Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 92: Thịt Yêu Thúkết Nghĩa Huynh Đệ






Lúc này linh khí càng dao động mãnh liệt đến cực điểm, cả cái linh mạch cũng bị hút cạn khô, gương mặt thiếu niên đỏ bừng bừng như căng tràn rồi chỉ trong tích tắc lại trở về bình thường, linh khí xung quanh tán hết đi,Huỳnh Thiếu Bảo cũng giật mình tỉnh lại.
Lý Kỳ Phong hai người đi đến bên canh thiếu niên, hắn tò mò nói:
- Thế nào rồi Thiếu Bảo tiểu đệ, ngươi cảm thấy thế nào??
Huỳnh Thiếu Bảo khẽ gật đầu, gương mặt tràn đầy vui mừng kích động đáp:
- Tốt lắm, hai vị đại ca,đệ cảm thấy trong người mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều lắm.
- Vậy tốt rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.
Tuyệt Vô Mệnh thản nhiên nói, hắn liếc nhìn cái linh mạch đã trở nên cạn khô khẽ lắc đầu rồi cũng đi theo bọn họ.
“Chuyến du lịch dưới lòng đất này đã thành công rồi”
Lý Kỳ Phong ba người bọn họ tiếp tục lên đường, lúc này hắn vẫn tưởng rằng đám quan binh kia đã truy tìm người đã phá hủy hầm mỏ,thế nhưng khi hỏi một phu lão trên đường thì hắn mới biết là chính hai tên tu sĩ trúc cơ kia bị bắt, hơn nữa còn đã áp giải đi.
Nghe đến đây hắn và Tuyệt Vô Mệnh liền cười thật lớn, cứ lo lắng không đâu cuối cùng hai tên tu sĩ đáng thương kia ngủ dậy một giấc lại chịu tội thay bọn họ.
Lý Kỳ Phong ba người bọn họ thẳng tiến vào rừng để đi ra ngoài, lần này chưa đi được bao lâu bọn họ đã chạm trán với một con hắc quỳ ngưu.
Đây là một con yêu thú tam giai sơ cấp, so với một khu rừng nhỏ bé như ở đây thì một con yêu thú như thế này quả thật là hiếm gặp.
Hắc quỳ ngưu có bộ lông đen, da của nó cực kỳ dày,hơn nữa nó lại có một đôi sừng cong vút trên đầu, tốc độ cũng hề chậm, đây quả thật là một con yêu thú rất khó đối phó.
- Hắc ngưu??
Huỳnh Thiếu Bảo nhìn thấy con yêu thú kia thì mừng rỡ nói, thiếu niên chẳng nói chẳng rằng lao thẳng về phía con yêu thú như muốn đánh nhau với nó.
- Thiếu Bảo huynh đệ??
Lý Kỳ Phong kinh hãi thốt lên, hắn định lao lên hỗ trợ thì bị Tuyệt Vô Mệnh cản lại, thiếu niên lắc đầu thản nhiên nói:
- Ngươi hãy đứng đây mà xem đi.
Hắn sửng sờ tỏ vẻ không hiểu, thế nhưng tên này hình như biết gì đó nên hắn cũng không lên hỗ trợ nữa mà tạm thời đứng xem, chỉ cần có một chút dị biến thì hắn sẽ lao lên ứng cứu.
Hắc quỳ ngưu trông thấy một gã nhân loại vậy mà dám về phía mình liền nổi giận, ánh mắt nó đỏ bừng nổi điên lao lên, đôi sừng đáng sợ cắm thẳng về phía trước.
- Cẩn thận??
Lý Kỳ Phong thấy vậy liền hô lên một tiếng nhắc nhở, cặp sừng của hắc quỳ ngưu không thể coi thường, nếu rơi vào trường hợp này hắn cũng phải tránh né.
Ngoài dự đoán của hắn đó là Huỳnh Thiếu Bảo cũng không hề tránh né mà thẳng tiến lao tới, gương mặt còn tỏ vẻ vui mừng hét to:

- Tới tốt lắm, lần này tao nhất định sẽ hạ được mày.
“Uỳnh! uỳnh! ”
Âm thanh va chạm khủng bố vang lên, khi nhìn thấy hình ảnh kia thần sắc của hắn liền lộ vẻ không thể tin được.
Huỳnh Thiếu Bảo vậy mà lại dùng hai tay nắm chặt lấy hai chiếc sừng của hắc quỳ ngưu, chặn đứng sức tấn công của nó, đây là một trấn chiến sức mạnh đối đầu với sức mạnh, thân thể đối đầu với thân thể, đây vốn là ưu thế của yêu thú nhưng với trận chiến này thì hoàn toàn ngược lại.
Hắc quỳ ngưu vậy mà bị thiếu niên nhân loại kia đẩy ngược cho lùi lại liên tục, hơn nữa y còn nhảy cưỡi lên người hắc quỳ ngưu khiến nó giận dữ lồng lộn hết cả người như muốn hất tên nhân loại kia xuống.
Huỳnh Thiếu Bảo thì bám chặt trên lưng con yêu thú liên tục cười to đầy đắc ý, thiếu niên coi nó chẳng khác nào một con hắc ngưu bình thường.
Lâu nay hắn cứ ngỡ là sức mạnh thân thể của mình ở cùng cấp đã khó có đối thủ nhưng khi nhìn thấy hình ảnh choáng ngợp trước mặt thì gương mặt hắn lại đỏ bừng lên đầy xấu hổ, con yêu thú kia chẳng khác nào một con mèo nhỏ bị Huỳnh Thiếu Bảo nô đùa qua lại vậy.
Sau khi cưỡi đùa chán chê được một lúc, Huỳnh Thiếu Bảo mới rút cái gậy ở thắt lưng ra đập thẳng xuống đầu hắc quỳ ngưu.
- Bụp! uỳnh.
.
Chỉ một cú đập như trời giáng đã khiến hắc quỳ ngưu đổ gục xuống đất bất tỉnh, thiếu niên cũng vì thế mà nhảy ra ngoài.
Lý Kỳ Phong đi đến vỗ vai thiếu niên khâm phục nói:
- Thiếu Bảo huynh đệ, ngươi thật lợi hại.
Huỳnh Thiếu Bảo cười ngượng ngùng nói:
- Thực ra trước đây đệ toàn bị con hắc ngưu này đuổi chạy trối chết, hôm nay đệ cảm thấy mình mạnh lên rất nhiều nên mới xông lên trả thù nó.
Lý Kỳ Phong nghe vậy liền lộ vẻ ngạc nhiên, thiếu niên này trước đây chỉ là tụ khí cảnh nhị cấp, vậy mà còn có thể đào thoát khỏi yêu thú tam giai, cái này.
Tuyệt Vô Mệnh đi tới cao hứng nói to:
- Được rồi,để chào mừng Thiếu Bảo huynh đệ nhập hội, ta đề nghị chúng ta hôm nay mở tiệc ăn con hắc ngưu này rồi lên đường.
- Ý kiến hay, chúng ta bắt đầu luôn đi.
Huỳnh Thiếu Bảo cũng gật đầu lia lịa, đây là lần đầu tiên y được ăn thịt một con hắc ngưu to lớn, trong lòng vô cùng kích động.
Thế là ba người bọn họ bắt tay vào chế biến, chỉ trong nửa canh giờ sau thịt hắc quỳ ngưu đã bắt đầu chín vàng trên đống lửa, mùi hương tỏa ra vô cùng tuyệt diệu.

Mặc dù hắn trước đó đã ăn vào tích cốc đan nhưng bây giờ vẫn có cảm giác thèm ăn, so với hắn thì bụng Huỳnh Thiếu Bảo đã sớm reo lên ùng ục, thiếu niên này sức tiêu hóa quả thực quá kinh khủng.
Lý Kỳ Phong thấy không khí này quả thực rất ấm cúng, sẵn có dự tính trong lòng nên hắn mừng rỡ nói:
- Hôm nay nhân tiện có thêm Thiếu Bảo huynh đệ ra nhập, ta đề nghị chúng ta kết nghĩa huynh đệ,sau này cùng nhau xông pha, cùng tiến cùng lùi, hai ngươi thấy thế nào.
Huỳnh Thiếu Bảo ngay lập tức vỗ tay lộ vẻ vui mừng nói:
- Cái này đệ đồng ý.
Tuyệt Vô Mệnh thoáng sửng sốt, y vỗ ngực thản nhiên nói:
- Cũng được, nhưng vị trí lão đại phải là của ta.
Lý Kỳ Phong tức giận nói to:
- Ta mới chính là người đưa ra chủ ý, lão đại chính là ta,ngươi là lão nhị, còn Thiếu Bảo là lão tam, nếu ngươi không phục chúng ta có thể biểu quyết.
Tuyệt Vô Mệnh cười lạnh nói:
- Ta còn lạ gì chủ ý của ngươi, Thiếu Bảo tiểu đệ luôn nghe lời của mẫu thân đệ ấy, nếu biểu quyết thì rõ ràng là ngươi thắng chắc, cái này không công bằng.
Thiếu niên ngẩng cao giọng nói tiếp:
- Hơn nữa ngươi tư chất yếu kém, trí tuệ không có, cũng không có “soái” bằng ta, vậy mà cũng đòi nhận lão đại, ta thấy ngươi là lão nhị mới ta hợp lý, lão đại ta bảo vệ hai ngươi.
.
- Phi.
.
Lý Kỳ Phong phỉ xuống một ngụm nước bọt cười khẩy:
- Không phải ngươi tự nhận mình thông minh, cái gì cũng biết sao, hôm nay ta hỏi ngươi ba cái vấn đề, ngươi chỉ cần trả lời đúng hai cái thì ta thua, còn nếu không thì ta thắng,ta là lão đại, ngươi dám không??
Tuyệt Vô Mệnh nghe vậy ánh mắt liền sáng bừng lên,y nói:
- Được, chơi thì chơi, thế nhưng ngươi cũng không thể hỏi những câu liên quan đến một người nào vớ vẩn nào đó chứ.
Lý Kỳ Phong gật đầu cười thản nhiên:
- Yên tâm, ta có thể thề với tâm ma rằng những chuyện ta hỏi ngươi thậm chí có rất nhiều người biết.

- Được, vậy thì chơi.
- Tốt.
Lý Kỳ Phong liếc nhìn thiếu niên rồi lộ một nụ cười cổ quái,hắn dùng que củi vẽ xuống đất hai cái vòng tròn to nhỏ rồi thản nhiên nói:
- Bán kính hình tròn B gấp 3 lần bán kính hình tròn A.
Nếu hình A lăn xung quanh hình B, nó phải thực hiện bao nhiêu vòng quay để trở lại điểm xuất phát?
Lý Kỳ Phong không ngừng cười thầm trong bụng, hắn chính là lấy một bài toán cực khó ở địa cầu cho tên này đoán, đôi bên là hai thế giới khác nhau, ở đây không hề phát triển khoa học, có nghĩ nát óc cũng đừng hòng tìm ra, hơn nữa ở địa cầu của hắn không phải có rất nhiều người biết hay sao, không hề phạm luật chơi, haha.
- Haha, thế nào, đoán đi chứ.
Lý Kỳ Phong cười lớn đầy đắc ý.
Tuyệt Vô Mệnh nhìn xuống mặt đất rồi lộ ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Cái câu cổ quái này ngươi học ở đâu??
Lý Kỳ Phong cười lên ha hả:
- Thế nào, không trả lời được chứ gì, không trả lời được chính là ngươi thua, haha
Thiếu niên “xì” một tiếng khinh bỉ nói:
- Có gì khó khăn, đáp án là bốn vòng quay, cái này quá là dễ đi, có gì mà ngươi đắc ý??
Lý Kỳ Phong nghe được câu này liền sững sờ đến ngẩn người, hắn không ngờ là tên này lại đáp đúng, chẳng nhẽ lại là ăn may?? không thể nào đi, trong toán học không hề có chuyện ăn may, vậy, bằng cách nào mà y có thể trả lời đúng được nhỉ??
Tuyệt Vô Mệnh cười tủm tỉm nói:
- Thế nào, ta đoán không sai chứ??
Lý Kỳ Phong là một người dám chơi dám chịu, hắn khẽ cắn răng đáp:
- Ngươi đúng.
- Haha, một câu, chỉ cần ta trả lời đúng một câu nữa thì ta chính là đại ca.
Lý Kỳ Phong đỏ bừng mặt, hắn quyết định hai lần này quyết định chơi bẩn cho tên này thua thảm luôn, hắn nói một câu tiếng anh:
Im Ly Ky Phong, people meet people like, flowers meet flowers bloom.
(ta chính là Lý Kỳ Phong,người gặp người thích,hoa gặp hoa nở)
- Đó, nếu ngươi dịch được đoạn vừa rồi ta mới nói cái gì thì ta chịu thua.
Nói rồi hắn ngồi khoanh tay lại xem tên này định làm thế nào.
Tuyệt Vô Mệnh quả nhiên ngơ ngác đến ngẩn người, thiếu niên quả thật biết rất nhiều loại ngôn ngữ nhưng không biết tên này mới nói gì, y đỏ bừng mặt nói:
- Có phải ngươi vừa bịa ra cái ngôn ngữ vớ vẩn gì để gạt ta??
- Fuck you!!
Lý Kỳ Phong giơ ngón tay giữa lên khinh bỉ gã rồi cười lạnh:
- Là do ngươi có kiến thức thấp mà thôi, có đến hơn năm trăm triệu người bên ngoài kia có thể sử dụng được thứ ngôn ngữ này, vậy mà ngươi lại không biết?? thật đáng buồn a.
Huỳnh Thiếu Bảo tò mò nói:

- Kỳ Phong đại ca, vừa rồi huynh mới nói ngôn ngữ gì vậy??
Lý Kỳ Phong nghiêm giọng đáp:
- A, Tam đệ, lần sau đệ cứ gọi ta là lão đại cho thuận miệng, hắc hắc, còn về thứ ngôn ta mới nói đó chính là tiếng anh, một thứ ngôn ngữ khá phổ biến ở quê hương ta.
- Tiếng anh??
Tuyệt Vô Mệnh khẽ lẩm bẩm, gã tin rằng hắn sẽ không dám nói dối khi đã thề với tâm ma, thế nhưng có nhiều người biết thứ ngôn ngữ đó như vậy tại sao y lại không từng nghe tới nó nhỉ??
Thiếu niên tức giận đỏ bừng mặt quát to:
- Ta mới chính là lão đại, hơn nữa vừa rồi chúng ta coi như huề, ngoài ra vẫn còn một câu nữa mà!!
Lý Kỳ Phong khẽ thở dài nói:
- Chấp nhận đi, lão nhị, đằng nào ta cũng biết rằng ngươi sẽ không trả lời được câu hỏi này đâu, đây là một câu hỏi rất đơn giản, hơn nữa cũng có cả chục ức(*) người biết đến, thế nhưng ngươi thì chắc chắn không biết.
(*) 1 ức người = 100 triệu người.
Tuyệt Vô Mệnh nghe đến đây liền cảm thấy không phục, gã giận dữ mắng to:
- Có gì mau hỏi đi, đạo gia không tin một chuyện có nhiều người biết như vậy mà ta lại không biết.
Lý Kỳ Phong cười nhẹ, hắn nhìn lên bầu trời rộng lớn kia thở dài nói:
- Vậy ngươi có biết ở bên ngoài tinh không bao la kia, có một tinh cầu màu xanh gọi là trái đất, nơi đó cũng có sự sống phát triển, con người ở nơi đó cũng đều là người bình thường, bọn họ sinh sống và tồn tại trong suốt hơn một trăm ngàn năm dài đằng đẵng.
Huỳnh Thiếu Bảo ngơ ngác nói:
- Phong lão đại, huynh nói ở ngoài kia thật có một nơi như vậy??
Lý Kỳ Phong hít sâu một hơi, hắn gật đầu sắc mặt có vẻ không được tự nhiên đáp:
- Đúng vậy, nơi đó chính là nhà của ta, hơn nữa ở ngoài kia còn có vô số những tinh cầu có sự sống, chỉ là chúng ta chưa thể khám phá ra chúng mà thôi.
Tuyệt Vô Mệnh ngẩn người ngạc nhiên nói:
- Ngươi là người ở bên ngoài kia vào đại lục Phỉ Thiên này??
Lý Kỳ Phong thản nhiên gật đầu, chuyện này là lần đầu tiên hắn nói ra với người khác.
Tuyệt Vô Mệnh thấy hắn xác nhận ánh mắt liền trợn tròn lên, ngay lúc này trong đầu thiếu niên chợt nhớ một bài thơ.
“Kỳ tinh xuất thế, đất Nam Thiên
Một thân áo vải, phàm thiếu niên
Tương lai phiêu miểu vô khả lượng
Nhất cử thành nhân, nhất thành tiên”
Đây là một bài thơ mà lão đạo sĩ thối kia thỉnh thoảng lại ca cẩm, lúc đầu Tuyệt Vô Mệnh cứ tưởng lão nói cho vui, trên đời này làm gì có ai có thể thành tiên được,thế nhưng ngữ khí của lão đạo sĩ lúc đó tỏ ra rất nghiêm trọng, hơn nữa trước khi rời đi lão ta lại nhắc lại gã một lần, chuyện này vốn dĩ y đã quên từ lâu.
Điều Tuyệt Vô Mệnh không ngờ tới ở đây chính là vương quốc này tên gọi cũ của nó trùng hợp chính là Nam Thiên, hơn nữa lần thứ hai gặp mặt thiếu niên còn định dùng la bàn tính toán xem hắn là ai, vì không tính được, lại chỉ nhìn thấy những khí tức mù mịt nên thiếu niên mới cho rằng hắn là “những người đó”, nhưng bây giờ lại nhận ra là không phải, bởi vì tư chất của hắn thật sự quá yếu.
“Không đúng, không đúng, chỉ là trùng hợp thôi”
Tuyệt Vô Mệnh lắc đầu như muốn xóa bỏ ý nghĩ điên rồ này, chuyện này cũng chỉ là trùng hợp, y không cho rằng hắn là người trong bài thơ nhắc đến.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.