Chiến Thần Bất Bại

Chương 1457: Mọi người phẫn nộ




Lúc này, mọi ánh mắt của người dân Hoa Quốc đều tập trung vào người Triệu Thắng.

Ngay cả Lạc Trường Sinh và Cổ Thiên Đức cũng đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình tivi!

“Tiền bối Triệu, tuyệt đối không được, nếu ông làm theo thì võ tông của chúng ta sẽ mất hết thể diện, sao có thể giành được ngôi vị Thiên Tử đây!”

Lạc Trường Sinh gắt gao siết chặt quả đấm.

Gã không tin, cường giả vùng ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc đều là đám hèn nhát như vậy.

“Hừ! Trước khi trở về thì oai phong cỡ nào chứ? Không ngờ đám người này lại tham sống sợ chết đến mức này! Cổ Thiên Đức tôi cho dù có tan xương nát thịt cũng sẽ không quỳ gối trước đám lợn Vy Hào!”

Cổ Thiên Đức giận đến mức cả hàm răng cũng bị ông ta nghiến sắp nát!



Võ Thần Tông!

Võ Thí Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, lồng ngực phập phồng lên xuống, tách trà trên tay sớm đã bị ông ta bóp nát thành bột!

“Tông chủ, tức giận sẽ tổn hại... ”

“Bốp!”

Chấp sự bên cạnh còn chưa kịp nói xong đã bị Võ Thí Thiên tát một bạt tai bay ra ngoài.

“Hừ! Cái thứ gì chứ! Còn không bằng cả loại heo chó!”

Nói xong, Võ Thí Thiên hất tay đập nát chiếc tivi trước mặt thành một đống nát vụn, rồi phất tay áo bỏ đi.



Bên trong Dược Vương Cốc, dược sư Hoàng không khỏi thở dài một hơi, vẻ mặt cười nhạo nói với mấy trưởng lão: “Cường giả trở về ư? Ha ha... Thật là tức cười!”

“Hoa Quốc mấy ngàn năm nay, chưa bao giờ có người tham sống sợ chết, nhận giặc làm cha như thế cả!”

“Xem ra, việc võ tông muốn giành lại quyền hành của Hoa Quốc đã trở thành một giấc mơ không thể thực hiện được!”

“Người đâu, lấy lại tất cả những món quà tặng cho đám người Từ Thiên Thuật và viên đan dược đã tặng cho đứa con hoang của Từ Thiên Thuật, toàn bộ đều phải đòi lại hết!”

Nghe vậy, Đại trưởng lão vội vàng đứng dậy nói: “Cốc chủ, làm như thế có phải quá tuyệt tình không? Dù sao Từ Thiên Thuật cũng là cường giả ngoài lãnh thổ, hơn nữa cũng có danh tiếng ở vùng ngoài lãnh thổ!”

Hàm ý là mặc dù đám người Từ Thiên Thuật đã bại trận nhưng thế lực của bọn họ và sức ảnh hưởng vẫn còn, ngay lúc này mà đắc tội với Từ Thiên Thuật tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất!

“Ông nói thế là sai rồi, lỗi của bọn họ không phải là thắng thua, cho dù thua cũng phải thua có tôn nghiêm, thà chết chứ không chịu khuất phục!”

“Nhưng ông nhìn xem, Trương Thế Phong vì muốn sống mà liếm giày cho người Vy Hào! Tôi dám khẳng định Triệu Thắng thà làm con chó cũng tuyệt đối không nói nửa từ không!”

“Loại người này cho dù có sống sót, cùng bị ngàn người khinh bỉ, bọn họ còn có danh tiếng gì? Nhân lúc còn sớm mà cắt đứt quan hệ với họ, vạch rõ ranh giới, mới có thể tự bảo được mình!”

Nói xong, dược sư Hoàng tắt tivi luôn, rồi xoay người đi vào nhà trong.



Giờ phút này, hàng trăm máy quay đồng loạt nhắm ngay vào Triệu Thắng!

Chỉ thấy Triệu Thắng ngây ngốc một lúc, sau đó quỳ phịch xuống đất, cầu xin nói: “Tôi... Tôi đồng ý làm con chó của ông! Tôi chính là một con chó bên cạnh ông!”

“Ha ha ha!”

Kokura Nosuke đắc ý cười phá lên, lão hất tay, ngay sau đó một tia sáng lạnh lùng loé lên đồng thời đầu Triệu Thắng đã bay lên cao!

“Hừ! Loại người hèn nhát này không đủ tư cách làm con chó bên cạnh tôi! Người Vy Hào không cần loại chó bán đứng chủ này!”

Ngay sau đó, Kokura Nosuke nhấc chân lên đá thi thể không đầu của Triệu Thắng văng đến trước đài cao của Hoa Quốc.

Các giám khảo bên dưới đều không khỏi căm hận.

“Chết tiệt! Cho ông lựa chọn giữa sự khuất phục nhục nhã và cái chết, ông cố chọn sự khuất phục nhục nhã, đến cuối cùng cũng phải chết thôi!”

“Thật khiến người Hoa Quốc xấu hổ trước mặt nhiều người! Đào mồ mả tổ tiên nhà ông ta lên đi!”

“Đúng vậy! Mẹ kiếp, nhà họ Trương không xứng làm người Hoa Quốc”.

“Nhà họ Trương thì có gì cao quý chứ, lại còn đi liếm giày cho kẻ thù!”

Nhất thời, bên dưới không ngừng vang lên những tiếng hét giận dữ.

Trương Thế Phong trên đài cao cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.

Đây rõ ràng là vấn đề của Triệu Thắng, tại sao lại lây sang người cụ ta rồi?

“Thấy chưa, cái quỳ gối của ông khiến cả nhà họ Trương cũng bị liên lụy rồi!”

Từ Thiên Thuật giận đến mức mặt mày tím tái.

Khi mới trở về ba người bọn họ đã oai phong cỡ nào.

Đừng nói là người dân bình thường, mà là toàn bộ võ tông, có ai không kính nể bọn họ?

Có ai mà không thấp giọng nhỏ nhẹ với bọn họ?

Nhưng bây giờ thì sao?

Tuy rằng người của võ tông chưa lên tiếng, nhưng chỉ riêng những lời nói của những người dân bình thường cũng đã không khó để nhận ra họ có địa vị thế nào trong lòng những người võ tông?

Ồ!

Andre vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cường giả ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc sao lại có thể yếu ớt như vậy chứ?

Đây là chuyện trọng đại liên quan đến vận mệnh thế kỷ của quốc gia, sao Hoa Quốc có thể ứng phó qua loa thế kia?

Cho dù Thiên Tử Hoa Quốc không hiểu biết gì về vùng ngoài lãnh thổ, nhưng chẳng lẽ các tông phái ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc cũng không biết sự tình sao?

Hai cao thủ đều bị đánh bại dưới tay Kokura Nosuke , hơn nữa còn là thất bại trong một đòn!

Chuyện này đúng là thú vị!

“Còn ai không sợ chết nữa không?”

Vẻ mặt Kokura Nosuke đầy kiêu ngạo nhìn lên bục cao của Hoa Quốc!

Bây giờ chỉ còn một mình Từ Thiên Thuật, rõ ràng là lão đang đưa ra lời thách đấu với Từ Thiên Thuật.

Cảnh giới Thiên Thần hai sao muốn khiêu chiến với Thiên Thần ba sao!

Đây là một sự khiêu khích vượt bậc, hơn nữa còn muốn trình diễn một vở kịch đánh nghịch hướng ở trước mặt cả thế giới sao?

Lúc này, Từ Thiên Thuật đã không còn sự lựa chọn nào khác, nếu ngay cả Vy Hào mà ông ta cũng không thắng nổi, thì ông ta còn mặt mũi nào để đối diện với những hậu bối võ tông nữa?

“Anh Tiêu, nếu tiền bối Từ ra tay, với thực lực cảnh giới Thiên Thần ba sao của ông ta thì chắc cũng thắng được Kokura đúng không?”

Hứa Thiến không cam lòng nói.

Không ai trong Hoa Quốc muốn nhìn thấy cảnh này xảy ra, đặc biệt là người nhà họ Hứa - một trong những nhà tổ chức!

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Ngay cả mười phần trăm cơ hội thắng cũng chẳng có!”

Trong lòng anh biết rất rõ, đây đã không còn là sự chênh lệch về cảnh giới, mà là sự chênh lệch về sức hiểu biết!

Cùng giống như một cái chỉ tay của Hạo Thiên - Sáng Thế Chủ.

Thật ra, thứ mà cụ ta vận dụng không phải là sức chiến đấu của cường giả cảnh giới Nhân Vương, mà là sự hiểu biết về vũ trụ và cả thế giới này!

Khi Tiêu Chính Văn hiểu ra nguyên khí thì cũng có thể điều khiển được cả thế giới, đây là cách chứng minh tốt nhất!

Nhưng trước khi hiểu ra được, Tiêu Chính Văn vốn không thể tưởng tượng rằng bản thân đã có thể thao túng cả thế giới!

Khi đạt đến cảnh giới Thiên Thần, sức hiểu biết thậm chí còn quan trọng hơn cả cảnh giới, cũng giống như Tiêu Chính Văn trước đây, có thể đấu với mười một lão già Hoa Sơn mà không cần dùng đến sự trợ giúp của Linh Huyết Đan.

Còn có thể giết chết tám người trong số đó, làm ba người bị thương nặng, không phải là ưu thế của cảnh giới mà là một chữ “Ngộ”!

Tuy rằng cảnh giới của đối phương cao hơn anh, nhưng sức mạnh giữa hai người họ lại có sự khác biệt về bản chất!

Nó giống như một cục bông và một miếng sắt cùng có khối lượng nửa cân đánh vào thẳng một người!

Mặc dù trọng lượng như nhau, nhưng lại tạo ra những kết quả hoàn toàn khác nhau!

Từ Thiên Thuật siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên đứng bật dậy!

“Ông Từ, tên Kokura này có vấn đề, lão ta... ”

“Tôi biết!”

Từ Thiên Thuật lạnh lùng cắt ngang lời Trương Thế Phong, cất bước đi lên sàn đấu.

Kokura Nosuke nói với Từ Thiên Thuật với vẻ mặt cười nhạo: “Ông có chắc muốn ra tay với tôi không?”

“Hừ! Mày có bản lĩnh gì, hôm nay tao sẽ cho mày xem sự chênh lệch giữa tao và mày!”

Từ Thiên Thuật nghiến răng nghiến lợi rống lên.

“Nếu ông muốn chết như vậy thì ra tay đi!”

Ánh mắt Kokura lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, bóng dáng lão chợt di chuyển trước Từ Thiên Thuật một bước!

“Hừ! Chịu chết đi!”

Từ Thiên Thuật không chút khách sáo, thân hình khẽ chấn động, cả người bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng vàng!

Đồng thời, ông ta giơ nắm đấm lên!

Một cơn gió mạnh đập thẳng về phía Kokura Nosuke!

Khi cú đấm của ông ta đánh ra, cả bầu trời như sụp đổ, vỡ vụn thành từng mảnh!

Có thể thấy được uy lực của cú đấm này đáng sợ cỡ nào!

Kokura Nosuke cười khẩy, tay ấn vào cán dao, rồi vung thẳng dao lên!

Một luồng sáng lạnh lẽo hứng lấy đòn gió của Từ Thiên Thuật, phóng thẳng vào bụng dưới của Từ Thiên Thuật!

“Mở!”

Từ Thiên Thuật vung nắm đấm ra ứng chiến!

Nhưng ngay khi nắm đấm gió và tia sáng va vào nhau, tròng mắt của Từ Thiên Thuật không khỏi hơi co lại!

Chỉ thấy ánh dao đó xuyên thẳng qua nắm đấm gió của ông ta, chém về phía ông ta mà không có lực cản nào!

“Chuyện... chuyện này không thể nào!”

Từ Thiên Thuật không khỏi bàng hoàng!

“Ha ha ha! Ông hiểu rồi chứ, sự chênh lệch giữa chúng ta như vực sâu vạn trượng”.

Ánh dao của Kokura Nosuke như một thác nước, chém thẳng về phía Từ Thiên Thuật!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.