Chiến Thần Bất Bại

Chương 104: Khổng Tước





"Trực giác mạnh thật." Trong đám người nam nhân vóc dáng cao cao bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
Một vị nam tử râu cá trê bên cạnh y gật đầu, giọng hơi kinh ngạc: "Lần đầu tiên thấy một thằng ranh con có trực giác lợi hại như thế."
Thực lực hai người cường hãn, liếc mắt đã nhận ra rõ ràng một quyền kia của Đường Thiên có thể đánh trúng Vũ Minh Thu không phải dựa vào tốc độ mà là do trực giác. Đường Thiên lợi dụng ưu thế của hắn rất tốt, trừ lần đầu tiên do vọt nhanh ra thì những lần khác đều là né tránh và chặn đánh trong phạm vi hẹp. Vừa vặn phát huy ưu điểm trực giác cường hãn đến mức nhuần nhuyễn vô cùng.
Người trực giác cường hãn, rất là hiếm thấy, mà còn có ý thức phát huy nó tận cùng trong chiến đấu đã ít lại càng ít.
"Vũ Minh Thu còn cần ma luyện." Người có vóc dáng cao cao có hơi thất vọng.
"Nó bị kiềm chế quá lâu." Râu cá trê nói: "May mà, nó không thiếu ý chí chiến đấu."
"Ừhm." Người vóc dáng cao cũng tán đồng với câu nói này: "Đáng tiếc không được nhìn thấy Thượng Quan Thiên Huệ, trong lòng ta hơi tò mò muốn biết Thượng Quan Thiên Huệ suy cho cùng có bao nhiêu lợi hại."
"Dù có lợi hại hơn thế thì có thể lợi hại đến đâu?" Râu cá trê không cho là đúng: "Tài năng của nó mới tý tuổi đầu."
"Đừng coi thường nó, đừng quên kiện đồ vật trên tay nó." Người vóc dáng cao nhắc nhở.
"Ừm, đáng tiếc nó không ở đây, hừ hừ!" Râu cá trê lập tức nói: "Tiếp tục quan chiến đi, Vũ Minh Thu và bộ đồ cụ trang này có vẻ tương đối phù hợp."
"Ta thì lại khác, cảm thấy thằng bé trông ngốc nghếch kia có điểm không tệ." Người vóc dáng cao nhướng mày lên bảo.
"Người ta là nam nhân của Thượng Quan Thiên Huệ, hết hy vọng rồi." Râu cá trê lạnh lùng nói.
"Ta chỉ là nói chơi mà thôi." Người vóc dáng cao nhún nhún vai.
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �� � �※※※※※※※※※※※※※
Bốp bốp bốp, phiến ngọc giáp bao quanh cánh tay của Vũ Minh Thu rơi lả tả ra, chúng bồng bềnh xung quanh cánh tay thị. Mỗi một phiến ngọc giáp đều hóa thành một đạo quang mang rồi chìm vào trong cơ thể.
Mấy chục đạo quang mang, không ngừng chìm vào trong cơ thể Vũ Minh Thu.
Đường Thiên nheo mắt, nhìn chằm chằm Vũ Minh Thu phía trước. Hắn có thể cảm thụ rõ ràng, khí thế Vũ Minh Thu đang không ngừng tăng lên nhưng hắn vẫn chưa có ý định động thủ.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bộ cụ trang trên người Vũ Minh Thu. Binh đại thúc nói cho hắn biết đó là cụ trang của chòm sao Ngọc Phu. Song phương tiếp xúc rất nhanh, mới rồi Đường Thiên có thể chiếm cứ ưu thế bởi vì Vũ Minh Thu không biết trực giác Đường Thiên cường hãn đến mức độ như thế.
Tuy nhiên, trong con mắt Đường Thiên, Vũ Minh Thu đối với cái cụ trang này cũng rất mới lạ.
Dường như mới lấy được cụ trang không bao lâu a...
Toàn bộ tạp niệm trong đầu Đường Thiên đều biến mất, hắn chuyên tâm nhìn chằm chằm vào Vũ Minh Thu ở trước mặt, bên trong con mắt hơi hơi nheo lại, lãnh tĩnh vô cùng.
Trong chiến đấu, Đường Thiên giống như thành một con người khác, tư duy hắn nhanh nhạy dị thường, đồng thời lãnh tĩnh lạ thường. Một số chỗ chưa rõ ràng cũng nhanh chóng trở nên rõ ràng trong đầu hắn.
Thiên Huệ không có mặt... mấy người Tiền thúc gặp phải nguy hiểm... Có người bày ra âm mưu... phía sau Vũ Minh Thu còn có người...
Từng đầu lúc ẩn lúc hiện trở nên rõ ràng ở trong đầu hắn.
Những người này cũng dám nảy ra âm mưu với Thiên Huệ ...
Trong ánh mắt của Đường Thiên, sự lãnh tĩnh dần dần tiêu thất mà toát một loại cảm giác nguy hiểm, giống như mây đen lặng lẽ mà nhanh chóng tụ lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vậy thì ngay tại thời điểm ngươi mạnh nhất, đánh bại ngươi!
Trong tích tắc ý nghĩ này nảy ra trong đầu Đường Thiên, cái suy nghĩ lãnh tĩnh này nhanh chóng nảy ra đó chính là trực giác, thế nhưng trực giác cũng nói cho hắn biết đó là ý tưởng không sai.
Đã như vậy... Vậy phải cho ngươi cái chết đường đường chính chính!
Đường Thiên thu hồi ánh mắt, đĩnh đạc đứng thẳng thân thể, nếu như Vũ Minh Thu ỷ vào thủ đoạn khác của bản thân thì Đường Thiên còn không dám nắm chắc. Nhưng nếu trông vào bộ đồ cụ trang mà nói thì Đường Thiên lại không sợ chút nào.
Bên trong vòng chiến, bỗng Đường Thiên mở hai tay ra.
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �� � �※※※※※※※※※※※※※
Động tác Đường Thiên, lập tức khiến cho rất nhiều người chú ý.
Vũ Minh Thu cường hãn ngoài ý nghĩ của mọi người, mà Đường Thiên nửa đường chém giết xuất hiện còn làm mọi người bất ngờ hơn. Thoạt nhìn thì Đường Thiên chẳng có gì đáng chú ý khi so sánh với Vũ Minh Thu thực lực cường hãn, tiêu sái lỗi lạc. Phải đến khi Thượng Quan Tiền nói Đường Thiên là nam nhân của Thượng Quan Thiên Huệ thì mọi người mới đồng loạt rộ lên.
So sánh với Vũ Minh Thu, Đường Thiên thực sự quá phổ thông, phổ thông đến mức chẳng có chút điểm sáng nào đáng nhắc tới cả. Phải đến lúc hắn ra tay làm Vũ Minh Thu thụ thương thì mọi người mới bắt đầu chú ý cái tên thiếu niên hơi ngốc thô lỗ này.
Chỗ lợi hại của Đường Thiên, có người thấy rõ nhưng đại đa số người vẫn chưa nhìn ra.
Khi khí thế Vũ Minh Thu tăng vọt, động tác Đường Thiên cũng trở nên đặc biệt làm người khác chú ý.
Mọi người đều thật hiếu kỳ, cái tên Đường Thiên mới nhìn thì không khác ranh con ngu ngốc, làm sao đối phó được Vũ Minh Thu.
"Hả?" Người vóc dáng cao đứng trong đám người bên ngoài trận chiến bỗng buột miệng hả một tiếng. Y thẳng lưng, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Đường Thiên.
"Ngươi cảm thụ được cái gì hả?" Râu cá trê cũng nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi Đường Thiên, nhanh nhảu hỏi.
"Có ba động!" Khuôn mặt người vóc dáng cao nghiêm trọng: "Lực lượng ba động rất mãnh liệt!"
"Là cụ trang!" Râu cá trê thất thanh kinh hô.
Đồng thời với câu nói vừa dứt của râu cá trê, bên trong trận Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng: "Khổng Tước!"
"Khổng Tước!"
"Khổng Tước!"
Đường Thiên rống giận, giống như thanh âm phản hồi, vang vọng mãi trong tai mọi người, phảng phất như có vô số người đang rống giận.
Một tầng lam sắc quang mang với tốc độ mắt thường có thể thấy được uốn lượn từ đầu ngón chân Đường Thiên bay lên lên, khuếch tán dọc theo thân thể hắn, lan sang hai cánh tay đang mở. Cơ hồ trong chớp mắt, một kiện linh giáp lam sắc xuất hiện trên người Đường Thiên.
Lam sắc linh giáp đủ làm người khiếp đảm, giáp phiến giống như vũ linh hơi hơi chìa ra. Vùng giáp vai vươn ra như một con Khổng Tước lãnh ngạo đứng chồm hỗm, trên trán nó có ba cái lông vũ đỏ tươi rung rung trong gió, cái cặp mắt trên đầu không che giấu sự kiêu ngạo.
Oanh!
Khí thế tản ra, đột nhiên giống như hỏa sơn phun trào phóng lên cao.
Đường Thiên nhíu mày, đồng thời lúc đó, Khổng Tước trên vai hắn cũng nheo mắt lại. Cặp mắt của Khổng Tước trôi nổi một tầng ngân quang, giống như con mắt bạc càng tăng thêm mấy phần băng lãnh.
Nếu Tỉnh Hào nhìn thấy cái con Khổng Tước này nhất định sẽ thất kinh, bởi vì nó đã cường đại hơn. Lần trước trong trận chiến với hắc hồn, Khổng Tước cứu Đường Thiên một mạng. Khi nghe Tỉnh Hào nói bên trong Hội có bí pháp có thể tẩm bổ cường hóa bí bảo võ hồn, Đường Thiên không chút do dự tiêu phí một nghìn tích phân để mua một bộ bí pháp.
Bộ bí pháp tên là "Dưỡng bảo lục".
Biện pháp cường hóa bí bảo võ hồn cũng không phức tạp, cho bí bảo võ hồn ăn hồn hạch, sau đó dùng võ hồn bản thân làm ngọn lửa luyện hóa bí bảo võ hồn, trợ giúp nó loại trừ tạp chất trong hồn hạch. Làm như vậy có hai ưu điểm, một là có thể làm cho bí bảo võ hồn biến cường đại đồng thời trở nên càng tinh thuần. Một điểm nữa là làm cho bí bảo võ hồn có thể tiếp cận võ hồn của chính mình hơn. Kể từ đó, sự liên hệ giữa bí bảo và chủ nhân càng chặt chẽ, chủ nhân có thể phát huy thực lực của bí bảo càng mạnh.
Hiện giờ, trong tay Đường Thiên nắm giữ mấy nghìn tích phân, những tích phân này tới quá dễ dàng nên hắn tiêu phí cũng không chút đau lòng.
Quan trọng nhất là, võ hồn của hắn rất mạnh, với thực lực ngũ giai mà đoạt được Bạch ngân võ hồn. Chuyện này người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Bạch ngân võ hồn nhanh chóng chứng minh nó cường đại, bây giờ Khổng Tước biến cường khá nhiều. Quan trọng nhất là mối liên hệ giữa Đường Thiên và Khổng Tước, trước đây khá mơ hồ, mờ mịt thì giờ đã rõ ràng hơn.
Tuy rằng đều là cụ trang Thanh Đồng, nhưng Khổng Tước lam hiển nhiên lợi hại hơn nhiều Ngọc Hoa Minh Thu.
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �� � �※※※※※※※※※※※※※
"Thật là bộ cụ trang lợi hại!" Khuôn mặt râu cá trê toát lên vẻ khiếp sợ, sau lại nhíu mày: "Là Khổng Tước tọa, Khổng Tước tọa nảy ra cường giả nào đó sao? Cụ trang như thế thì không thể nào là hạng người vô danh."
"Hình như, trước đây Quang Minh võ hội đã từng xuất hiện một người. Quỷ trảo dùng chính là cụ trang Khổng Tước tọa." Người vóc dáng cao ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Thiên không rời, không mảy may xê dịch, miệng nói nhanh.
"Gã dở này là thuộc Quang Minh võ hội?" Trán râu cá trê nhăn càng nhiều, nếu như Đường Thiên có Quang Minh võ hội chống lưng thì chuyện này sẽ trở nên càng thêm phiền phức.
Quang Minh võ hội là một quái vật khổng lồ, dính vào nó khá là phiền phức đấy.
"Hẳn là vậy." Người vóc dáng cao cũng trả lời giống thế: "Công phu về phương diện bí bảo của Quang Minh võ hội không có người nào có thể bằng hắn. Ngươi nhìn con mắt Khổng Tước trôi nổi ngân quang đi, chắc chắn đã trải qua rèn luyện."
"Thực sự là phiền phức, xem ra Vũ Minh Thu gặp được cường địch rồi a." Râu cá trê hiển nhiên không xem trọng Vũ Minh Thu.
"Đúng vậy." Người vóc dáng cao cũng không thể ngờ được sự tình vậy mà lại có biến cố như thế.
Vầng trán của hai người đồng thời nhăn lại.
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �� � �※※※※※※※※※※※※※
Vũ Minh Thu ngơ ngác nhìn Đường Thiên ở trước mặt tựa như thành một người khác. Cái gã khốn trông ngu ngốc vậy mà lại có cụ trang!
Một nỗi niềm đố kị dâng lên trong lòng, lập tức như lửa thiêu đốt trong cõi lòng thị.
Cụ trang còn mạnh hơn so với chính mình!
Người như vậy sao lại xứng với cụ trang còn mạnh hơn của mình?
Hỗn đãn!
Hai mặt của Vũ Minh Thu đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Đường Thiên, sát ý trong mắt sôi trào. Có tiếng nói vang lên trong lòng mà thì không thể ngăn cản được: chỉ cần giết người kia, là có thể đoạt được cụ trang cường đại, chỉ cần giết người kia, ngươi có thể vinh quang trở về, ngươi có thể bắt mọi người nhớ kỹ tên của ngươi...
Chỉ cần giết người này!
Chỉ cần giết người này!
Con mắt Vũ Minh Thu trở nên càng thêm thô bạo. Mấy năm sinh hoạt như một tên phế vật, làm tính cách hắn càng trở nên lệch lạc. Lúc cấp bách vô cùng như lúc này mà lại nghĩ đến chuyện bản thân trở về, thể hiện bản thân cường đại, thế nhưng là...
Toàn bộ đều bị gã trước mắt kia ngăn trở!
Chết!
Chỉ có giết chết người kia!
Chính mình có thể đoạt được tất cả những gì bản thân mình muốn.
Bốp bốp bốp, ngọc giáp phiến cụ trang trên người Vũ Minh Thu không ngừng rời ra, hóa thành quang mang, chìm vào trong cơ thể hắn. Trên mặt hắn hiện lên vẻ thống khổ, nhưng mà khí thế lại lấy tốc độ kinh người tăng lên không ngừng.
Đường Thiên lãnh tĩnh nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng âm thầm lắc đầu. Từ sau khi mua được "Dưỡng bảo lục", cuối cùng hắn có một lý giải tương đối có hệ thống đối với bí bảo võ hồn.
Bí bảo không giống như các thứ đồ khác, quan trọng ở chỗ võ hồn của nó. Bí bảo võ hồn đẳng cấp càng cao, linh tính càng cao, chúng nó sẽ có hỉ nộ ái ố. Cũng là một kiện bí bảo, bí bảo võ hồn thân cận ngươi hay xa lạ ngươi, uy lực nó biểu hiện ra ngoài cũng cách biệt một trời một vực.
Như trong "dưỡng bảo lục", Đường Thiên có được một cái từ "tín nhiệm".
Nhất định phải tín nhiệm bí bảo. Ngươi càng tín nhiệm bí bảo, nó sẽ càng cường đại, sự ăn ý với ngươi càng cao.
Mà Vũ Minh Thu đã không tín nhiệm đối với cụ trang chính mình rồi.
Thực sự là đáng tiếc cái cụ trang này, Đường Thiên tiếc hận mà nhìn từng đạo quang mang kia, trong những quang mang kia là sự bi thuonwg của cụ trang võ hồn.
Người như vậy, không xứng có được cụ trang.
Vậy để cho tất cả kết thúc đi.
Đường Thiên thu hồi ánh mắt, thân hình cúi xuống thấp, hai cánh tay mở ra, bàn tay đột nhiên nắm chặt thành quyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.