Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 12:




Chương 12

Một mình cô ấy gánh vác cả một công ty, nuôi cả gia đình, vô cùng mệt mỏi, kết quả động một chút là đánh cô ấy, anh thật sự là không thể nhịn được nữal “Được nhỉ, dám nói đánh tôi nữa đấy, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải chém chết cậu mới được!”

Ngô Tuệ Lan tức giận đùng đùng chạy vào phòng bếp, xách một cái dao thái đi ra, bổ về phía Tiêu Thanh.

Vù vùi Dao thái xông tới.

“Mẹ của tôi ơi!”

Em vợ sợ hãi trốn trong một góc, e sợ sẽ bị đâm trúng.

Mục Thiên Lam kinh hoảng hét lên: “Tiêu Thanh mau tránh ral”

Tiêu Thanh không tránh, bởi vì nếu anh né thì con dao sẽ đâm lên người Mục Thiên Lam, như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, mà anh ngay cả rừng súng mưa đạn cũng không đả thương được thì một cái dao thái này tính là cái gì?

Lúc dao thái gần tới, anh huơ một cánh tay ra, đánh cái dao cắm lên trên tường, phát ra một tiếng loảng xoảng.

“Tiêu Thanh, anh không có sao chứ?”

Hồn phách của Mục Thiên Lam cũng sắp bay lên vì sợ, nhưng cô vẫn cầm cánh tay của Tiêu Thanh lên nhìn trước, khi thấy Tiêu Thanh không bị thương, cô mới thở phào một hơi, rồi sau đó nói với Ngô Tuệ Lan như phát điên: “Mẹ, em thật sự là điên rồi, dao thái cũng ném lung tung, đập phải đầu Tiêu Thanh Tiêu Thanh thì làm thế nào, mẹ không sợ ở tù mục xương sao?”

“Sợ con khỉ, nó hại mẹ, hôm nay dù thế nào mẹ cũng phải chém chết nó mới được!”

Ngô Tuệ Lan vừa nói vừa đi nhặt dao thái, Mục An Minh sợ gây ra án mạng, ông kéo Ngô Tuệ Lan vào phòng, còn không quên bỏ lại một câu nói: “Ngày mai hai đứa ly hôn cho ba, nếu bị chém chết thì ba cũng không cứu được conl”

Sau đó phanh một tiếng, cửa phòng bị đóng lại một cái thật mạnh.

“Hu hu hưu…”

Mục Thiên Lam ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu khóc rống lên.

“Cuộc sống này lúc nào cũng như vậy!”

Tiêu Thanh ngồi chồm hổm xuống, đau lòng an ủi: “Vợ đừng khóc, cuộc sống thế này sẽ trôi qua rất nhanh thôi, anh nhất định sẽ cho một mình em hạnh phúc, cuộc sống tốt đẹp, hãy tin tưởng anh.”

Mục Thiên Lam đột nhiên đừng khóc, nhìn Tiêu Thanh muốn nói gì đó, nhưng em vợ Mục An Phong đi tới, tức giận nói: “Chị, chị đừng nghe tên anh rể rác rưởi này nói năng lung tung, anh ta trừ vẽ bánh ra thì còn có thể làm gì?

Lúc ra mắt iphone XR, anh ta đã nói sẽ mua một cái, nhưng bây giờ ngay cả iphone 12 cũng ra mắt luôn rồi, mà anh †a vẫn chưa mua được cho em lấy một cái, cho nên anh ta nói dối đó chị, anh †a không cho chị được hạnh phúc đâu.”

“Tôi có thể.” Tiêu Thanh nghiêm túc nói.

Hai mắt Mục An Phong đảo một cái: ‘Hạnh phúc duy nhất của tôi và chị tôi bây giờ đó là có thể lấp đầy bụng, anh mau giải quyết vấn đề đói bụng của tôi và chị tôi đi, đừng nói một đống lời vô dụng, đi mau!”

“Được, anh rể đi làm đồ ăn cho cậu và chị cậu.”

Tiêu Thanh đứng dậy vào phòng bếp nấu ăn.

Chỉ chốc lát sau, năm phần cơm xào trứng nóng hổi được bưng lên trên bàn.

“An Phong, cầm hai phần mang vào phòng cho ba mẹ ăn đi.” Tiêu Thanh kéo em vợ nhẹ giọng nói, mặc dù ba mẹ vợ không thích anh, không xem anh như con người, nhưng nói thế nào họ cũng là ba vợ mẹ vợ, cũng không thể để hai người họ đói bụng được.

“Coi như là anh còn có chút lương tâm, chịu làm cơm cho ba mẹ tôi nữa.”

Mục An Phong vừa nói xong thì bưng hai phần cơm chiên đem vào phòng của ba mẹ.

“Vợ, em nói em, để đó anh dọn dẹp là được, sao em lại dọn chi chứ, lỡ cầm vào đứt tay thì làm thế nào?”

Chỉ thấy mẻ chén rơi tán loạn trên mặt đất đã được nhặt vào túi rác, Tiêu Thanh vẫn có chút cảm động.

Cô vợ này mặc dù hận anh nhưng có lúc đối xử với anh vô cùng tốt.

Mục Thiên Lam vừa ăn cơm chiên vừa u ám nói: “Đây là lần cuối cùng tôi làm chút việc giúp anh, ngày mai, chúng ta đi ly hôn đi.”

Mục An Phong giơ ngón tay cái lên, vô cùng đồng ý.

Tiêu Thanh cười hỏi: “Tại sao đột nhiên lại muốn ly hôn với anh?”

Mục Thiên Lam nghiêm túc nhìn anh: “Hải Yến nhận được nhiều sính lễ như vậy, còn là của Hộ quốc chiến soái, có thể nói là bay đầu cành trở thành phượng hoàng rồi, mẹ sẽ vĩnh viễn lôi chuyện này ra chì chiết, nếu như tôi không ly hôn với anh thì đó chính là hại anh, sớm muộn gì cũng có một ngày anh bị mẹ tôi chém chết.”

Sự ủng hộ của Các Đất là động lực sáng tác của tác giả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.