Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 31:




Chương 31

Mục Hải Long ngây ngẩn!

Mục Hải Yến cũng ngây ngẩn!

Tất cả tổng giám đốc có mặt ở đó cũng đều ngây ngẩn!

Nói thật, bọn họ cũng không biết ông chủ lớn phía sau tập đoàn Cửu Châu là ai, nhưng đều biết tập đoàn Cửu Châu rất lớn mạnh. Từ trong lời nói của Bạch Băng Thu cũng không khó nghe ra. Ông chủ lớn phía sau tập đoàn Cửu Châu có lẽ còn mạnh hơn cả Hộ quốc chiến soái, nếu không cô ấy cũng không dám đánh Mục Hải Long, và cũng không dám nói sẽ nghiền nát công †y Feiyang như vậy.

Mục Hải Long cười ha ha một tiếng: “Đừng có giả bộ ở trước mặt tôi, tôi cũng không tin ông chủ lớn phía sau tập đoàn Cửu Châu có thể so sánh với em rể Hộ quốc chiến soái của tôi được!”

Hai mắt của Bạch Băng Thu xoay chuyển một cái.

Cối đời này làm sao có người không biết xấu hổ như vậy cơ chứ!

“Ha hai”

Mục Hải Long cười to: “Bị tôi nói trúng tim đen nên không có lời để nói có phải không?”

“Đủ rồi Hải Long!”

Bà cụ Mục đột nhiên quát lên: “Tổng giám đốc Bạch có đôi lời nói không sai, cho dù làm phu nhân chiến thần cũng phải có nề nếp, đi đứng và ăn nói cho giống một phu nhân chiến thần, họ hàng của phu nhân chiến thần cũng phải vậy. Ăn nói giống như một tên côn đồ đầu đường xó chợ thì còn nói được ai?”

“Bắt đầu từ bây giờ đều phải khiêm tốn một chút lại cho ta, ai cũng không được phép ăn nói vô tội vạ, hành động không lề lối, không hình tượng. Có nghe thấy hay không?”

Thứ nhất là bà cụ Mục sợ đắc tội ông chủ lớn phía sau tập đoàn Cửu Châu, thứ hai cũng sợ Mục Hải Long ăn nói vô tội vạ như vậy bị Hộ quốc chiến soái biết. Đến lúc đó cả đời tức giận không quan tâm đến Mục Hải Yến, vậy tương lai của nhà họ Mục sẽ coi như bị phá hủy hết.

“Nghe rõ rồi bà nội.”

Mục Hải Long cũng sợ giả bộ khí thế quá thì lỡ có chuyện không may thì sẽ khó mà giải quyết. Đúng lúc bà nội cho anh ta bậc thang đi xuống, vậy thì mượn cái thang này bước xuống thôi.

“Tổng giám đốc Bạch, để cho cô chê cười rồi. Mong rằng cô đừng tức giận.” Bà cụ cười nói.

Bạch Băng Thu giả vờ ngoài mặt tươi cười nói: “Tối nay nhà họ Mục các người là tiêu điểm. Mọi người đều đang nhìn các người. Người một nhà đừng làm như kẻ thù, khiến cho các viên chức trong tỉnh ngồi đối diện nhìn thấy mà cười nhạo.”

Nói xong, cô ấy đạp lên giày cao gót rời đi.

“Đều ngồi xuống hết cho ta, không cho phép người nào tranh cãi ồn ào nữa. Nếu không thì đợi hôn lễ kết thúc, đừng trách ta không khách khí.” Bà cụ quét nhìn tất cả đám người nhà họ Mục, thấp giọng nói.

Tình cảnh hỗn loạn lúc này mới có thể yên tĩnh.

“Hải Long. Vừa rồi lúc anh nói chuyện với Bạch Băng Thu thật sự quá đàn ông.” Chu Ngọc Đình nhẹ giọng nói.

Mục Hải Long ôm vai cô ta, ghé vào bên tai cô ta thầm thì: “Lúc anh ở trên giường có đàn ông hơn lúc nói chuyện với Bạch Băng Thu không hả?”

Chu Ngọc Đình toét miệng cười một tiếng: “Tối nay em còn phải chơi cùng anh suốt đêm.”

“Ha hai”

Mục Hải Long không nhịn được bật cười.

Thính lực của Tiêu Thanh vô cùng nhạy bén, nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ, anh thầm cười nói nhỏ: ” Chờ lúc cả nhà Mục Hải Long xong đời thì cô cũng như một con heo bị mắc dây vào cổ, đến lúc đó tôi sẽ xem cô sẽ trông như thế nào.”

“Mẹ tôi ơi! Tổng giám đốc Tư tới rồi!”

Không biết ai kêu một tiếng, tất cả mọi người nhìn sang thì thấy một lão Soái mang trên vai năm ngôi sao, được một đám vệ đội vây quanh tiến vào hiện trường.

Vừa nhìn một cái, Tiêu Thanh mới biết tại sao Tần An không xuất hiện, thì ra là đi đón cấp trên của Tiêu Thanh anh.

“Bà nội, quá có mặt mũi rồi, Tổng giám đốc Tư cũng tới tham gia hôn lễ của con, con đúng là hâm mộ bản thân mình chết mất!”

Mục Hải Yến kích động không chịu được.

Bà cụ Mục cũng kích động đến mức lệ nóng lưng tròng, không ngừng kêu: “Nhà họ Mục sắp bay lên trời rồi!”

Chẳng mấy chốc, Tổng giám đốc Tư ngồi xuống vị trí chính giữa hàng trước bên trái sân khấu chữ T.

Sau đó ở dưới ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, Tần An đi lên sân khấu hình chữ T, hướng về phía Micro cười nói: “Vốn là nên tuyên bố sớm cô dâu của buổi tối hôm nay là ai, sau đó chú rể và cô dâu đi thay đồ cưới, cử hành hôn lễ long trọng, kết quả Tổng giám đốc Tư âm thầm tới nên tôi phải thay chiến thần đi đón tiếp ngài ấy làm chậm trễ thời gian, mong rằng mọi người thứ lỗi.”

Bốp bốp bốp…

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Mục Hải Yến kích động vô cùng: “Tôi sắp lên sân khấu chữ T rồi, được gặp mặt vị hôn phu Hộ quốc chiến soái ngày nhớ đêm mong!”

“Đúng vậy!”

Đám người Mục Hải Long vừa võ tay vừa gật đầu một cách máy móc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.