Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 49: Người mới đến




Dịch: argetlam7420
***
Nghe Vương lão thất nói xong, Cơ Cừu liếc lão một cái trào phúng, "Đúng rồi, ông là cao thủ, là cao thủ chữa người sống thành người chết."
"Sao nhìn điệu cười của ngươi xấu xa hệt như Lôi Chân nhân thể nhỉ, " Vương lão thất lúng túng cười gượng, "Ta nói rồi, chuyện ấy không trách ta được, lão Cao vốn đã bị bệnh giai đoan cuối sắp chết, chẳng người nào dám chữa, ta đã làm hết sức rồi..."
Không đợi Vương lão thất nói xong, Cơ Cừu liền xoay người đi về hướng nam núi. Vương lão thất tuổi già sức yếu, đi không nhanh được, theo ở phía sau lại kêu: "Đi chậm chút cái nào."
Nam sơn là khu vực của Thần Đạo Tông, Thần Đạo Tông nhân số khá đông, toạ kỵ cũng nhiều, sườn núi phía nam và sườn núi phía bắc đều có, Vương lão thất mang Cơ Cừu từ trong núi đi, cùng lúc đó chỉ cho hắn xem con chim này là toạ kỵ của vị nào, tính tình nó ra làm sao. Bởi vì toạ kỵ quá nhiều, Cơ Cừu chẳng nhớ hết nổi, nhưng được cái hắn là phụ sự ở Tự viện nên không cần phải tự mình đến cho đám chim thú này ăn, nên cho dù không nhớ hết cũng không sao cả.
Tới phía nam núi, Cơ Cừu đứng trên cao nhìn ra xa, trên đường vào Trấn Hồn Minh chỉ có thấp thoáng mấy gã tiều phu đốn củi, không hề thấy bóng dáng đám người Cơ Hạo Nhiên.
Không thấy Cơ Hạo Nhiên, Cơ Cừu lại ngẩng đầu nhìn trời tính giờ, lúc này là canh ba giờ Tỵ, từ trong núi chuyển lên một vòng đại khái cần một canh giờ.
Trở lại Tự viện đúng vào giờ ăn cơm, Trấn Hồn Minh có Bào viện, phụ trách bếp núc, nhưng riêng Tự viện là ngoại lệ, bởi vì có một vài toạ kỵ của tu sĩ cần ăn những đồ ăn chín, nên trong Tự viện cũng có riêng một gian bếp nhỏ để nấu cho đám toạ kỵ ăn, đồ ăn ở Tự viện luôn rất đầy đủ ngon miệng.
Có điều thứ tự ưu tiên thức ăn đã được phân rõ ràng, loại thịt ngon nhất đều phải để lại cho lũ toạ kỵ, bọn chúng đi theo chủ nhân xông pha chiến trường nên phải được ưu đãi, đồ mà những tạp dịch Tự viện ăn thường là loại thịt kém chất lượng hơn.
Lúc đến lấy cơm thì tất cả tạp dịch Tự viện đều đã tập trung một chỗ, Hỗ đại nương cũng tới, một lần nữa giới thiệu Cơ Cừu cho tất cả mọi người. Hỗ đại nương không nói nhiều, chỉ có vài lời, ra lệnh cho mọi người sau này phải nghe theo sắp xếp của Cơ Cừu, cũng như nhiệt tình trợ giúp hắn để hắn nhanh chóng làm quen với công việc.
Hỗ đại nương nói xong cũng mang cơm nước rời đi, Hỗ đại nương ăn chay trường kỳ, cơm canh cũng toàn đồ nhạt.
Mặc dù đều là tạp dịch, nhưng cơm canh của Cơ Cừu so với những tạp dịch khác lại nhiều thịt hơn, hắn vừa mới đến nên không hiểu nguyên do trong đó, bởi vì hắn với Vương lão thất tương đối quen biết nên vừa ngồi xuống liền hỏi nguyên do.
Vương lão thất chỉ nói đây là quy củ, chủ sự cùng phụ sự cơm canh đều ngon hơn tạp dịch bình thường.
Cơ Cừu nhìn xung quanh, phát hiện chính giữa nhà ăn trên bàn có để một cái chậu đồng lớn, trong chậu chỉ toàn là thịt xương, xung quanh đang có sáu bảy tạp dịch tụ tập vây lấy, cầm xương ăn ngấu nghiến, một người cầm đầu ước chừng ba mươi tuổi, tai to mặt lớn, trong tay nắm bầu rượu, vừa uống rượu ăn thịt, vừa ớn tiếng nói chuyện ồn ào náo động một mảnh.
Thấy Cơ Cừu quay đầu nhìn, Vương lão thất len lén túm áo hắn một cái, đợi Cơ Cừu quay về, Vương lão thất nhìn hắn lắc đầu.
"Sao vậy?" Cơ Cừu không rõ ràng cho lắm.
"Chớ có chọc vào bọn họ." Vương lão thất nhỏ giọng nói.
"Bọn họ là người nào?" Cơ Cừu thấp giọng hỏi.
"Cái người mập đó tên là Chu Đại Xương, là bà con xa của tông chủ Thần Đạo Tông Chu Vân Bình, bình thường cáo mượn oai hùm hoành hành hống hách đã quen." Vương lão thất đáp.
"Hỗ đại nương vì sao không quản gã?" Cơ Cừu truy hỏi.
"Bà ấy sức đâu mà để ý, " Vương lão thất nói, "Trong Nội Vụ Đường có rất nhiều tạp dịch có quan hệ thân thích với các tu sĩ trong các Đại tông phái, bà Hỗ ném chuột sợ vỡ bình, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua."
Cơ Cừu không có tiếp lời, lại quay đầu nhìn về phía những người đó, Chu Đại Xương nọ phát hiện Cơ Cừu đang quan sát bọn hắn, nhưng gã chẳng những không nhỏ tiếng mà ngược lại càng táo tợn hơn, oẳn tù tì uống rượu, hú hét om sòm.
Những tạp dịch khác dường như thấy bọn họ phách lối ngang ngược đã thành thói quen, chẳng qua là cúi đầu ăn cơm, không có ai ra mặt ngăn lại.
Cơ Cừu cũng không định ngăn lại, hắn vừa mới đến, chân còn đứng chưa vững, dù là đám người Chu Đại Xương rõ ràng có ý gây hấn với hắn, muốn ra oai phủ đầu nhưng hắn cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Thấy Vương lão thất đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong bát của mình, Cơ Cừu liền đem miếng thịt kia gắp cho lão.
Vương lão thất vội vàng từ chối, có điều sau mấy phen chối đây đẩy thì lão vẫn nhận, vui vẻ cám ơn Cơ Cừu.
Thời gian cho toạ kỵ ăn là vào sáng sớm và chiều tối, hiện tại là giờ ngọ không có việc gì làm, Cơ Cừu liền trở lại phòng mình nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này đang là mùa hè, thời tiết nóng như thiêu như đốt, tuy nhiên trong núi có nhiều cây cối nên rất mát mẻ.
Không ngủ được, Cơ Cừu liền lấy ra quyển bí kíp Tam Muội chân hỏa kia lật xem, quyển bí kíp này chính là bản sao Kỷ Liên Vũ tự mình chép lại, chỉ có khẩu quyết chứ không có giải thích gì thêm. Cơ Cừu mặc dù có biết một chút phương pháp luyện khí Ngũ Hành, nhưng Tam Muội chân hỏa đối với hắn mà nói vẫn là quá mức thâm ảo, đọc hoài không thông, cực kỳ khó hiểu, điều duy nhất hắn có thể hiểu là Tam Muội chân hỏa tổng cộng có chín tầng, luyện đến tầng thứ chín là có thể vượt qua Kim Tiên, tấn thân cảnh giới Chuẩn Thánh.
Đọc nhức cả đầu, liền bỏ không đọc nữa, trên người hắn còn có một vật, là cái đĩa đồng hắn tìm được trong cái quan tài trên đường đi, vật này hắn một mực mang theo người, cũng biết trên cái đĩa có ba vòng là cơ quan để mở khoá, cái đĩa đồng này khẳng định có cất giấu cái gì đó, chẳng qua hắn đã thử đủ mọi cách mà vẫn không thể mở ra được.
Ngay lúc Cơ Cừu đang cầm cái đĩa đồng cau mày suy nghĩ thì bỗng bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào huyên náo, lắng tai nghe thì hình như là có người đang đánh nhau.
Cơ Cừu nghe tiếng đứng dậy, chỗ hắn là một căn nhà gỗ nhỏ tách biệt trong núi, mà thanh âm là từ chỗ bếp ăn của tạp dịch truyền tới, khu bếp ăn chỉ cách chỗ Cơ Cừu có trăm bước chân, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người đang chửi bới, còn có người đang luôn miệng cầu xin tha thứ.
Xảy ra chuyện gì hắn không biết, nhưng tiếng người cầu xin tha thứ thì hắn rất quen, không phải người nào khác, chính là người vừa sáng nay dẫn hắn đi xem khắp nơi, lão bác sĩ thú y Vương lão thất.
Nghe Vương lão thất liên tục kêu đau xin tha, Cơ Cừu vội vàng chạy đến nhà bếp, đến nơi thì phát hiện Vương lão thất đang bị người ta quật ngã nằm trên mặt đất, bốn năm tên tạp dịch đang vây quanh lão vừa đá vừa đạp, Chu Đại Xương kia thì đứng ở một bên, chửi mắng Vương lão thất là kẻ xấu đã ăn trộm thịt, mà Vương lão thất chỉ biết co rúc ôm đầu liên tục kêu oan, rằng thịt đó không phải của toạ kỵ.
Lúc này tất cả tạp dịch trong Tự viện đều đang đứng ở xa quan sát, không hề có người nào tiến lên ngăn lại, thấy tình hình này, Cơ Cừu lập tức biết đám người Chu Đại Xương đang muốn giết gà dọa khỉ, định thừa dịp hắn chân ướt chân ráo đến để mà thị uy ra oai, mà sở dĩ bọn họ lựa chọn Vương lão thất hạ thủ là bởi vì Vương lão thất buổi sáng đã phụng bồi hắn dẫn đi khắp nơi.
Thấy Cơ Cừu đi tới, Chu Đại Xương chẳng những không có dừng mà ngược lại càng phách lối hơn, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Cơ Cừu, cùng lúc đó cao giọng hò hét, "Lão già tham ăn không hiểu quy củ kia, chỗ thịt cho toạ kỵ là ngươi ăn có phải không?"
Cơ Cừu mới tới Tự viện, vốn không muốn gây rắc rối, nhưng đối phương không hề cho hắn được yên thân, tất cả tạp dịch trong Tự viện đều biết buổi sáng là Vương lão thất phụng bồi hắn đi giới thiệu công việc, lần này đám người Chu Đại Xương đánh Vương lão thất, kẻ ngu cũng biết là nhằm răn đe Cơ Cừu.
"Dừng tay!" Cơ Cừu hô to ngăn lại.
Nhưng đám người Chu Đại Xương đối với lời hắn nói làm như không nghe thấy, chẳng những không có dừng tay mà ngược lại càng nặng tay hơn, đánh cho Vương lão thất miệng mũi chảy máu.
"Các ngươi dựa vào cái gì mà đánh ông ấy?" Cơ Cừu bước nhanh đến quát hỏi.
"Lão già này không tuân theo quy củ, ăn trộm thịt dành cho toạ kỵ để ăn." Chu Đại Xương vênh mặt lên đáp.
"Chỗ thịt kia là ta cho ông ấy đấy." Cơ Cừu cao giọng nói.
"Vậy thì ngươi chính là kẻ ăn trộm, ngươi thân là phụ sự, vậy mà dám ăn trộm của toạ kỵ?" Chu Đại Xương trả đũa.
Thấy đối phương ác độc bỉ ổi, sát ý trong lòng bỗng chốc nổi lên, Cơ Cừu không nói gì nữa, lập tức xoay người đi vào nhà bếp, nơi đó có rất nhiều dao thớt chặt thịt, hắn lấy trong đó một con dao phay rồi trở lại.
Thấy Cơ Cừu tay cầm con dao trở lại, Chu Đại Xương mặt lộ vẻ kinh sợ, "Làm gì, ngươi muốn làm gì?"
Cơ Cừu không nói lời nào, tiếp tục bước đến gần.
"Tiểu tử kia, ngươi muốn chém ta hay sao?!" Chu Đại Xương bên ngoài mạnh miệng nhưng cũng đã bắt đầu run.
Cơ Cừu vẫn không nói lời nào, đến thắng tới chỗ gã.
Chu Đại Xương theo bản năng muốn lùi về phía sau tránh né, nhưng có mọi người trong Tự viện đang vây xem, gã cũng không thể lộ vẻ sợ hãi, chỉ đành phải gượng cười lớn, tay chỉ đầu mình lớn tiếng nói, "Ha ha, có gan thì ngươi cứ việc đến chém đầu ta xem!"
Cơ Cừu không có chút do dự, trực tiếp thỏa mãn yêu cầu của Chu Đại Xương.
"Á á..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.