Chiến Thần Bất Bại

Chương 145: Chu Nho huyết mạch*





*Chu nho: thấp lùn.
"Cẩn thận, đó là Chu Nho huyết mạch!" Phía sau truyền đến tiếng hô run rẩy của Mục Lôi mang theo vẻ kinh hoàng.
Chu nho huyết mạch... Cái tên thật cổ quái nha...
Ánh mắt Đường Thiên vẫn vững vàng khóa cứng Hoa Sa, nhưng cảm giác bất an trong lòng lại càng lúc càng nhiều.
Hoa Sa mỉm cười nói : "Nhãn lực không tệ!"
Phiên bản thu nhỏ của Hoa Sa dường như đã biến thành một con người hoàn toàn khác. Khuôn mặt xấu xí đầy dữ tợn cũng biến thành thanh tú và nhã nhặn, những khối cơ gồ cao trên cơ thể cũng biến mất và thay vào đó là thân hình cân đối thậm chí thoạt nhìn còn có vẻ hơi gầy yếu. Đường Thiên không thể nào đem cái tên Hoa Sa thanh tú trước mắt liên hệ với cái tên Hoa Sa dã man như dã thú vừa nãy.
Cánh tay hơi gầy nhẹ nhàng giơ lang nha bổng lên. Song đầu lang nha bổng có độ dài hơn một thước tám còn cao hơn cái tên Hoa Sa trước mắt một đoạn, thế nhưng song đầu lang nha bổng nặng tới sáu trăm cân trong tay Hoa Sa lại trở lên nhẹ nhàng như một cọng rơm.
Mặc dù cảnh tượng trước mắt trở lên quái dị và không chút cân đối như vậy nhưng không ai cười nổi, kể cả Đường Thiên cũng vậy. Nhất là cảnh tượng Hoa Sa dùng cái cổ tay có vẻ gầy yếu quay chiếc lang nha bổng nặng nề chuyển động vù vù trong tay hắn cứ như một cái cối xay gió vậy.
Thân hình Hoa Sa dù gầy yếu nhưng nụ cười nhàn nhạt trên mặt hắn lại mang theo một thứ lực lượng chấn nhiếp tâm hồn người khác.
Đường Thiên như lâm đại địch không dám có chút lơi lỏng. Bỗng nhiên hắn thấy trước mắt hoa lên, Hoa Sa đột nhiên biến mất không chút tăm tích.
Hô!
Một bóng người mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Đường Thiên.
Khiến con ngươi trong mắt Đường Thiên mở lớn!
Quá nhanh!
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ làm hắn hoảng hốt không kịp có bất cứ phản ứng gì chỉ kịp đưa hai tay giao nhau chắn ở trước ngực.
Phanh!
Đường Thiên chỉ cảm thấy như mình bị một con dã thú đánh lên, trước mắt tối sầm lại, thân hình bị đánh bay!
Khi đang ở giữa không trung, thân hình gầy yếu của Hoa Sa chỉ nhẹ nhàng gập lại rồi hạ xuống mặt đất, trên mặt vẫn treo dáng tươi cười nhàn nhạt. Song đầu lang nha bổng trong tay hắn vẫn xoay tròn như cối xay gió.
"Thế nào? Lực lượng này có phải mạnh hơn so với vừa nãy không?"
Thanh âm của Hoa Sa truyền vào trong tai Đường Thiên, lúc này Đường Thiên đang quỳ rạp trên mặt đất, đang cố giãy dụa đứng lên, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Sa, trên khóe miệng rỉ ra một dòng máu.
Một kích vừa rồi đã làm hắn bị thương!
Đường Thiên đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa Sa, trong đầu đang nhanh chóng tìm ra biện pháp liều mạng.
Lúc này lực lượng của Hoa Sa đã tăng gấp hai so với lúc trước, đồng thời càng thêm nguy hiểm chính là tốc độ của tên gia hỏa này cũng trở nên tương đối kinh người. Bản thân mình luôn kiêu ngạo về trực giác nhạy bén của mình, nhưng một kích vừa rồi quá nhanh, không thể nào sử dụng kịp.
Nếu như nói, chỉ đơn thuần là lực lượng sẽ không khiến người ta quá e ngại, thế nhưng khi lực lượng và tốc độ dung hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ, khiến cho độ nguy hiểm của Hoa Sa gia tăng một khoảng lớn.
Chu Nho huyết mạch...
Cái tên xa lạ và cổ quái này làm cho Đường Thiên lần đầu tiên có cảm thụ trực quan về sự cường đại của huyết mạch.
Quá mạnh!
Như thế này thì phải đánh kiểu gì đây?
Đường Thiên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Hoa Sa, sắc mặt đầy âm trầm, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Thế nhưng Hoa Sa không hề có ý định để Đường Thiên chậm rãi suy nghĩ.
Đường Thiên lại cảm thấy trước mắt hoa lên giống hệt như lúc nãy. Gần như chỉ trong nháy mắt Đường Thiên chỉ kịp đưa ra tư thế phòng thủ, thì một lực lượng kinh khủng đã đánh mạnh lên cánh tay hắn, làm thân hình của hắn lại văng ra ngoài giống như một bao cát!
Ngay lập tức, khi Đường Thiên vừa văng đi thì thân hình của Hoa Sa cũng lần thứ hai biến mất.
Sau đó một tíc tắc, gã đã xuất hiện bên cạnh Đường Thiên rồi vung song đầu lang nha bổng trong tay lên hung hăng đập mạnh lên eo Đường Thiên.
Mặc dù vào thời khắc cuối cùng Đường Thiên cũng đã có động tác né tránh, nhưng vẫn không thể tránh thoát được. Hắn giống như một con rối, bay thẳng lên bầu trời. Mặc dù trên người có trang bị bảo vệ nhưng Đường Thiên vẫn không thể hoàn toàn chống đỡ được. Lập tức hắn cảm thấy cổ họng mình ngọt lịm, có một ngụm tiên huyết chuẩn bị trào ra.
Nhưng Đường Thiên cũng biết bản thân đang ở trong tình huống đang cực kỳ nguy cấp bởi chắc chắn tiếp theo sẽ là công kích liên miên bất tận của Hoa Sa nối nhau mà tới, và chắc chắn không chỉ có như vậy.
Đường Thiên vừa bị đánh bay lần thứ hai cố gắng nuốt ngụm tiên huyết đang trực trào ra khỏi cổ họng. Thân hình co lại, nổi giận gầm lên một tiếng: "Khổng Tước!"
CR..É..C!
Vũ linh phía sau Khổng Tước mở ra trông giống như một con khổng tước đang xòe đuôi.
Đồng thời Lang nha bổng mang theo tiếng gió rít hung hăng nện lên trên.
Đường Thiên chỉ cảm thấy phía sau vô cùng đau nhức, cả người rơi xuống giống như một ngôi sao băng đập mạnh lên phiến đá xanh phía dưới.
※※※※※※※※※※※※※※※※� � �� �� �※※※※※※※※※※※※※
Binh lặng yên đứng nhìn chằm chằm vào chiến trường, thu hết cảnh chật vật của Đường Thiên vào trong đáy mắt. Chu Nho huyết mạch của Hoa Sa đúng là làm cho gã không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Trong cái thời đại của bọn gã, khai thác lực lượng được còn xa xa không đạt được độ cao như hiện tại. Hiện tại hệ thống lực lượng có quá nhiều lĩnh vực mới, và đều là những loại lực lượng mà gã không hề quen thuộc.
Chu Nho huyết mạch cường đại ngoài dự đoán làm cho gãkinh ngạc.
Nhưng dù vậy gã vẫn không hề xuất thủ, kể cả Đường Thiên xem ra có vẻ vô cùng chật vật lúc nào cũng có khả năng đi đời nhà ma. Lúc này gã đang chờ, chờ đến lúc Đường Thiên phản kích.
Đường Thiên là thiếu niên có tiềm lực cao nhất mà gã từng gặp, nhưng ngay cả bản thân Đường Thiên cũng không biết được tiềm lực của chính mình lớn đến mức độ nào.
Đó chính là một bảo tàng khổng lồ kinh người.
Nhưng cũng giống với những thiên tài khác, tất cả tiềm lực đều phải không ngừng khai quật, cưỡng ép, mới có khả năng biến thành năng lực. Chứ nếu không chúng chỉ có thể vĩnh viễn nằm sâu trong nơi mà chẳng ai biết, an tĩnh ngủ say.
Binh là một giáo quan, gã đã gặp rất nhiều thiên tài khi đã bỏ phí thiên phú của mình đều trở lên tầm thường vô vi.
Quá trình chuyển hóa từ tiềm lực thành năng lực luôn mang theo vô số thống khổ, thất bại, giãy dụa, không trải qua quá trình này thì tiềm lực vĩnh viễn sẽ chỉ là tiềm lực.
Hiện tại hệ thống lực lượng đã hoàn toàn thay đổi, có rất nhiều nội dung mà gã không hề biết tới, nhưng dù sao khai thác tiềm lực chính là lĩnh vực mà gã am hiểu nhất.
Với ánh mắt của Binh, gã có thể tìm được vài chỗ mà Đường Thiên có thể lợi dụng. Một số chỗ có thể cải tiến, nhưng gã không định nhắc nhở Đường Thiên.
Bởi vì có những tên gia hỏa có lòng tự tin không chịu thua, căm ghét thất bại, dã tâm bừng bừng, cho dù bị rơi vào khốn cảnh cũng tuyệt đối không trầm luân, không bao giờ dừng phản kháng, không bao giờ dừng giẫy dụa.
Huống chi tên kia cũng không phải là thiếu khuyết chỉ số thông minh khi chiến đấu. Tuy rằng bình thường thoạt nhìn hắn có vẻ dở hơi đờ đẫn, thế nhưng chỉ cần tiến nhập trạng thái chiến đấu thì lập tức phản ứng của Đường Thiên sẽ trở lên cực kỳ mẫn tiệp.
Hiện tại thực lực của Đường Thiên còn chưa đủ mạnh, thế nhưng cũng đã bắt đầu lộ ra quang mang.
Nhưng chỉ như vậy thì vẫn còn chưa đủ...
Thiếu niên, nếu như ngươi có thể tìm được biện pháp, ngươi có thể tìm được thắng lợi thì chắc chắn ngươi sẽ đi được xa hơn!
Trong lòng Binh thầm niệm, ánh mắt thâm trầm lóng lánh tia mong đợi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
※※※※※※※※※※※※※※※※� � �� �� �※※※※※※※※※※※※※
Đường Thiên hoàn toàn bị rơi vào cục diện bị động liên tục chịu đòn. Tốc độ của Hoa Sa quá nhanh làm hắn không thể nắm bắt được, lực lượng công kích mạnh mẽ càng làm hắn khổ không thể tả nổi. Lúc này, hắn chỉ có thể làm như con nhím, cuộn mình lại cứng rắn chịu đựng công kích.
Sau khi Hoa Sa kích hoạt Chu Nho huyết mạch, ngay cả một lần phản kích Đường Thiên cũng không làm được. Hoa Sa công kích như cuồng phong bão táp, dày đặc đến đáng sợ, căn bản không cấp hắn cơ hội thở dốc và suy nghĩ.
Sắc mặt đám người đang quan chiến đều trắng bệch cắt không ra một hột máu, đến lúc này bọn họ mới hiểu được thế nào là năm mươi cường giả đứng đầu Phỉ Lâm tinh...
Tiết tấu chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một phía. Đường Thiên giống như một quả bóng cao su không ngừng bị đánh qua đánh lại, trong khi Hoa Sa vẫn cứ thong dong như cũ, cho dù bận rộn nhưng vẫn cứ ung dung. Lang nha bổng nặng đến mức đáng sợ ở trong tay hắn trở lên nhẹ như không liên tục đập ra như đang dập ruồi vậy.
Tốc độ nhanh đến mức bọn họ không thể nhìn rõ được, Hoa Sa luôn luôn bất ngờ xuất hiện bên cạnh Đường Thiên đầy quỷ mị. Vừa rồi Đường Thiên khiến ánh mắt mọi người sáng ngời thì lúc này ngay cả một lần phản kích cũng không làm được.
Cường giả như vậy làm cho trong lòng bọn họ thậm chí không thể sinh ra nổi chút ý niệm chống lại.
Quá mạnh mẽ!
Nhưng không người nào để ý rằng trong lúc bất tri bất giác Đường Thiên đã trúng hơn hai mươi bổng! U lam Khổng Tước lam trang bị cũng đã tổn hại đến mức không thể tệ hơn, mỗi một bổng đều mang theo lực lượng vô cùng kinh khủng đánh bay từng miếng linh giáp ra ngoài.
Đường Thiên đau khổ chống đỡ, cứ mỗi một bổng đập lên người hắn đều mang lại cho hắn cảm giác như thân hình mình như sắp tan vỡ. Thế nhưng hắn biết rõ, nếu như bản thân hắn cứ nguyên cái cảm giác như vậy thì một chút cơ hội lật ngược cũng không có.
Không ai có thể ngờ rằng, cho dù đã tới tuyệt cảnh như vậy nhưng Đường Thiên vẫn không hề buông xuôi.
Không phải không buông bỏ chiến đấu mà là không hề buông bỏ thắng lợi!
Trong lòng hắn vẫn vô cùng khát khao được thắng lợi cho dù bản thân đang ở trong tuyệt cảnh như thế này.
Nhất định sẽ có cơ hội! Nhất định sẽ có kẽ hở! Nhất định sẽ có hi vọng!
Binh cố gắng ép bản thân mình bình tĩnh, gã tin tưởng Đường Thiên nhất định sẽ không bỏ cuộc. Thế nhưng Hoa Sa vẫn không hề có ý lơi lỏng, công kích cứ từng lớp lại nối tiếp nhau không hề dừng lại.
Khi nhìn thấy trang bị Khổng Tước vô cùng thê thảm, Binh cũng biết Khổng Tước lam sắp đến cực hạn rồi.
Nếu như Khổng Tước lam bị nghiền nát trước khi Đường Thiên tìm ra biện pháp, vậy thì lúc đó mới là nguy hiểm chân chính!
Thân thể Đường Thiên chắc chắn không thể nào chịu nổi công kích đáng sợ như vậy.
Trong mắt Binh hiện lên một tia lo lắng và bất an.
※※※※※※※※※※※※※※※※� � �� �� �※※※※※※※※※※※※※
Liên tục hai mươi bổng, mỗi một bổng đều khiến Đường Thiên phải chịu đựng nỗi đau cực lớn, hắn cuộn mình lại cứng rắn chống đỡ. Đã trúng hai mươi kích, tuy Đường Thiên không phản kích được lần nào nhưng hắn đã phát hiện ra một nhược điểm của Hoa Sa đó chính là võ kỹ.
Lực lượng và tốc độ của Hoa Sa đều đạt tới mức độ kinh người, nhưng võ kỹ của gã lại không cường hãn như tốc độ và lực lượng.
Phát lực không đầy đủ, thứ gã tu luyện hẳn là chùy pháp, nhưng vận dụng chân lực lại không hề quá khớp...
So với lực lượng và tốc độ kinh người của gã, võ kỹ đúng là không đủ xứng tầm. Nếu như võ kỹ của Hoa Sa cũng cường hãn xứng tầm thì trận chiến này Đường Thiên tuyệt đối không có chút phần thắng nào.
Võ kỹ không mạnh, kẽ hở này phải lợi dụng như nào đây?
Đường Thiên liều mạng suy nghĩ.
Bang bang bang!
Công kích trên lưng hắn không hề có dấu hiệu chậm lại. Nhưng bỗng nhiên con mắt dấu trong thân hình đang cuộn tròn của hắn lóe sáng, hắn đã nghĩ ra một biện pháp.
Hai mươi lăm, hai mươi sáu...
Hắn đếm thầm đếm số công kích phía sau lưng rồi điều chỉnh hô hấp của mình. Trong nháy mắt, khi bổng thứ thứ hai mươi tám tiếp xúc với lưng hắn, bỗng hắn xòe rộng thân hình ra.
Phốc!
Lang nha bổng trùng điệp đánh lên lưng hắn khiến hắn cảm thấy trước mắt chuẩn bị tối sầm lại, cảm giác như bản thân không còn cảm giác được lưng. Nhưng hắn biết, đây chính là cơ hội duy nhất của mình vì thế hắn cố nén đau nhức, thân thể trở lên mềm mại như mì sợi, nương theo lực lượng, thừa cơ cuốn theo lang nha bổng, đồng thời tung một cước về phía sau!
Từ đầu ngọn cước truyền đến cảm giác lạnh băng làm trong lòng Đường Thiên mừng như điên!
Cuốn lấy!
Không chút nghĩ ngợi, ngọn cước đang cuốn lang nha bổng, chân mạnh mẽ phát lực. Thân hình của hắn tựa như một con rắn trườn về phía sau.
Hoa Sa thấy thân hình đang cuộn tròn của Đường Thiên cuối cùng cũng bị mình đánh cho mở ra, trong lòng liền cảm thấy mừng rỡ. Đường Thiên cuộn mình thành lại làm cho tất cả những điểm yếu hại đều được bảo vệ khiến cho gã không tìm được chỗ nào để hạ thủ.
Cuối cùng cũng không chịu nổi rồi sao, Hoa Sa phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng Đường Thiên mất đi bảo hộ bị gã băm thành một đống thịt nát, khiến huyết quang trong mắt gã đại thịnh.
Bỗng nhiên, gã thấy trước mắt hoa lên, cánh tay truyền tới cảm giác thắt chặt, một bàn tay nắm lấy tay phải của gã.
Khuôn mặt Đường Thiên không biết từ đâu xuất hiện, đột nhiên hiện ra trước mặt gã, nhếch miệng cười thật tươi với gã.
Răng trắng trong miệng bị nhuộm thuần một màu máu đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.