Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 9:




Chương 9

Tiêu Thanh quá mạnh mẽ.

Trái tim của Mục Thiên Lam như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tài liệu đen… làm sao cô có thể đối mặt với Tiêu Thanh đây.

Cô lo lắng, cô Sợ hãi, cô hoang mang,..

Cuối cùng Trương Thành Nam nói: “Con trai tôi có tài liệu vợ anh trốn thuế, đây là lý do cô ta sợ con trai tôi.”

Ông ta không dám nói thật, đành phải bịa ra một lý do tạm thời.

Ông ta có linh cảm, rằng người đàn ông này có thể chính là hộ quốc chiến soái. Nếu mà nói thật thì có khi cả nhà | sẽ mất mạng.

Hừ.

Mục Thiên Lam thở hắt ra một hơi.

Tiêu Thanh cũng thả Trương Thành Nam ra.

Mục Hải Yến nói: “Tôi cứ nghĩ nó chỉ là một tài liệu đen thường thôi, tôi vốn chả quan tâm tới nó.”

Mục Hải Long cũng nói: “Biến đi, nếu không tôi đánh chết ông đồ lão già thối này.”

Công ty Feida của Mục Thiên Lam, bà cụ Mục là người đại diện pháp lý, Mục Thiên Lam chẳng qua là giám đốc thôi, Mục Hải Long cũng có cổ phần trong đó. Làm sao để Trương Thành Nam giao tài liệu đen ra đây?

Nếu mà bị động tới, vài tỷ đồng thì anh ta cũng phải chịu trách nhiệm.

“Vâng vâng vâng.”

Trương Thành Nam sợ hãi lui đi.

“Vợ, chúng ta về nhà thôi, anh nấu cơm cho em ăn.” Tiêu Thanh nói.

Mục Thiên Lam gật gật đầu cùng Tiêu Thanh rời khỏi.

Tiêu Thanh vẫn không quên nói một câu: “Những món quà này đừng có động vào, có gì xảy ra đừng nói tôi không nhắc trước.”

“Cái gì chứ! Này”

Mục Hải Long hừ một tiếng rồi quay qua Mục Hải Yến: “Em gái, anh rất thích cô chủ của tập đoàn Hằng Vinh nhưng cô ta lại chê anh không có Lamborghini, em có thể cho anh vài trăm triệu mua Lamborghini hay không? Thêm một chút tiền để tặng quad cho nhà cô ấy 2¬”

nữa.

“Cái này…”

Mục Hải Long nói xong, Mục Hải Yến liền cười xấu.

Thấy cô ta không vừa ý, mẹ cô ta Lý Nam Hương cười nói: “Hải Yến à, quà này là hộ quốc chiến soái tặng cho con không sai, nhưng ba mẹ vấn là nghĩ vì chuyện chung thân đại sự của anh trai con, con bỏ ra một chút cũng có đáng ìạm gì: “Mẹ, chỗ vàng này ít gì thì cũng phải 10 kilogam. Giá tri của nó cũng phải hơn 20 tỷ lại còn cộng với tiền mặt là hơn 30 tỷ rồi.” Mục Hải Yến nhỏ giọng nói.

Lúc này bà cụ mới cười hà hà: “Tập đoàn Hằng Vinh, tài sản cá nhân cũng pahir 200 tỷ đồng, không thiếu chút tiền của con, thứ cần là mặt mũi.”

“Hộ quốc chiến soái muốn lấy con, như thế hải Long chính là anh vợ của hộ quốc chiến soái, dựa vào thân phận này, Chu Kiệt sẽ phải gả con gái cho Hải Long.”

“Nhưng mặt mũi của chúng ta vẫn phải được đảm bảo, hơn nữa còn phải hơn thế. Vì vậy bà quyết định lất ra 8 kilogam vàng, 28 tỷ tiền mặt ngày mai đem tới nhà họ Chu làm quà.”

Mục Hải Long cười cười: “Bà, vẫn là bà suy nghĩ thấu đáo, chúng ta cứ làm như vậy thì sợ gì ông ta từ chối.”

“Đúng đúng đúng.”

Ba mẹ Mục Hải Long cũng cao hứng nói.

Ngô Tuệ Lan liếc nhìn một cái, sau đó lấy điện thoại ra chụp lại đống quà.

“Cô làm gì vậy?” Lý Nam Hương hỏi.

Ngô Tuệ Lan mỉm cười: “Thiên Lam nhà tôi lấy phải đồ phế vật Tiêu Thanh đó, tôi thực sự không chịu được, này chẳng phải là Hải Yến số may sao, đã có thể lập tức trở thành vợ của hộ quốc chiến soái. Nếu Thiên Lam trở thành chị vợ của hộ quốc chiến soái, vậy thì An Phong sẽ trở thành anh vợ nhỏ của hộ quốc chiến soái. Tôi nhất định phải thay đổi, nhất định phải tìm nhà giàu để gả Thiên Lam, nhất định phải để An Phong cưới con gái nhà giàu.

“Này này này.” Lý Nam Hương cười giễu một cái: “Thiên Lam nhà cô đã là gái có chồng mà vẫn còn muốn bay lên với Hải Yến nhà chúng tôi hay sao? Đã hỏi qua tôi chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.