bên cạnh lại nhíu mày: “Chẳng lẽ là Đàm Hồng gặp phải đối thủ mạnh rồi?”

Với thực lực bây giờ của Đàm Hồng, cho dù không đột phá thì cũng có thể đánh bại hết tất cả những người ở đây.

Hơn nữa, mấy chuyện đột phá như này thường thì càng bí mật càng tốt, làm gì có chuyện đột phá ngay trước mặt thiên hạ như vậy?

“Hừ! Có vẻ như cậu ta đè nén lâu lắm rồi, haiz, dù sao cũng còn trẻ quá mà, chỉ biết coi trọng mấy thứ hư danh kia thôi! Cho dù tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta là thanh niên hàng đầu trong đám người đồng lứa thì làm sao?”

Trên mặt Lạc Trường Sinh tràn đầy thất vọng, gã lắc đầu.

Mà lúc này, trên người Đàm Hồng phát ra một luồng sáng mờ.

Luồng sáng kia thậm chí còn mạnh hơn ánh mặt trời, cùng lúc đó, trong cơ thể Đàm Hồng dường như cũng có một nguồn sức mạnh đang muốn bung ra.

“Ầm ầm ầm!”

Từng trận sấm rền vang lên, dường như cả đất và trời, cả không khí nơi đây đều như đang run rẩy.

Trên mặt đất xuất hiện từng vết rách sâu mấy mét!

Các môn chủ và tông chủ đều bày trận pháp theo bản năng bảo vệ cho quan môn đệ tử của mình!

Ngay sau đó, một nguồn sức mạnh như phá núi lật biển đột ngột bùng nổ, đám người Chu Lâm Lâm bị nguồn sức mạnh này hất bay ra ngoài.

Giờ phút này, Đàm Hồng đã đi đến thời khắc mấu chốt của đột phá, chỉ cần Tiêu Chính Văn biết nắm bắt cơ hội để ra tay thì cho dù không giết được Đàm Hồng chỉ trong một nhát cũng có thể khiến hắn bị thương nặng!

“Ông chủ Tiêu! Nhanh lên! Không thể đợi đến khi hắn đột phá xong!”

Việc đầu tiên Chu Lâm Lâm làm sau khi bò dậy khỏi mặt đất là hét toáng lên về phía Tiêu Chính Văn!

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn bình chân như vại, cứ lẳng lặng nhìn Đàm Hồng.

“Ầm!”

Khí tức của Đàm Hồng hoàn toàn bùng nổ, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy có gió quất tới, đất trời đổi màu!

Lúc này, Đàm Hồng chậm rãi mở hai mắt.

Trong đôi mắt hắn là sao trời bay múa, tựa như lột xác thành một người khác, đôi mắt ngời sáng!

Mà da thịt hắn cũng càng thêm trắng mềm, thậm chí chỉ cần một hơi thở cũng đủ khiến nó hòa tan hoàn toàn vào hư không.

Sự khác biệt giữa cảnh giới Thiên Thần một sao và cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao là năng lực cảm ứng vạn vật và năng lực thông hiểu đất trời.

Có thể nói, loại năng lực này, cảnh giới Thiên Thần một sao chỉ có thể ngắm chứ vĩnh viễn không thể nào so sánh nổi!

“Thằng kia, tao không thể không nói, mày rất dũng cảm, nhưng nếu tao là mày thì chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn kẻ địch đột phá! Cho dù biết là không thể phá vỡ nhưng cũng phải mạo hiểm thử một lần!”

“Nhưng rất tiếc là mày không có cơ hội đó!”

Giọng nói của Đàm Hồng như truyền tới từ chín tầng mây, lanh lảnh như âm thanh của thiên nhiên.

Khoảnh khắc hắn đứng dậy lại giống như được thiên thần nhập vào cơ thể, một nguồn uy lực thần thánh vô song ập xuống!

Lúc này, hắn càng có cảm giác khinh thường chúng sinh!

Ở trước mặt hắn, Tiêu Chính Văn bé nhỏ vô cùng, thậm chí hắn còn cảm thấy, chỉ cần mình nhúc nhích ngón tay cũng đủ để nghiến Tiêu Chính Văn thành bột phấn!

“Anh đột phá rồi à?”

Tiêu Chính Văn nhìn Đàm Hồng cười khẩy, không thèm quan tâm.

“Không sai!”

Đàm Hồng mỉm cười gật đầu: “Nhưng tao sẽ không nể tình nương tay với mày, mày dám bất kính với Thiên Sơn thì mày đáng chết”.

Trong lúc nói chuyện, Đàm Hồng phất tay, dường như chỉ một cái phất này cũng khiến cho không khí trong trời đất đều bị hắn hút khô!

Trong lòng tất cả mọi người đột nhiên nảy sinh một nỗi sợ hãi mãnh liệt, đó là sự sợ hãi toát ra từ sâu trong linh hồn!

“Sao nào, mày không ngờ phải không, ha ha ha!”

Đàm Hồng ngửa mặt cười phá lên, vô cùng đắc ý.

Trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn không hề biết giữa mỗi một cảnh giới Thiên Thần sẽ chênh lệch nhiều đến mức nào!

Hắn bây giờ cứ như một người trưởng thành đang đánh một đứa nít ranh ba tuổi.

Chỉ cần hắn muốn thì có thể dùng một quyền kết thúc tính mạng Tiêu Chính Văn bất cứ lúc nào!

“Chênh lệch lớn lắm à? Tôi đâu có thấy thế! Một con heo có tăng thêm năm ngàn ký thành con heo khổng lồ thì nó vẫn chỉ là con heo, vĩnh viễn không thể biến thành một con hổ dữ được!”

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa xuất hiện trước mặt Đàm Hồng như ánh điện.

Anh giơ tay lên, đánh một chưởng lên đỉnh đầu Đàm Hồng.

“Chát!”

Đàm Hồng giơ tay lên đỡ theo bản năng, nhưng tay hắn vừa mới chạm đến tay Tiêu Chính Văn thì lại như đụng phải một ngọn núi nhỏ, bị bắn trở lại!

Ngay sau đó, chỉ thấy Tiêu Chính Văn đánh một chưởng lên ngực Đàm Hồng, thậm chí Đàm Hồng còn chưa kịp phản kháng đã ngã xuống đất!

“Rầm!”

Theo tiếng vang lớn vang lên, trên sàn đấu võ xuất hiện một cái hố lớn hình người sâu mấy mét!

Thấy cảnh tượng này, toàn bộ người trong hội trường, hàng vạn con mắt đều trừng lớn như chuông đồng!

Xung quanh liên tiếp vàng lên tiếng xuýt xoa.

Lúc mọi người nhìn thấy cảnh tượng Đàm Hồng bị đánh ngã sõng soài xuống đất, ai nấy đều nín thở!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.