Chiến Thần Bất Bại

Chương 1502: Bọn chúng chán sống rồi




Năm đó, nếu không phải Tiêu Chính Văn đã một tay giết chết hơn chục cường giả ngoài lãnh thổ cảnh giới Thiên Thần, thì làm gì có Hoa Quốc như bây giờ?

E rằng từ mấy năm trước, Hoa Quốc khắp nơi đều là xác chết, máu chảy thành sông.

Vậy mà bây giờ, những người này không những không cảm kích Tiêu Chính Văn, mà bọn họ còn bôi nhọ công lao của Tiêu Chính Văn.

“Tổng tư lệnh Tần, anh đừng kích động! Hơn nữa người ta nói gì cũng rất có lý, nếu trong lòng Tiêu Chính Văn có gì khuất tất thì có thể đứng lên phản bác, cũng có thể tổ chức họp báo mà!”

“Đường đường là Vua Bắc Lương, vậy mà không có dũng khí tổ chức họp báo nói rõ chân tướng mọi việc hay sao?”

“Hơn nữa, danh tiếng của Tiêu Chính Văn có liên quan đến Hoa Quốc thế nào, lẽ nào anh không biết Võ Thần Tông có mưu đồ lật đổ Thiên Tử sao?”

Vương Quốc Xương ngẩng đầu nhếch mép cười, bắt gặp ánh mắt của Tần Vũ.

“Anh!”

Tần Vũ vô cùng tức giận, nhưng không nói được lời nào.

“Hừ, tổng tư lệnh Tần, có một số chuyện chúng ta không thể giải thích rõ ràng trong một vài lời. Hơn nữa, không ai trong chúng ta là đương sự trong chuyện này!"

Vương Quốc Xương nói, đặt chén trà trong tay xuống, mặt đầy vẻ đắc ý.

“Vương Quốc Xương, lẽ nào anh không sợ Tiêu Chính Văn tính sổ với các người sao?”

Tần Vũ cố gắng nhẫn nhịn cơn tức giận muốn đánh chết Vương Quốc Xương, quát lên.

“Thật nực cười, tổng tư lệnh Tần, anh đừng quên, bây giờ tôi không còn là đại diện của giới chính trị nữa, mà là đại diện của năm đại danh sơn! Bây giờ có cao thủ cảnh giới Thiên Thần của năm đại danh sơn đã trở lại rồi!”

“Tiêu Chính Văn dám động đến tôi, dám giết tôi sao?”

Vương Quốc Xương tự tin chế nhạo.

“Vương Quốc Xương, tôi khuyên anh một câu! Tôi hiểu rõ tính cách của Tiêu Chính Văn hơn anh! Sở dĩ bây giờ cậu ấy vẫn không đứng lên phản bác, chính là vì cậu ấy không có hứng thú với những thứ hư danh này!"

“Nhưng người của Võ Tông các anh cũng đừng quá tự phụ! Bằng không ngày chết sắp cận kề rồi đấy!”

Tần Vũ lạnh lùng nói.

“Ngày chết? Ha ha ha, đây là lời nói đùa hài hước nhất mà tôi từng nghe đấy. Đây là ngày chết của ai e là còn chưa biết đâu!”

Vương Quốc Xương lạnh lùng đáp.

“Vương Quốc Xương, anh muốn nói gì cũng được. Hôm nay tôi tới gặp anh không phải để cãi nhau, mà chỉ là muốn khuyên anh một câu mà thôi!”

“Đừng quên những bài học như ông Lạc hay ông Long! Một khi Tiêu Chính Văn gióng trống phất cờ trở lại giới chính trị, thì những ngày tháng tốt đẹp của các anh sẽ kết thúc đấy!”

Vương Quốc Xương vẫn nhìn chằm chằm Tần Vũ với vẻ giễu cợt, hắn không hề để tâm đến những lời này.

“Tổng tư lệnh Tần, anh cứ tự lo cho bản thân mình đi! Không bao lâu nữa đâu, ngay cả Hắc Băng Đài cũng sẽ không còn tồn tại được!”

Vương Quốc Xương giễu cợt nói.

Cho đến khi Tần Vũ rời đi, Vương Quốc Xương mới vẫy tay gọi thư ký.

“Tổng tư lệnh Vương! Bây giờ tin tức tiêu cực về Tiêu Chính Văn đang lan tràn khắp nơi, chúng ta có cần thêm lửa nữa không?"

Thư ký vừa nói vừa nở nụ cười xấu xa.

“Chuyện này không cần chúng ta lo, tự khắc sẽ có người làm. Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm ra tung tích của Tiêu Chính Văn rồi báo cho năm đại danh sơn là được!”

Vương Quốc Xương nói với ánh mắt lạnh lùng.

“Tổng tư lệnh Vương, điều tra tung tích của anh ta không hề dễ. Theo tôi được biết, thuật biến đổi khuôn mặt của Tiêu Chính Văn vô cùng cao minh, rất có khả năng, anh ta chính là chân truyền của Hắc Băng Đài!”

“Sau khi biến đổi khuôn mặt, cho dù anh ta đi ngang qua chúng ta, chúng ta cũng sẽ không thể nhận ra anh ta!”

Thư ký nói với vẻ mặt khó xử.

Thực ra, với tư cách là người của Hoa Quốc, trong lòng thư ký hiểu rất rõ chuyện này.

Năm đó nếu không có Tiêu Chính Văn thì e rằng Hoa Quốc đã không còn một ai sống sót!

Vậy mà bây giờ, chỉ vài năm sau, những người này đã bắt đầu đứng lên chất vấn và thậm chí là bôi nhọ Tiêu Chính Văn, điều này quả thực là hơi quá đáng.

Nhưng bề ngoài hắn vẫn phải ủng hộ hành động của Vương Quốc Xương.

“Hừ, biến đổi khuôn mặt? Cũng không phải ai bên cạnh anh ta cũng biến đổi khuôn mặt được? Theo tôi biết, ở tỉnh Xuyên còn có nhà họ Lãnh có quan hệ mật thiết với nhà họ Tiêu”.

“Hơn nữa, cho đến bây giờ, vẫn không có ai dám động đến địa vị của nhà họ Lãnh ở tỉnh Xuyên, điều này cho thấy Tiêu Chính Văn vẫn luôn được nhà họ lãnh bảo vệ!”

Vương Quốc Xương được chọn vào năm đại danh sơn cũng là điều khá có lý.

Một kẻ tiểu nhân như hắn sẽ trở thành con chó trung thành nhất của năm đại danh sơn, miễn là có thể đạt được điều mình muốn!

Thực ra hắn cũng biết rõ, lúc này năm đại danh sơn cũng đang lo lắng về Tiêu Chính Văn.

Nếu không, với địa vị của đại danh sơn lúc này, chắc hẳn Thiên Tử đã bị đuổi khỏi ngai vàng từ lâu rồi.

Chính vì sự tồn tại tiềm ẩn của Tiêu Chính Văn cho nên bọn họ vẫn chưa ra tay.

Với sự trở lại của những cường giả cảnh giới Thiên Thần từ những đại danh sơn, năm đại danh lớn đã chuẩn bị sẵn sàng để vây bắt Tiêu Chính Văn.

Năm đó, mười một trưởng lão Hoa Sơn vẫn chưa đạt được nguyện vọng, nhưng bây giờ, năm đại danh sơn có thể phái thêm rất nhiều cao thủ mạnh, nếu một người không được thì mười người!

Mười người không được thì hai mươi người!

Cho đến khi tiêu diệt được cái gai trong mắt như Tiêu Chính Văn mới thôi!

Tần Vũ ra ngoài, mở cửa rồi lên xe.

Lúc này, Dương Linh Nhi đang ngồi ở ghế phụ xe, quay đầu nói với Tần Vũ: “Tổng tư lệnh Tần, tổng tư lệnh Vương nói thế nào?”

“Hừ! Còn có thể nói gì chứ! Nếu anh ta muốn chết thì chúng ta cũng không cần ngăn cản!”

Tần Vũ lạnh lùng nói.

Tần Vũ có dự cảm, bây giờ võ tông càng trở nên hung hãn thì thế tục sẽ ngày càng hỗn loạn, có thể nói, ngày Tiêu Chính Văn trở lại đỉnh cao sẽ không còn xa nữa.

Đến lúc đó, đám người võ tông phạm phải vô số tội ác kia sẽ bị Tiêu Chính Văn xử lý từng tên một.

Khi đó, e rằng máu sẽ lại chảy thành sông.

Dương Linh Nhi khẽ gật đầu.

Tần Vũ nói đúng, ngày Tiêu Chính Văn trở về sẽ là cái chết của đám người này!

Cả đời Tiêu Chính Văn đều vì lợi ích của Hoa Quốc, để người dân Hoa Quốc được an cư lạc nghiệp.

Bây giờ đám người này đang làm cho cả Hoa Quốc trở nên hỗn loạn, làm sao Tiêu Chính Văn có thể bọn họ được yên!

“Tôi thật sự hy vọng anh Tiêu có thể sớm trở lại, chỉ có anh ấy mới có thẻ khôi phục lại cho người dân Hoa Quốc một mảnh đất hòa bình!”

Dương Linh Nhi xúc động nói.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang trên đường đến Thiên Sơn.

Ngồi trên máy bay, Tiêu Chính Văn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời nhớ lại nội dung của Thiên Sơn Thư Lục.

Trong đó có một câu đã thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn, đại khái là cơ thể con người chính là một vũ trụ nhỏ.

Mà khoa học hiện đại cũng đã khẳng định điều này, trên thực tế, cơ thể con người dù là não hay cơ thể cũng chỉ khai thác được 5% mà thôi!

Còn 95% còn lại gần như không thể tiếp tục khai thác.

Mục đích của việc học võ chính là để phát triển 95% còn lại trong cơ thể.

Sau khi đạt đến cảnh giới Thiên Thần, Tiêu Chính Văn cảm thấy tiềm lực trong cơ thể chỉ mới phát huy được 10%.

90% còn lại vẫn chưa phát huy được hết.

Đây sẽ là một quá trình rất dài.

Chính vì điều mà mà khoảng cách giữa cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Thiên Vương là một trời một vực.

Vì chỉ sau khi đạt đến cảnh giới Thiên Thần, mới có thể cảm nhận được sự biến hóa thật sự trong cơ thể.

Có nghĩa là cảnh giới Thiên Vương sẽ phát triển cơ thể con người lên một cấp độ hoàn toàn mới.

Bây giờ linh khí đang khôi phục, cường giả đang trở lại, thời gian còn lại đối với Tiêu Chính Văn là vô cùng gấp gáp.

Cho nên cả lúc ăn lẫn lúc ngủ, Tiêu Chính Văn đều chưa từng buông lơi.

Những rắc rối này sớm được giải quyết ngày nào thì anh sẽ sớm đạt được cấp độ hoàn toàn mới ngày đó.

Đến lúc đó, Tiêu Chính Văn mới có khả năng bảo vệ tất cả những gì anh muốn bảo vệ.

Lúc này, ở thị trấn Dư Gia dưới chân núi Thiên Sơn đã chật cứng người.

Vô số môn chủ võ tông cùng đệ tử đã tụ tập ở đây.

Người của nhà họ Chu đương nhiên cũng nằm trong số đó!

Vừa tới nơi, Chu Hạo Nhiên đã có thể cảm nhận rõ ràng từng đôi mắt không mấy thiện cảm đang nhìn mình và Chu Lâm Lâm.

“Nhà họ Đàm? Sao ngay cả bọn họ cũng ở đây?”

Chu Hạo Nhiên đột nhiên bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của vài người, nói với vẻ kinh hoàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.