Chiến Thần Bất Bại

Chương 1487: Nói xấu Tiêu Chính Văn




Thật ra, tin tức phát hiện một đóa hoa Tử Tiêu ở núi Đại Lương vừa truyền đi đã có rất nhiều người bình thường biết được tin này trước.

Nhưng nhiều đội thám hiểm cũng chỉ dám vây quanh núi Đại Lương dò thám tình hình mà thôi, không dám leo lên núi.

Từ sau khi linh khí khôi phục, thú dữ trong núi tăng lên rất nhiều, ngay cả kích thước của các thú dữ như sư tử, hổ cũng tăng lên không chỉ gấp đôi.

Hơn nữa ngay cả gấu đen trong núi cũng hung dữ hơn.

Trước đây người bình thường chỉ cần mang theo súng, vài người lập một nhóm là có thể tùy ý vào núi.

Nhưng bây giờ trừ khi có tổ chức quân đội chính quy, nếu không lên núi là tương đương với việc nộp mạng!

Dù là quân đội chính quy cũng sẽ thường xuyên bị thú dữ tấn công, trở thành thức ăn trong miệng thú dữ.

Không lâu trước đó, một đoàn của Âu Lục sau khi đi vào một ngọn núi lớn thì mất tích luôn.

Mãi đến một tháng sau mới tìm được thi thể của họ bằng máy bay không người.

Cả một đoàn người bị ba con hổ ăn thịt, đúng là thảm không nỡ nhìn.

Từ sau khi chuyện này được truyền ra, dù là quân đội cũng cố ý tránh những nơi rừng rậm đó chứ đừng nói là người bình thường.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn vực sâu núi Đại Lương, vỗ vai Lục Thiên Lăng nói: “Được rồi, các anh cứ đợi tôi ở đây, một mình tôi vào đó”.

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, tiếng hổ gầm kinh thiên động địa vang lên từ trong núi sâu.

Sau tiếng gầm đó, ngay cả lá cây ở chỗ mấy người Tiêu Chính Văn cũng chấn động rơi xuống.

“Anh Tiêu, gặp phải hổ dữ trong núi không phải là chuyện đùa. Mấy năm gần đây, sức tấn công của mấy thú dữ này quá mạnh, chỉ cần thấy người thì dù nó không đói cũng sẽ tấn công”.

“Tôi nghĩ anh đừng vào đó thì hơn”.

Lục Thiên Lăng lo lắng nói.

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản cười, sau đó đẩy cửa ra bước xuống.

Nhưng ngay sau đó khi Lục Thiên Lăng tìm kiếm Tiêu Chính Văn thì không đã còn thấy bóng dáng của anh nữa.

Bây giờ núi Đại Lương đã khác hẳn lúc trước.

Trước đây mặc dù nơi này cũng có vài loại động vật nhỏ nhưng đa số đều rất ngoan hiền.

Ngay cả khi thỉnh thoảng xuất hiện những con thú như lợn rừng cũng sẽ không làm con người bị thương.

Nhưng mấy năm gần đây, số lượng thú dữ trong núi bỗng tăng lên, những con thú như gấu và sói thì thấy càng nhiều hơn.

Tiêu Chính Văn vừa đi sâu vào trong núi, hơi thở mùi máu tanh ập đến.

Lúc này thứ hiện ra trước mắt Tiêu Chính Văn là cảnh tượng rừng rậm nguyên sinh.

Hơn nữa từ bản đồ vệ tinh trước đó có thể thấy núi Đại Lương cũng chỉ là một vùng núi nhỏ cao khoảng ba bốn trăm mét, chiều dài không quá hai ba cây số.

Nhưng núi Đại Lương trước mặt lại khác biệt một trời một vực với trên bản đồ vệ tinh.

Sau khi linh khí khôi phục, không chỉ có con người và động vật thay đổi cực nhanh, thậm chí ngay cả núi non cũng thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.

Ngẩng đầu lên nhìn thì ngọn núi Đại Lương này cao khoảng mười nghìn mét, rừng cây rậm rạp, không nhìn thấy đường giới hạn.

Thỉnh thoảng có tiếng thú dữ chạy ngang qua trong rừng cây.

“Bùm!”

Cách đó khá xa bỗng vang lên một tiếng ánh sáng màu vàng, sau đó là một luồng ánh sáng màu vàng chiếu thẳng lên trời.

Lúc đó máy quay cách đó khá xa đang quay về hướng này.

Một trận chiến kinh hoàng đã nổ ra.

Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục công sở màu đen trong số đó đang chỉ huy người quay phim điều chỉnh góc độ và khoảng cách.

Cô ta là Lâm Tuyết, người dẫn chương trình của một kênh truyền thông có tiếng trong nước, trước đây nhiều đoạn phim tài liệu về Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử đều do một tay cô ta quay.

Phụ trách cảnh quay lần này khiến cô ta lại được mọi người quan tâm và chú ý đến.

“Đưa ống kính đến gần một chút, nhưng phải đảm bảo được độ nét”.

Lâm Tuyết nghiêm túc nói.

Nhân viên quay phim điều chỉnh ống kính, mặc dù cách một đoạn mấy chục cây số khá lớn, nhưng ít nhất có thể nhìn rõ được bóng dáng hai người.

“Phóng to lên một chút, việc quay và phát sóng lần này rất quan trọng, tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót”.

Lâm Tuyết lại lên tiếng.

“Là Tiểu Lâm đó sao?”

Đúng lúc này phía sau Lâm Tuyết vang lên một giọng nói già nua.

“Ông Lưu?”

Lâm Tuyết quay đầu lại thì thấy ông lão mặc đồ trắng ở đằng sau, cô ta sửng sốt, sau đó nhiệt tình bước đến đón.

Người được gọi là ông Lưu chính là người tung hoành trong giới thế tục của Hoa Sơn, cũng là hội phó của học viện võ thuật bấy giờ.

Thêm nữa có tấm thẻ vàng của Hoa Sơn, thế nên ông Lưu cũng nổi tiếng trong thế tục.

Là một người làm truyền thông đạt chuẩn, dĩ nhiên Lâm Tuyết không lạ gì với ông Lưu.

Hơn nữa trước đây cô ta còn hay thực hiện ba bộ phim tài liệu cho năm đại danh sơn thông qua mối quan hệ của ông Lưu.

“Ông Lưu, ông lão như ông cũng bị quấy rầy à?”

Lâm Tuyết nói thế nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ gì.

Nhân vật chính trong chuyện lần này có vẻ như là một đóa hoa kỳ lạ nhưng thật ra là Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử.

Hoa Sơn trong năm đại danh sơn sao có thể không cử người đến được chứ?

“Tôi chỉ tiện đường đi ngang qua xem thử, mấy đứa trẻ này đều đã lớn hết rồi, họ mới là niềm hy vọng trong tương lai của Hoa Quốc”.

Ông Lưu híp mắt lại, lạnh nhạt nhìn về phía đỉnh núi.

Lâm Tuyết thông minh vội gọi một trợ lý quay phim sang dặn anh ta lấy điện thoại ra quay.

Cùng lúc đó cô ta bước đến gần ông Lưu nói: “Ông Lưu, với kinh nghiệm của ông thì hôm nay đóa hoa Tử Tiêu này sẽ rơi vào tay ai?”

Dù sao thì địa vị và thân phận của ông Lưu khá cao, có lẽ sẽ biết được ít tin tức nội bộ.

Đừng nhìn cướp đoạt thiên tài bảo vật mà lầm, sự ăn ý của năm đại danh sợ có thể nói không phải là thứ người bình thường tưởng tượng được.

Rất có khả năng trước khi Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử đánh nhau đã âm thầm sắp xếp ổn thỏa.

“Ôi trời câu hỏi này của cô làm khó tôi rồi, theo lý thì nhà họ Trương đã tồn tại khá lâu, rất nhiều trận pháp bí mật của Hoa Quốc đều truyền từ nhà họ Trương”.

“Trương Lăng Phong lại xuất thân từ nhà họ Trương, là đối tượng bồi dưỡng quan trọng từ trước đến nay của nhà họ Trương”.

“Nhưng Thiên Lăng Tử cũng không tầm thường, từ khi bước vào Hằng Sơn chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi mà đã đột phá đến cảnh giới Thiên Thần. Mặc dù hiện giờ cậu ta vẫn chỉ là Thiên Thần một sao, có thể so sánh với Tiêu Chính Văn năm đó, nhưng…”

Nói đến đây, ông Lưu cố ý ngừng lại chốc lát, sau đó chắp hai tay sau lưng nói: “Phải biết là năm đó Tiêu Chính Văn phải mất mười mấy năm mới có đạt đến cảnh giới Thiên Thần một sao”.

“Còn Lăng Thiên Tử? Chỉ mất hơn ba năm! Nếu nói một cách không khoa trương thì hai người đấu với nhau, cao thấp có thể phân biệt được ngay. Một người có tư chất cao hơn Tiêu Chính Văn có thể sẽ thua thiên tài thiếu niên của nhà họ Trương được sao? Đúng là câu hỏi khó”.

“Ồ? Vậy theo ý ông Lưu có phải là thực lực hiện giờ của Thiên Lăng Tử có thể so sánh với Tiêu Chính Văn năm đó?”

Lâm Tuyết cố ý đặt câu hỏi.

“Thật ra, hiện giờ rất nhiều cao thủ quay về đều có thái độ nghi ngờ video Tiêu Chính Văn đánh bại tất cả cường giả ngoài lãnh thổ năm đó, một Thiên Thần một sao lấy đâu ra thực lực mạnh như thế, chắc chắn trong đó có bí mật gì đó khác”.

Ông Lưu xoay chuyển đề tài lưu loát, dẫn dắt đến cuộc chiến giữa Tiêu Chính Văn và các cường giả ngoài lãnh thổ ở ngoài Long Kinh.

“Nhưng lúc đó truyền thông nổi tiếng cả thế giới đều có mặt tại hiện trường, vẫn còn những đoạn video phát sóng trực tiếp hiện trường lúc đó”.

Lâm Tuyết nhíu mày khó hiểu nói.

“Tại vì cô ít hiểu biết về võ thuật, trận pháp thường vô hình, nói cách khác cô đứng ở đây, nếu tôi ở trong vòng mấy chục cây số dùng trận pháp giúp cô, cô cũng có thể giết được một con hổ dữ trong tích tắc”.

“Với võ tông, đây không phải là bí mật, hơn nữa đạt đến cảnh giới Thiên Thần, có thể dùng rãnh trời để miêu tả về sự cách biệt giữa những tầng cảnh giới”.

“Tiêu Chính Văn chỉ là Thiên Thần một sao, cậu ta lại có thể giết được nhiều cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao như thế nào? Lượng thông tin bên trong quá nhiều, tôi nghĩ tôi không nói mọi người cũng sẽ có câu trả lời”.

Ông Lưu cười nhạt nói.

“Ý ông là người năm đó đánh bại cường giả ngoài lãnh thổ không phải là Tiêu Chính Văn mà là một người khác à?”

Lâm Tuyết hỏi ngược lại.

“Đúng thế, ví dụ như là tôi bảo một phụ nữ yếu đuối như cô vào trong núi tìm một con hổ dữ, sau đó giết nó, cô có thể làm được không?”

“Kết quả rất dễ thấy, đây là sự cách biệt về thực lực, không phải quyết tâm là có thể làm được. Thế nên Tiêu Chính Văn mới lựa chọn ở ẩn sau trận đấu đó, không dám lộ mặt ra ngoài”.

Ông Lưu cười khẩy nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.