Chiến Đội Lập Kỳ

Chương 67: Cuộc đời này chưa từng có công bằng!




Giữa trời mưa to gió lớn, cuồng phong gào thét, một người trung niên khuôn mặt tái nhợt, quần áo rách rưới, hai mắt vô thần lặng lẽ ôm thi thể của đứa con trai mình mà gào khóc.
Thi thể của đứa bé trai đầy vết trầy xướt, đòn roi, thậm chí có vài nơi máu thịt đã be bét. Riêng một vài chỗ, còn bị những cây đinh nhọn thô to đâm xuyên từ trước ra sau, lộ cả vệt trắng của những chiếc xương mềm yếu. Đặc biệt là nơi đầu của nó, thê thảm đến không thể hình dung, bị bẹp dí sang một bên, một nửa khối óc đã lộ ra bên ngoài và bắt đầu xẹp xuống, thậm chí những mạch máu trên đó đều đã bị đông cứng lại, lạnh buốt!
Giữa con đường, người trung niên rơi nước mắt như mưa, gào khàn cả tiếng. Vậy nhưng đa phần mọi người xung quanh chỉ lẳng lặng đứng nhìn, và ngoảnh mặt làm ngơ mà bước đi; chỉ có một số ít người an ủi hắn vài câu, muốn nói rồi lại thôi.
Đàn ông không bao giờ thể hiện những giọt nước mắt của mình ra giữa đường để phô ra cho mọi người nhìn. Đàn ông chỉ khóc khi nhận lấy đau khổ không thể nói thành lời, khi đắng cay xé nát nội tâm mạnh mẽ, khi bất công như những con đao sắc bén không ngừng tàn phá linh hồn… Và đàn ông chỉ khóc giữa chốn đông người khi sự đau khổ, đắng cay và bất công ấy quá to lớn, khi mà nội tâm của đàn ông bị chà đạp đến mức họ không thể nào nhẫn nhịn…
Hắn, Nguyên Vũ cũng thế! Hắn là một con người đã qua 40 tuổi đời, bao nhiêu sóng gió cuộc đời chưa từng trải qua? Vậy nhưng lúc này đây hắn gào khóc. Vậy nhưng lúc này đây hắn không kiềm chế được cảm xúc mà khóc rống ở giữa đường.
Mưa vẫn đang rơi, mỗi lúc một nặng hạt. Trên con đường lớn chỉ còn lại hắn và đứa con bất hạnh.
Gió vẫn không ngừng thổi. Cái lạnh giá bên ngoài cắt xé thân thể hắn, che đi cái lạnh giá ở sâu nơi tâm hồn.
Bất công!
Cuộc đời này chưa từng có công bằng!

Nguyên Vũ chỉ là một nông dân bình thường, đầu tắt mặt tối với mảnh đất vườn cằn cỗi sỏi đá, hắn chỉ có mong ước duy nhất là dạy dỗ đứa con trai duy nhất nên người. 
Vợ hắn đã sớm chạy theo người khác vì phú quý, vinh quang, mà bỏ lại đứa con thơ dại 3 tháng tuổi cho hắn nuôi dưỡng. 
Cha mẹ hắn thì cũng sớm mất đi vì những cơn bệnh hiểm nghèo, vì không có tiền chữa bệnh.
Hắn biết mình là một người con bất hiếu! Hắn biết vợ hắn không có gì đáng trách, chỉ có một kẻ nghèo khổ, bần cùng đến bất lực.
Thế nên hắn dồn hết cả tình cảm, công sức của mình để dạy dỗ đứa con trai, cũng là người thân duy nhất của hắn trên cõi đời này.
Theo năm tháng qua đi, đứa con càng lớn. Dần dà nó cũng biết phụ giúp hắn làm những việc nhỏ nhặt, và nó rất hiếu thảo, nó biết tự đi bán từng lon đậu phộng kiếm tiền giúp đỡ gia đình.
Nó lớn lên trong tình thương vô biên của người cha, nó lớn lên trong tâm trí sớm tự lập, nó không vì gia cảnh mà lệch lạc, nó không vì khốn khó mà nảy sinh tật xấu. Nhìn nó mỗi lúc mỗi chững chạc, nhìn nó mỗi lúc mỗi tự tin, là người cha, Nguyên Vũ không kiềm nén được vui mừng.
Hắn càng dốc hết lòng dạy dỗ nó, hắn chỉ hi vọng sau này, nó sẽ có một cuộc đời tốt đẹp hơn. Vì thế, hắn không giờ phút nào không làm việc, không tìm tòi những kiến thức hay mà trao đổi với con mình để suy nghĩ của nó trưởng thành lên. 
Không chỉ vậy, hắn giấu nhẹm đi chuyện mình bị mắc bệnh ung thư quái ác, hắn cắn răng chống chọi với từng cơn đau nhức từ khối u xương chân trái. Hắn biết rõ mình sống không được bao lâu, hắn muốn làm thật tốt việc hắn đang làm, hắn không muốn con trai mình buồn bã.
Trớ trêu thay, ông trời đẩy hắn xuống vực thẳm!
Đau đớn thay, nghịch cảnh khiến trái tim hắn tan vỡ!
Bất công!
Cuộc đời này chưa từng có công bằng!

5 tháng trước, hắn dẫn con trai mình lên Thành Thuận Vũ (TTV), một ngôi thành mới được xây dựng từ năm 2060. Và mọi chuyện bắt đầu từ đó.
Trước khi đến Thành Thuận Vũ, hắn đã nghiên cứu rất kỹ mọi bộ luật và nội quy của thành này, hắn sợ chỉ vì sai sót nhỏ mà làm cho tương lai của đứa con mình tan vỡ. Hiển nhiên hắn cũng biết, chỉ có tuân thủ theo luật thì mới ít gặp rắc rối nhất!
Song dù hắn cẩn thận tới đâu, dù hắn tuân thủ theo đúng luật, hắn vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh bấp bênh.
Ngày hôm đó, một buổi trưa hè oi bức. Sau khi thi xong, đứa con trai của hắn rất thả lỏng. Nó bảo nó thi rất tốt, hắn cứ yên lòng.
Luôn đặt niềm tin vào đứa con mình, cũng hiểu rõ nó chưa từng nói dối qua, hắn tin tưởng hoàn toàn. Và rồi, nhằm khích lệ nó, hắn quyết định hoãn chuyến đi về, dẫn nó đi tham quan tòa thành này để mở mang tầm mắt, dẫu sao “đi một ngày đàng học một sàng khôn” mà…
Đứa con trai 14 tuổi của hắn rất hiếu động, nó chạy nhảy, tinh nghịch quay lại cười tươi với hắn, và cả làm mặt quỷ trêu chọc cái thân già của bố nó. 
Ở Thành Thuận Vũ, ở phía đông thành này, con đường tên gì bị cấm chạy nhảy, con đường tên gì bị cấm đi vào, chỗ nào không cho phép vui đùa, hắn đều rõ ràng. Lộ trình hắn chọn là lộ trình không bị cấm, con đường hắn chọn là con đường được phép chạy nhảy và vui đùa.
Cây muốn lặng, gió lại chẳng ngừng!
Khi đi được 15 mét, cả hai cha con bị một tiếng quát:
- Chó chết! Con đường này cấm chạy nhảy, chịu phạt đi, 100 triệu!
Hắn cùng đứa con trai đang sợ hãi quay sang, hơn 40 năm làm người, trải qua vô số sự đời, hắn quay sang nhìn đám cảnh vệ nơi ấy, chăm chú nhìn về người cảnh vệ vừa hét.
Am hiểu cách làm người, để tránh phiền phức, muốn giải quyết mọi việc trong vui vẻ, dù cho hắn không hề sai luật, thế nên hắn khẽ vỗ vai đứa con mình để nó bình tĩnh lại. Rồi nhỏ giọng nói với nó vài câu để nó yên tâm. Sau đó tiến về phía người cảnh vệ, xin phép được nói chuyện riêng.
- Thưa anh, tôi đã đọc qua luật và nội quy của Thành Thuận Vũ, đường này không có cấm chạy nhảy, hi vọng anh tha cho!
100 triệu đồng quá lớn với một gã nông dân quèn, hết cách, hắn phải năn nỉ ỉ ôi.
- Cút đi! Không nộp tiền thì vào ngục!
Nhận được ánh mắt khinh bỉ cùng câu nói trào phúng của tên cảnh vệ này, hắn khổ sở nhìn về những tên cảnh vệ còn lại, cố gắng cứu vớt cảnh ngục tù:
- Các anh, xin hãy tha cho cha con chúng tôi. Đường này không cấm chạy nhảy, con tôi chỉ chạy nhảy hơi nhiều chút thôi, xin thương tình cho nó ra!
Đáp lại lời nói của hắn, là những ánh mặt lạnh băng, khuôn mặt lạnh lẽo, vài người trong số họ bắt đầu giễu cợt.
- A ha ha ha… Nghe gì chưa? Nó không có sai luật kìa.
- Há há há há… Con mày chạy nhảy nhiều khiến tao nhức mắt, tao muốn tống cổ nó vào ngục, thì sao?
- Hừ, đúng là loạn cả đầu lên và nhức hết cả mắt!
- Ủa? Mấy thằng lính đâu rồi? Sao còn chưa gô cổ nó lại? Chúng mày còn để tao cho chúng mày về quê dưỡng lão à?
- Hặc hặc hặc… Thằng ngu lợn.
Giật mình với cái cớ không hợp lý chút nào, không muốn đứa con mình phải vào tù vì lý do vô lý ấy, hắn cố gắng xin:
- Mấy anh à, xin tha cho chúng tôi!
- Xin tha cho cha con chúng tôi!
Kết cục, bọn lính lao tới như tên bắn, đè đầu hắn và đứa con lại, cho đeo gông và trói thành cái bánh tét. Lần này, hắn lớn tiếng:
- Tôi không sai! Cha con chúng tôi không có làm gì sai cả.
- Vì sao lại bắt bỏ tù cha con chúng tôi vì cái lý do ấy chứ? Lý do ấy không hợp lý! Không! Các ông không thể bắt chúng tôi vì lý do ấy! Tôi phản đối.
“Đùng!”
Một cái tát đánh vào mặt hắn, một người cảnh vệ nhìn hắn thật sâu, gằn từng chữ:
- Chạy nhảy với tần suất cao! Phạm luật! Không ý kiến gì nữa!

Cuộc đời là gì? Tương lai sẽ đi về đâu?
Hắn không biết, chỉ có lo lắng.
Đã mấy ngày qua đi kể từ ngày hắn và đứa con bị tống vào ngục vì lý do trời ơi ấy. Chịu đựng dày vò từ những đòn roi tra tấn yêu cầu ký vào cam kết đã phạm luật được bọn họ viết sẵn, phải chịu tù chung thân.
Hắn có thể nào đồng ý ký vào? Hắn không sai, mà tương lai cả hai cha con đã bị vùi dập không thương tiếc.
Hắn phải làm gì bây giờ?
Than ôi! Chẳng lẽ phải ký vào bản cam kết, rồi chịu án tù chung thân?
“Không! Không thể nào! Cuộc đời nhất định có công bằng.” – Hắn nghĩ thế và chờ đợi cái gọi là công bằng ấy đến.
… 
Thời gian trôi đi như tên bắn, thoắt cái 2 tháng đã trôi qua.
Một hôm, cả bọn cảnh vệ “đến thăm” hắn.
Chịu đựng tra tấn quá mức, lần này hắn nhẫn nhịn không nổi nữa, gầm thét:
- Các người bắt người không đúng luật! Xin cho một lý do chính đáng!
- Không thể! Các người sai luật! Đề nghị thả cha con chúng tôi ra.
Và như lần trước, họ cười lớn:
- Ha ha ha ha… Nghe gì chưa? Thằng ngu này còn kêu nữa này.
- Hé hé hé… Chạy nhảy làm nhức mắt người khác thì bị giam chung thân thôi!
- Ha ha… Ngu chưa, ai bảo mày làm chúng tao nhức mắt, ai bảo con của mày chạy nhảy nhiều trước mặt chúng tao? Ai bảo mày chạy nhảy? Ai bảo hả?
Và giữa thanh thiên bạch nhật, giữa xã hội luôn đề cao công bằng, cũng như Thành Thuận Vũ đề cao nghiêm minh, sự việc lên đến đỉnh điểm khi một người cảnh vệ trong số họ quát lớn:
- Chúng tao là luật! Luật là chúng tao! Mày muốn thì cứ đi kiện! Thích thì cứ kiện! Đi đi, khởi kiện lên tòa án ấy thằng ranh con! Kiện kiện cả nhà mày đi thằng khốn!
- A ha ha… Cười chết tao rồi. Nghe nó nói chưa? Chúng tao là luật! Luật là chúng tao! Kiện đi! Con kiến mà đòi kiện củ khoai.
Hiển nhiên…
Bất công!
Cuộc đời này chưa từng có công bằng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.