Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 14:




Chương 14

“Phải nắm cho chắc!”

Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh gật đầu nói theo, sau đó thúc giục Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, Mục An Phong khiêng giúp sính lễ lên xe.

“Vợ, em vợ, để anh khiêng vàng cho, hai người khiêng tiền mặt là được.”

Tiêu Thanh vừa nói, ba trăm sáu mươi cân vàng, anh chia làm hai chuyến ôm lên xe.

Chẳng mấy chốc, một chiếc Lamborghini, một chiếc Ferrari, mấy chiếc xe nhỏ rời khỏi nhà họ Mục, chạy thẳng tới nhà họ Chu.

Khi mười tám khối vàng và hai mươi bảy tỷ tiền mặt được khiêng vào nhà họ Chu, vợ chồng Chu Chấn Phong và con gái Chu Ngọc Đình trố mắt nhìn nhau.

“Mục Hải Long, anh đang làm gì vậy?” Chu Ngọc Đình hỏi.

Mục Hải Long cười ha ha: “Đình à, em biết là anh thích em mà, cho nên anh mang ba trăm sáu mươi cân vàng và hai mươi bảy tỷ tiền mặt tới cưới em.”

Chu Ngọc Đình khinh thường nói: “Cậu ấm muốn kết hôn với tôi nhiều lắm, chọn bất kỳ một người cũng có thể đặt nhiều sinh lễ như vậy, tôi coi thường anh, anh mau lấy sính lễ của anh về đi.”

“Cái này…”

Vẻ mặt của Mục Hải Long đầy lúng túng.

Mục Hải Yến nhất thời khó chịu nói: “Chu Ngọc Đình, đừng không biết xấu hổ, tôi nói cho cô biết, Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn với tôi, đặt một ngàn năm trăm sáu mươi tỷ sính lễ để cưới tôi, anh tôi là anh vợ của Hộ quốc chiến soái, cưới cô là vì để ý cô, nếu cô không biết điều như vậy thì đến lúc đó có cầu xin anh tôi cưới cô, tôi cũng không để cho anh tôi cưới cô đâu!”

“Cái gì!”

Người của nhà họ Chu sợ ngây người!

“Lời cô nói là sự thật sao? Hộ quốc chiến soái đưa cho cô một ngàn năm trăm sáu mươi tỷ sính lễ để cưới cô hay sao?” Chu Chấn Phong không dám tin.

“Ba, đừng nghe cô ta nói dóc, với cái nhan sắc này của cô ta, cũng không đẹp bằng con, mà Hộ quốc chiến soái – người thần thoại như vậy, làm sao có thể lấy loại người xấu xí này làm vợ chứ?” Chu Ngọc Đình khinh bỉ liếc Mục Hải Yến một cái.

Tiêu Thanh giơ ngón tay cái lên: “Tôi cho cô một lời khen.”

Mục Hải Yến nổi giận: “Chu Ngọc Đình, cô nói ai xấu xí, cô không muốn sống nữa phải không ??”

“Nói cô xấu xí đó làm sao?” Chu Ngọc Đình mạnh miệng nói.

Lý Nam Hương khó chịu: “Cô Chu, đừng mắt chó coi thường người khác, hôm nay tôi phải để cô nhìn cho kỹ, Hải Yến nhà tôi tôn quý đến cỡ nào!”

Nói xong, bà ta lấy điện thoại di động ra, mở danh mục hình ảnh, đứng ở bên cạnh Chu Chấn Phong, mở video đầu tiên ra, sau đó nói: “Chu Kiệt, mở to hai mắt ra mà nhìn một chút, những thứ này đều là sính lễ mà Hộ quốc chiến soái đưa cho Hải Yến nhà tôi, nếu ông xem xong vẫn không tin, thì dù ông muốn ôm bắp đùi nhà tôi cũng không có cửa đâu.”

Chỉ thấy trong video, một rương rồi lại một rương vàng, Chu Chấn Phong giật lấy điện thoại di động của Lý Nam Hương, quan sát kỹ càng.

Phần cuối cùng là danh mục quà tặng, tiêu đề là: Nhà họ Mục có một cô con gái hiền lành, chiến thần vô cùng trân trọng, trước tiên đặt sính lễ, sau đó sẽ đến cưới người đẹp.

Sính lễ gồm có: Một tấn vàng!

Ba trăm tỷ!

Trên đây là sính lễ mà Hộ quốc chiến soái đã đặt.

“Trời ơi!”

Chu Chấn Phong xem video xong thì kinh ngạc kêu lên: “Hộ quốc chiến soái thật sự đặt sính lễ cho nhà họ Mục!”

“Không thể nào?”

Chu Ngọc Đình không tin, cầm lấy điện thoại di động mở video ra xem lại lần nữa.

Khi cô ta nhìn xong video.

“Aaaal”

Cô hoảng sợ che miệng lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, rung động và khó tin, thần sắc phức tạp.

“Giờ đã tin chưa?”

Lý Nam Hương giật lại điện thoại di động, ngạo mạn nói.

“Tin rồi, tin rồi.”

Chu Chấn Phong gật đầu liên tục, kéo tay của Mục Hải Long, giọng điệu trở nên vui vẻ: “Hải Long à, con thật đúng là rồng phượng trong loài người, nếu Ngọc Đình có thể gả cho con, đó là phước tám đời của con bé, ba đồng ý hôn sự này.”

Nói đùa, gả một đứa con gái là có thể làm họ hàng với Hộ quốc chiến soái rồi, đó là chuyện rạng rỡ cỡ nào chứ, đừng nói là giới thương nhân ở Cố Cảnh mà ngay cả giới thương nhân ở Long Quốc sau này có ai dám không nể mặt Chu Chấn Phong ông ta chứ?

“Tôi không đồng ý.’ Mục Hải Yến cả giận nói: “Loại người phụ nữ nịnh bợ như Chu Ngọc Đình này căn bản không xứng làm chị dâu của tôi, không xứng là họ hàng của Hộ quốc chiến soái – chồng tôi.”

“Qet”

Tiêu Thanh không nhịn được mà muốn nói.

Lời này thật là mắc ói, ai là chồng cô ta chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.