Chiến Lật Cao Không

Chương 15: Đen Đủi





Editor: Kingofbattle.
"Bi3n thái! " Cô gái kính râm có chút bất mãn trước hành vi của gã đàn ông kính râm.
"Lúc đầu chúng ta đóng vai quần chúng, không phải là những tên cáo già kia cũng đối xử với chúng ta như vậy ư? Cô không biết cái gọi là thập niên tức phụ thành đàn bà ư?" Gã đàn ông kính râm chẳng thèm để ý lời đâm chọc của gô gái kính râm.
(thập niên tức phụ thành đàn bà: ý nói sống lâu trở thành lão làng)
Cô gái kính râm quay đầu sang chỗ khác.
Gã đàn ông thông qua cặp kính râm, quan sát mấy người quần chúng ở trước mặt, bao gồm Lý Đằng và Cao Phi, dáng vẻ của hắn không khác gì tên thợ săn quan sát con mồi của mình.
Trong thế giới hiện thực, có một vài kẻ tiểu nhân dù là trong tay chỉ có chút quyền hạn, sẽ áp dụng nó đến cực hạn.
Cho dù đổi tới thế giới này, cũng giống như vậy.
Huống chi loại quyền lực khống chế sinh tử của người khác, càng là có thể khiến một người ti tiện dễ dàng lộ ra bản chất thật của mình.
Lúc phát hiện gã đàn ông kính râm nhìn về phía mình, ánh mắt vài gã quần chúng liền vô thức tránh né, rất hiển nhiên, không có ai nguyện ý trở thành mục tiêu của hắn.
"Người anh em bốn mắt, chú là sinh viên à? Tôi xem chú em vẫn là tương đối thuận mắt.

Như vậy đi, chú em cho tôi một lý do không chọn mình." Gã đàn ông kính râm vỗ vỗ mặt gã thanh niên bốn mắt đứng cạnh hắn.
"Đại ca, chúng ta là ai chứ...? sau này em sẽ theo đại ca lăn lộn trong phim trường này, có chuyện gì cứ việc phân phó! Tiểu đệ cam đoan nghe lời răm rắp!" Thanh niên bốn mắt nói vài câu nịnh bợ gã đàn ông kính râm.
"Ha ha ha ha, anh rất thích loại người ngay thẳng như chú em! Không giống vài kẻ độc ác chuyên thích đâm dao sau lưng người khác! Nếu như chú em đã mở miệng, mọi chuyện đều dễ bàn! Dễ bàn! " Gã đàn ông kính râm vỗ bả vai thanh niên bốn mắt, sau đó lại dời mắt sang cô gái đứng bên cạnh.
Cô gái này có dáng vẻ khoảng 30, 31 tuổi, thoạt nhìn quần áo nàng mặc, cùng với nét mặt khí chất giống như là thành phần tri thức làm việc ở trong một công ty lớn.
"Tôi......tôi......" Sau khi cô gái bị gã đàn ông nhìn chằm chằm thì có chút sợ hãi, giọng nói cũng có chút run rẩy.
"Người đẹp đừng như vậy, cô xem tôi là loại người đáng sợ như vậy sao? Cô đừng nói nghe tôi hỏi vài câu liền tè dầm?" Gã đàn ông kính râm nhìn thấy phản ứng của cô gái có vẻ tri thức liền cười khà khà....
"Tôi......tôi......Trong nhà của tôi còn có hai người già, một đứa trẻ bảy tuổi, tôi không muốn ở đây! Tôi muốn về nhà! Bọn họ không thể sống thiếu tôi, tôi không thể biến thành tượng sáp! Van cầu anh đừng chọn tôi được không? Van xin anh!" Cô gái tri thức đột nhiên khóc rống, van xin gã đàn ông kính râm.
"Chậc chậc chậc......Cô cảm thấy van xin tôi liền có tác dụng? Trong sáu người các ngươi phải có một kẻ chết, nếu như tôi buông tha cô, chẳng phải những người khác sẽ gặp nạn? Vậy chẳng phải cô sẽ gián tiếp trở thành hung thủ? Nếu như cô cũng là hung thủ thì cần gì phải giả bộ đáng thương...? Cô cho rằng giả bộ đáng thương thì sẽ được thương xót? Kỳ thật..., cô càng giả bộ đáng thương, tôi lại càng là muốn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của cô, ha ha ha ha ha......" Gã đàn ông kính râm nhìn thấy cô gái tri thức bị doạ đến khóc, thế mà lại cười lớn hơn.
Cô gái tri thức cúi đầu không dám khóc cũng không dám lên tiếng, đối mặt với một kẻ cáo già như hắn quả thật khó chơi, giả bộ đáng thương cũng vô dụng, nàng cũng không biết dùng cách gì để gia tăng cơ hội sống cho mình.
Cô gái kính râm rõ ràng rất khinh thường hành vi của gã đàn ông kính râm, muốn mắng vài câu nhưng lại cố nhịn được.

"Đến ngươi rồi, tên gầy." Gã đàn ông nhìn về phía Cao Phi đứng gần cô gái tri thức, nhìn ra được, lúc trước gã đàn ông kính râm đóng vai quần chúng bị không ít người khi dễ, hôm nay rốt cục trở mình, cho nên muốn lơi dụng đặc quyền của vai chính của mình, hưởng thụ loại kh0ái cảm nắm giữ sinh mạng của kẻ khác.
"Người anh em, không phải tôi muốn giả bộ đáng thương, tôi chỉ nói sơ tình huống của bản thân......Trước đó bạn gái của tôi tới đây quay phim, cảnh quay đầu tiên, là gặp sóng thần, mơ mơ hồ hồ liền biến tượng sáp.
Sau đó tôi cũng tới, tôi không có ý tưởng gì khác, chỉ là muốn dẫn nàng về nhà."
"Nhưng tôi lại cảm thấy chuyện này phi thực tế, chỉ số thông minh của tôi cũng không thể sống qua được mấy cảnh quay, biến thành tượng sáp là chuyện sớm hay muộn.
Dù sao, nếu như cảnh quay này có thể gặp được một nhân tài có thể hoàn thành cảnh quay, vậy thì đụng tôi đi, đụng trúng tôi, tôi có thể đoàn tụ cùng bạn gái." Cao Phi nói xong rồi lại cười hì hì.
Lý Đằng có thể nghe ra loại đắng chát cùng bất đắc dĩ trong tiếng cười của Cao Phi, theo như Lý Đằng nghĩ, có thể Cao Phi là loại người thích che giấu cảm xúc thật của mình.
Mặt ngoài thì, nhưng trong lòng hắn nhất định là không lạc quan rộng rãi như vậy.
"Con mẹ mày đừng có giả bộ cao thượng! Cứu bạn gái? Tao xem mày ước gì nàng chết sớm để đổi con hàng khác? Tao ghét nhất là loại người giống mày! Dối trá! hừ! Mày cho rằng nói ra muốn tao đụng mày, thì tao sẽ bỏ qua? Tao chính là đang muốn đụng mày đó!" Gã đàn ông kính râm vạch trần sự thật.
"Không phải ý này, dù sao, ai......Được rồi, không nói nữa." Sắc mặt Cao Phi có chút xấu hổ.
Gã đàn ông kính râm không có ép Cao Phi, hơn nữa sự chú ý của hắn cũng không dừng lại trên người Cao Phi, sau khi đùa cợt Cao Phi vài câu, liền dời ánh mắt sang Lý Đằng vẫn còn giả bộ uống cà phê.
"Ồ? Tiểu tử này có vẻ rất đẹp trai! Ngẩng đầu lên cho ca ca nhìn một cái! Đừng có cúi đầu! mày cho rằng cúi đầu thì tao sẽ không nhận ra?" Gã đàn ông kính râm lộ vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn về phía Lý Đằng.
Lý Đằng biết chắc mình sẽ bị nhận ra, đối mặt tình huống như vậy hắn cũng bó tay, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu khẽ thở dài.
Bi kịch...! Oan gia ngõ hẹp...!
Lý Đằng tuyệt đối không ngờ tới, hắn vừa mới thoát khỏi núi đao, đã tiến vào biển lửa.
Bộ phim đầu tiên trong thành phố điện ảnh, liền gặp phải người quen.
Kính râm nam tên là Quách Chí Bằng, rất quen thuộc với Lý Đằng.
Sau khi Lý Đằng tốt nghiệp đại học tìm được chỗ làm đầu tiên, chính là ngay công ty của Quách Chí Bằng, Lý Đằng là do tự mình Quách Chí Bằng phỏng vấn tuyển vào, sau khi tuyển vào vẫn là cấp dưới của Quách Chí Bằng.
Quách Chí Bằng có d*c vọng chiếm hữu cùng khống chế cực mạnh, hơn nữa làm người đủ hung ác.
Hắn am hiểu những loại sinh viên vừa tốt nghiệp thì rất nhát gan sợ phiền phức, có điểm yếu là sợ mất việc, bên trên làm đủ loại cắn xét đối với công việc của bọn họ, thậm chí còn lợi dụng công việc, để cho một nữ sinh viên làm thêm ca đêm cùng hắn, cũng thừa cơ chiếm đoạt nàng.
Lúc nữ sinh viên mang thai kể lể khóc lóc cho Lý Đằng, thuận tiện tố cáo chuyện Quách Chí Bằng làm giả sổ sách, âm thầm chiếm đoạt tiền của công ty lên đến 10 vạn tệ.

Lý Đằng đã sớm khó chịu Quách Chí Bằng, hơn nữa vừa tốt nghiệp đại học, ra đời chưa lâu, tuổi trẻ mà, rất là nóng máu hành hiệp trượng nghĩa, sau khi lấy đủ chứng cớ từ nữ sinh viên, trực tiếp chạy tới tổng bộ công ty tố cáo Quách Chí Bằng.
Cuối cùng Quách Chí Bằng dùng tiền và quan hệ giải quyết ổn thoả, hắn không có ngồi tù, nhưng phải bồi thường cho công ty hơn mười vạn tệ, còn bị công ty sa thải, đánh mất chức vụ thơm bơ.
Sau khi tra được là Lý Đằng tố cáo, Quách Chí Bằng nổi giận xung thiên, cho rằng Lý Đằng phản bội hắn, ở sau lưng mình chọc một đao.
Cũng bởi vì vậy mà hắn ghi hận lên đầu Lý Đằng, nhiều lần tuyên bố sẽ trả thù Lý Đằng.
Về sau Lý Đằng gặp phải nhiều vụ bị đánh hội đồng, sau đó bỏ việc rời thành phố, mới tránh được sự trả thù đến từ Quách Chí Bằng.
Không nghĩ tới hai người gặp nhau ở chỗ này.
Hơn nữa, Lý Đằng còn bị Quách Chí Bằng nắm lấy sinh tử.
"Cái gì mà lấy oán trả ơn? Cái gì mà vong ân phụ nghĩa? Một tay tao tuyển chọn chuẩn bị trở thành nhân viên chủ chốt trong ngành, thế mà đâm một dao sau lưng tao, một đao kia chọc tao rất đau! Đau thấu xương!"
"Tao đối xử mày như anh em, mày lại xem tao như kẻ thủ, tao nhìn mà không hiểu...! rất khó hiểu! "
"Trung Quốc có một chuyện xưa gọi là [thiên đạo hảo luân hồi, ông trời không tha ai?] ha ha ha ha, tiểu tử, mày có hiểu ý của câu này không?" Quách Chí Bằng tháo kính râm xuống, thân thể nghiêng về trước nhìn Lý Đằng vẫn đang uống cà phê.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.