Chiến Lật Cao Không

Chương 30: Một Đám Người Tốt





Editor: Kingofbattle.
Hôm nay trời vẫn nắng.
Lý Đằng đã đói bụng đến cực độ, hai mắt quay mòng mòng.
Đợi cho tới trưa, cũng không thấy phi cơ trực thăng tới đón hắn.
Phơi nắng đến khi mặt trời treo trên đỉnh đầu, đến lúc nắng gắt nhất, hắn lại khát đến khô cổ họng.
Lý Đằng chui xuống dưới gầm giường, lần mò lớp chăn còn chưa khô ra sức vắt nước, dùng miệng cuối xuống nhấm nháp, rõ ràng vặn ra vài giọt nước thối.
Đáng tiếc, cũng chỉ có vài giọt.
Hy vọng buổi chiều phi cơ trực thăng sẽ tới đón.
Nếu không có mà nói, hắn thật sự kiên trì không nổi.
Chẳng lẽ về sau phải uống nước tiểu?
Cũng không có thứ gì để đựng! !
Chẳng lẽ lại dùng tay hứng?
Từ giữa trưa cho đến khi mặt trời lặn về phía tây.
Lý Đằng cũng không nhìn thấy phi cơ trực thăng.
Thoạt nhìn khoảng cách giữa hai lần diễn xuất là từ 3-5 ngày, lần này không phải ít nhất là ba ngày, có thể là bốn ngày, thậm chí năm ngày.
Đương nhiên, cũng có thể là một tuần.
Chắc có không xui đến mức một tuần đâu?

Nếu quả thật xuất hiện tình huống một tuần, chẳng phải diễn viên đều sẽ chết đói hoặc chết khát trên đỉnh chóp đá? Như vậy thành phố điện ảnh được lợi ích gì?
Nói trở lại, thành phố điện ảnh làm như vậy vốn rất kỳ quái.
Tại sao phải bắt bọn hắn nhốt ở trên đỉnh chóp đá, sau đó bắt buộc bọn hắn đóng phim?
Loại phim này là quay cho người nào xem ?
Trong lòng Lý Đằng lại bắt đầu sinh ra căm hờn.
Nhưng rất nhanh hắn đã không còn sức để giận.
Vẫn là giữ chút thể lực đợi phi cơ trực thăng ngày mai.
Ngày mai, nhất định phi cơ trực thăng sẽ đến.
Tin tưởng mọi chuyện sẽ tốt hơn vào ngày mai.
Ôm lấy nguyện vọng tươi đẹp, Lý Đằng cũng chẳng có lót tấm nệm đã khô lên trên giường, trùm tất cả lên người, sau đó cuộn thân thể như con tôm nằm xuống giường.
! !
Hôm nay vẫn là trời nắng.
Hôm nay nổi lên gió lạ, gió lạ này chợt trái chợt phải, hơn nữa có đôi khi trở nên gấp gáp.
Cơn đói cùng khát cực độ, càng khiến cho chức năng cơ thể Lý Đằng bị đẩy đến biên giới sắp sụp đổ.
Hắn càng thêm suy yếu, nằm ở trên giường không muốn di chuyển.
Hắn chăm chú nhớ lại tình cảnh trước đó tiến vào phi cơ trực thăng.
Trong máy bay trực thăng có một cái rương, trong rương có bánh mì, bánh bích quy cùng đồ uống.
Lý Đằng hoài nghi sâu sắc những thứ kia không phải bánh mì, bánh bích quy cùng đồ uống bình thường, rất có thể là thuốc công nghệ cao dùng để khôi phục và tăng cường dinh dưỡng.

Nói cách khác, dùng trạng thái cơ thể suy yếu của hắn vào lúc đó, không có khả năng ngủ mấy giờ trong trực thăng, cũng chỉ ăn hết bánh mì, bánh bích quy các loại, sau khi đặt chân đến thành phố điện ảnh thì thể trạng không khác gì với người bình thường.
Có lẽ, loại suy yếu này chỉ là ảo giác?
Những diễn viên như bọn hắn, chỉ cần không chủ động nhảy từ chóp đá xuống, thì cũng không thật sự chết đói, chết khát?
Đương nhiên, tất cả chuyện này chỉ là suy đoán của Lý Đằng, hoặc có thể nói là nguyện vọng của hắn.
Nhưng hiện tại thứ duy nhất có thể giúp hắn tiếp tục gắng gượng tiếp chính là động lực cùng niềm tin.
! !
Đã đến giữa trưa, vẫn không có nhìn thấy bóng dáng trực thăng.
Lý Đằng bị ánh nắng gắt thiêu đốt có chút choáng váng.
Ngay tại đúng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ánh mặt trời bị thứ gì đó che lại.
Lý Đằng vội vàng nhìn về phía mặt trời, kết quả! !
Rõ ràng phát hiện một chiếc khinh khí cầu! Đang bay ở độ cao hơn một ngàn mét, vừa vặn bay qua phía trên đầu Lý Đằng, giúp Lý Đằng che lấy ánh mặt trời chói chang.
Hơn nữa, có vẻ nhu nó đang từ từ hạ xuống.
"Này! Tôi ở chỗ này! ! " Lý Đằng dốc hết sức bú sữa mẹ gọi to về phía khinh khí cầu.
Rất nhanh Lý Đằng liền im bặt.
Bởi vì, dường như chiếc khinh khí cầu này đang hạ xuống chỗ hắn!
Chẳng lẽ lần này quay về thành phố điện ảnh không phải ngồi trực thăng, đã đổi thành khinh khí cầu ?
Không thể nào? Khinh khí cầu đâu có cách nào khống chế phương hướng bay, chỉ có thể thông qua lúc lên cao hoặc hạ thấp, lợi dụng độ cao không khí bất đồng mà thay đổi phương hướng.

Muốn cố định độ cao ở một chỗ nào đó, nếu như hướng gió không đúng mà nói, gần như là chuyện không thể.
Bất quá vận khí Lý Đằng không tệ, khinh khí cầu đang hạ xuống, khoảng cách hạ xuống rất gần với chóp đá , theo cơn gió mà nhích tới gần chóp đá!
Lý Đằng có thể nhìn thấy rất rõ, trên khinh khí cầu có người!
Khoảng 5, 6 người đang ngồi trên rổ treo!
Mấy người kia cũng nhìn thấy Lý Đằng, hơn nữa có người vẫy tay chào Lý Đằng.
"Cứu tôi!"
"Tôi bị nhốt! Cứu tôi!"
Lý Đằng cũng vẫy tay đáp lại.
Thoạt nhìn mấy người này không giống người của thành phố điện ảnh, có phải là bọn họ sắp cứu mình rời khỏi đây? Mang trở về chỗ thế giới hiện thực?
Trống ngực Lý Đằng đập thình thịch, tràn đầy khát vọng được cứu, nhưng lại sợ hy vọng quá lớn, cuối cùng đổi lấy thất vọng càng nhiều.
Gió cũng không khiến Đằng thất vọng, tiếp tục thổi khinh khí cầu về phía chóp đá.
Ngay khi rổ treo khinh khí cầu sắp chạm tới chóp đá, thì một cơn gió mạnh chợt thổi tới, thổi cho khinh khí cầu bay sượt qua chóp đá.
Rất đáng tiếc, cuối cùng khinh khí cầu lướt qua chóp đá hơn 10 mét rồi bay đi.
Đối với loại tình huống này, người điều khiển khinh khí cầu cũng bó tay, hắn chỉ có thể khống chế khinh khí cầu bay lên hoặc hạ xuống, nếu muốn điều khiển đáp đúng chỗ Lý Đằng đứng, thì phải chờ hướng gió thích hợp thì mới được, tỉ lệ rất nhỏ, chỉ có thể dựa vào hên xui.
Ngay khi rổ treo phía dưới khinh khí cầu lướt qua chóp đá mười mấy mét, Lý Đằng nhìn thấy trong rổ có người đang cầm bình nước suối tu ừng ực.
Lý Đằng vội vàng ra dấu động tác uống nước cho đối phương, vừa chỉ chỉ miệng của mình, hy vọng hắn có thể ném một chai nước xuống.
Hiện tại đối với Lý Đằng mà nói, một chai nước có thể cứu sống hắn.
Người nọ thấy được động tác của Lý Đằng, hiển nhiên cũng đã hiểu ý, hắn cúi người xuống nhặt lấy một chai nước chưa mở, sau đó dùng sức ném mạnh về phía chỗ chóp đá Lý Đằng đứng.
Đáng tiếc, sức ném không đủ.
Xa hơn mười mét, hơn nữa còn đang bay lơ lững, muốn ném một chai nước nhỏ tới đỉnh chóp đá, độ khó quá cao.
Nước suối cực kỳ quý giá đối với Lý Đằng, cứ như vậy mà lướt qua mặt hắn, sau đó rơi xuống dưới.

Người ném nước có chút tiếc nuối giang tay ra, cũng hô hào vài tiếng gọi Lý Đằng.
Không biết có phải nguyên nhân bởi vì gió ngược hay không, Lý Đằng nghe không rõ người kia nói cái gì.
Ngay lúc Lý Đằng vô cùng thất vọng mà nhìn khinh khí cầu bay xa, xem như bỏ qua cơ hội cứu hộ quý giá lần này, thì hướng gió gần chóp đá lại thay đổi.
Khi khí cầu mượn sức gió lại nhích tới gần chóp đá.
Sau khi đáp tới gần, một gã đàn ông trên rổ treo dùng một sợi dây thừng cột lấy chai nước suối, ném qua chỗ Lý Đằng.
Thoạt nhìn bọn họ là một đám người tốt, sau khi phát hiện Lý Đằng, đúng là rất chân thành nghĩ cách cứu giúp Lý Đằng.
Dây thừng có hơi to, phía trên lại buộc thêm sợi dây nhỏ, dây nhỏ buộc chặt chai nước khoáng.
Hai lần trước cũng không thể ném tới đây, nhưng cũng may chai nước có dây thừng cột chặt, dù ném hụt cũng không rơi mất xuống dưới.
Rốt cục, ngay tại lần thứ ba, chai nước được ném thành công tới đỉnh chóp đá, Lý Đằng nhanh tay chụp được.
Lý Đằng vội vàng tháo sợi dây cột bình nước, sau đó cầm lấy dây thừng, nhưng không dám cầm quá chặt, lo lắng lúc hướng gió thay đổi, khinh khí cầu sẽ đột nhiên lướt qua chóp đá, kéo hắn đi mất.
Cái rổ treo tiếp tục đung đưa trái phải gần chóp đá, người đàn ông ném dây vừa rồi ra dấu cho Lý Đằng, dường như muốn Lý Đằng nghĩ cách cố định dây thừng trên đỉnh chóp đá, sau đó bọn hắn có thể từ từ bay lại gần, nghĩ cách giúp Lý Đằng leo lên rổ treo.
Lý Đằng! ! Cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà, cố định dây thừng ở chỗ nào?
Chỉ có chân giường là có thể buộc chặt dây thừng.
Bất quá Lý Đằng không yên tâm đối với độ chắc chắn của chân giường.
Khinh khí cầu bị gió thổi sẽ kéo theo sức lực rất lớn, rất dễ dàng kéo gãy chân giường.
Lý Đằng còn có cách khác có thể cứu mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.