Chiến Thần Bất Bại

Chương 1475: Trận chiến kinh thiên động địa




Chỉ thấy quanh người Hadley cũng phát ra từng luồng điện màu tím.

Ánh điện chiếu vào người khiến lão gần như trở nên trong suốt.

Lão đã cho Tiêu Chính Văn cơ hội chạy thoát nhưng nếu Tiêu Chính Văn đã u mê không chịu tỉnh thì cứ dứt khoát chiến thôi.

Lão nghĩ mặc dù Tiêu Chính Văn có thực lực mạnh mẽ ở Hoa Quốc, có thể một mình đánh với mười mấy cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, nhưng nếu so với một người lão làng như lão thì vẫn còn cách biệt rất lớn.

Chỉ tính riêng về thời gian, Hadley không chỉ hơn Tiêu Chính Văn một hai cấp bậc về cấp bậc trận pháp.

Vì chưa từng đánh nhau, thế nên Hadley tất nhiên sẽ cho rằng Tiêu Chính Văn vẫn còn đang sử dụng tầng thấp của từ trường vũ trụ.

Đối thủ như thế dù có là cảnh giới Thiên Thần mấy sao cũng không đáng nhắc đến.

Lúc này đối mặt với con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn, Hadley không suy nghĩ đã vung nắm đấm lên muốn đấu với con dao quân đội năm cạnh bằng nắm đấm, có thể thấy Hadley tự tin thế nào.

Chỉ trong thoáng chốc, tiếng sấm sét vang lên liên tục trên bầu trời, hơn nữa hơi thở mạnh mẽ cuồn cuộn lao lên trời.

“Ầm ầm ầm!”

Lúc này bầu trời của cả Lý Tâm như bị nứt toác ra.

Từng tia sấm cực lớn xuyên thủng cả bầu trời đêm.

“Đây là Thiên Thần hạ phàm sao?”

“Lẽ nào đảo Lý Tâm chúng ta sắp bị dìm chết?”

“Hình như xảy ra sóng thần, mọi người nhìn nước biển đi”.

Những người sống ở gần biển thấy nước biển cuồn cuộn dâng lên thì lộ ra vẻ hoảng hốt.

Sức mạnh này quả là đáng sợ.

Không chỉ con người mà ngay cả động vật trong rừng rậm cũng đều chạy trốn.

Trước đây khi các cường giả Thiên Thần đánh nhau cũng sẽ kiềm chế lại, không giải phóng hết sức mạnh của mình, để tránh làm người vô tội bị thương, sẽ bị người của Hiệp hội võ thuật quốc tế truy hỏi.

Nhưng bây giờ thì khác, Tiêu Chính Văn đã quét sạch nhiều nước như thế, hiệp hội võ thuật thế giới lại nhắm mắt làm ngơ chứng tỏ hiệp hội võ thuật thế giới đã không quan tâm đến chuyện này.

Trong tình hình này, tất nhiên Hadley cũng sẽ không kiềm chế lại.

Cú đấm của Hadley đánh thắng trực diện vào con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn không khỏi gật đầu, mặc dù con dao quân đội năm cạnh của anh không phải là thần binh gì nhưng có thể mạnh như thần binh.

Người có thể đỡ được đòn tấn công này của anh không nhiều.

Dù là cường giả ngoài lãnh thổ bị con dao quân đội năm cạnh của anh đâm một nhát cũng chết chắc.

Nhưng Hadley lại đỡ được.

Lúc này Hadley kiêu ngạo đứng trên không trung, quanh người liên tục phát ra ánh điện như thể thần thật giáng trần.

Mọi thứ xung quanh như hòa cùng một thể với Hadley, ngay cả lá cây trên cành cũng phát ra điện quang kỳ lạ.

“Tiêu Chính Văn, cậu tự tin quá đấy, có những người không phải là người cậu có thể chọc vào đâu”.

“Hôm nay, tôi phải lấy máu của cậu để tế kiếm”.

Nói rồi, một thanh kiếm dài kết cấu đơn giản bay thẳng từ Hán Cung lên trời bị Hadley siết chặt trong lòng bàn tay.

Giọng nói của Hadley truyền ra xa hàng trăm cây số, cả Âu Lục đều có thể nghe rõ tiếng của lão.

Chỉ một câu mà đã có uy lực như thế, có thể thấy thực lực của Hadley mạnh đến mức nào.

Hơn nữa còn chưa dứt lời, Hadley đã giơ kiếm đánh tới.

Lão vung kiếm lên, bầu trời liên tục phát ra tiếng sấm, như thể ngay cả đất trời này cũng đang trợ sức cho lão.

Thấy một luồng sáng màu tím như bể nước chém về phía mình, Tiêu Chính Văn bèn rút kiếm Tần Vương ra.

Ngay khi kiếm Tần Vương vừa ra khỏi vỏ, có một luồng hơi thở quân vương giáng trần bao phủ lấy cả bầu trời Âu Lục.

“Thanh kiếm này của tôi cũng rất thích uống máu”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cũng vung kiếm ra.

“Ầm!”

Một tiếng động cực lớn, kinh thiên động địa vang lên, bầu trời phát ra âm thanh rúng động như thể sắp nứt ra làm đôi.

Ngay cả nước biển bên dưới cũng dâng trào theo âm thanh này.

“Cậu là người đầu tiên có thể đỡ được kiếm của tôi, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi”.

Mặc dù Hadley hơi bất ngờ, Tiêu Chính Văn còn trẻ như thế mà đã có thể đỡ được nhát kiếm của lão.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng gì đến lòng tin của Hadley có thể chém chết Tiêu Chính Văn, chỉ mới một kiếm mà thôi, không đáng ngại.

Sau đó chỉ thấy bóng dáng Hadley nhanh như chớp lần nữa đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn vẫn điềm nhiên mỉm cười, vung kiếm lên.

Sau đó vô số bóng kiếm bao quanh lấy hai người.

Lúc này rất nhiều người nhìn về phía bầu trời bằng kính viễn vọng chỉ có thể nhìn thấy hai luồng ánh sáng trắng đang giao đấu với nhau, nhưng không nhìn thấy người.

Chỉ thoáng chốc hai người ở trên không trung đánh được hơn vài trăm chiêu.

Từ lúc đột phá cảnh giới Thiên Thần, đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đánh hơn một trăm chiêu với một người.

Thế có thể thấy, Hadley mới xứng đáng là người đứng đầu của Âu Lục.

Cho đến khi hai người dừng lại, lần nữa đứng tách ra trong không trung, Hadley không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.

“Xem ra cậu vẫn cách biệt khá lớn với những gì mọi người nói, nếu cậu chỉ có chút bản lĩnh này thì từ nay về sau, trên thế giới này sẽ không có người tên Tiêu Chính Văn, cũng sẽ không còn Hoa Quốc nữa”.

Trải qua đợt quyết đấu vừa rồi, Hadley đã có thể khẳng định.

Hiện giờ Tiêu Chính Văn vẫn còn ở tầng cấp bậc chưa sâu trong việc lĩnh hội trận pháp.

Trước đó sở dĩ anh có thể thuận lợi giết chết cao thủ cảnh giới Thiên Thần chắc chắn là do may mắn.

Nhưng may mắn sẽ không đi theo một người suốt đời, hôm nay Hadley lão sẽ kết thúc may mắn của Tiêu Chính Văn.

“Sấm sét!”

Một tay Hadley giơ kiếm lên chỉ vào không trung.

Ầm!

Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, một luồng sấm chớp màu tím chiếu vào thân kiếm.

Chỉ thấy trên luồng sấm chớp màu tím đó tiếp giáp với tầng mây, còn đầu kia thì đã chìm vào thanh kiếm dài trong tay Hadley.

Cảnh tượng này khiến người dân Lý Tâm bên dưới đều lộ ra vẻ mừng rỡ.

Quả nhiên là cường giả Lý Tâm rất khác với mọi người.

Đây quả thật là uy thế của Thiên Thần.

Tiêu Chính Văn khá đáng thương và nhỏ bé dưới uy thế cấp bậc này.

“Hừ! Mới lúc nãy thôi tên Tiêu Chính Văn này còn giết ba phần bốn người của võ thuật Âu Lục, bây giờ cũng đến lượt anh ta rồi”.

“Đúng thế, giết hắn đi! Đừng nương tay!”

“Giết Tiêu Chính Văn, sau đó tiêu diệt Hoa Quốc”.

Người Lý Tâm bên dưới đồng loạt cất cao giọng nói, trong mắt đều chứa đầy sự phấn khích và kích động.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Chính Văn cũng khẽ gật đầu.

Tên Hadley này có chút bản lĩnh, trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép về trận pháp khống chế sấm sét, nhưng không tuyệt diệu như cái Hadley triển khai.

Sấm chớp trong tay lão cứ như một sợi dây ngoan ngoãn để mặc lão bày bố.

Chứng tỏ Hadley đã vô cùng thành thạo trận pháp khống chế sấm sét này rồi.

“Chịu chết đi!”

Hadley hét lên một tiếng, vô số ánh điện màu tím đánh ra.

Lúc này bầu trời như thể bị chia làm hai phần, cả Hán Cung đều tràn ngập trong ánh sáng màu tím.

“Trời ạ, Lý Tâm quả nhiên cất giấu cao thủ lánh đời”.

Không ít người sống sót của Âu Lục đều có cùng suy nghĩ này.

Cách đó khá xa, Sáng Thế Chủ - Hạo Thiên và Tiêu Long cũng đang nhìn về hướng Lý Tâm.

“Tiêu Long, ông nói xem trong hai người họ ai sẽ thắng?”

Hạo Thiên bình tĩnh hỏi.

Tiêu Long lắc đầu nói: “E rằng khó nói, Hadley không giống những cường giả Âu Lục khác, ông ta là nhân vật ở ẩn từ mấy trăm năm trước đến nay”.

“Nói cách khác, không có ông ta thì không có sự thống trị của Lý Tâm mấy trăm năm, sẽ không có đế quốc Lý Tâm”.

“Haizz! Thời thế thay đổi rồi”.

Hạo Thiên lắc đầu, sau đó xoay người chậm rãi bước lên đài sen, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này thấy vô số sấm chớp màu tím lần lượt đánh về phía mình từ cách hướng khác nhau, Tiêu Chính Văn cũng phải nghiêm túc lại.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên, một màn sáng màu vàng bao phủ lấy anh.

Ngay sau đó, một tiếng “ầm ầm” vang lên, trên màn sáng màu vàng đó xuất hiện vết nứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.