Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 72: Tức Giận






- Cứ thế mà đi rồi??
Tuyệt Vô Mệnh ngây ngốc nói,sắc mặt có vẻ không tốt,dường như với thân phận của y chưa bao giờ bị đối xử tệ như thế này bao giờ,cảm giác rất là khó chịu.
- Kệ tên đó đi,chúng ta tự tìm cũng được.
Lý Kỳ Phong thản nhiên đáp,hắn vẫn cảm thấy Đinh Nhạc có gì đó mờ ám,nhưng vẫn không rõ là ở đâu,vả lại biểu hiện của tên này dường như có vẻ là nhiệt tình quá mức,tất nhiên nếu gã đã chủ động bỏ đi thì không cần phải suy nghĩ thêm nữa.
Thế là hai người bọn họ cứ dọc theo con đường đi thẳng,đi được nửa nén nhang thì hắn mới bắt gặp một cửa tiệm bán đan và thảo dược,cửa tiệm này cũng tên là Dược Vân Các,theo hắn thấy có vẻ như cùng là một chi nhánh giống như ở thành Phong Kiều.
Tuy nhiên mới bước vào cửa tiệm hắn nhanh chóng nhận ra ở đây không hề đông khách như thường lệ,lão chủ tiệm cũng không đứng dậy đón tiếp mà lơ đãng hỏi ngay:
- Chào hai vị quan khách,hai vị có đem theo linh thạch trong người không??
- Này,lão già,lão coi chúng ta là cái gì hả??
Tuyệt Vô Mệnh vẫn còn đang bực bội trong lòng nên nghe vậy không kìm được mà mắng to,Lý Kỳ Phong cũng cau mày nói:
- Lão bá,chúng ta vào mua hàng tất nhiên là phải đem theo linh thạch rồi,ta đâu phải đến đây để chơi??
Lão chủ tiệm khẽ nhướn mày lên,lại lắc đầu nói:
- Vậy cũng chưa chắc,các ngươi tốt nhất là kiểm tra lại đi,nếu có linh thạch thì tất nhiên lão phu sẽ đứng dậy bán hàng,còn không thì mời ra ngoài!!
Nghe đến đây thì ngay cả đến Lý Kỳ Phong cũng cảm thấy khó chịu,hắn toan lấy hết linh thạch ra đập thẳng vào mặt lão giả cho y thấy thế nào là người có tiền,đến khi hắn sờ lên ngực thì đột nhiên trống rỗng,sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Linh thạch hắn để trong người đã không thấy đâu nữa”
Lý Kỳ Phong lại mở cái ba lô đeo sau lưng ra,không ngờ ngay cả cái lò luyện đan của hắn cũng vô thức biến mất,thay vào đó là một cây củ cải lớn.
Ở phía bên cạnh,biểu cảm của Tuyệt Vô Mệnh cũng giống như hắn,nhẫn trữ vật đeo ở ngón tay của thiếu niên cũng không cánh mà bay,ngay cả hai bảo bối lấy được trên người lão đạo sĩ cũng biến mất.
Lão già chủ tiệm thấy bộ dạng hai người như vậy cũng không ngạc nhiên mà còn cười cười:
- Hắc hắc,hai tiểu oa nhi chắc mới đến Hoa thành lần đầu,cũng may gặp phải lão phu,nếu không sợ là đi ra khỏi thành cũng không biết.
Lý Kỳ Phong hai người bọn họ nào còn tâm trí đâu nghe lão chủ quán châm chọc nữa,liền không nói không rằng lao nhanh ra ngoài mặc cho lão chủ tiệm cảm thán:
- Haiz,thanh niên bây giờ lúc nào cũng vội vội vàng vàng!!
Ra tới bên ngoài thì Lý Kỳ Phong đột nhiên nhận ra mình không có phương hướng,số linh thạch của hắn chắc hẳn là bị đám người ở cổng thành lấy mất,thế nhưng nơi đó cả hơn chục người,chen lấn xô đẩy qua lại bây giờ không biết ai mà tìm.

Nghĩ lại cũng thật xấu hổ,hắn lăn lộn trong xã hội mấy năm,bản thân cũng từng hành nghề,vậy mà bây giờ còn gặp nhóm người cao tay hơn,chính hắn bị mất lúc nào cũng không biết.
Đang lúc không biết phải làm sao chợt thấy Tuyệt Vô Mệnh nói:
- Hướng này!!
Nói rồi thiếu niên đạp bộ pháp mà đi,Lý Kỳ Phong mừng rỡ đuổi theo hỏi:
- Ngươi biết đám người lấy đồ của chúng ta ở đâu rồi??
- Hừ,ngay cả đồ của đạo gia ta mà cũng dám trộm,tất nhiên trốn không thoát.
Nghe y nói vậy,Lý Kỳ Phong thoáng thở ra một hơi,chợt lại tên kia lại đá đểu thêm một câu:
- Ngươi chờ mừng vội,đồ của ta đương nhiên là ta biết nó ở đâu,còn của ngươi thì chưa chắc.
Lý Kỳ Phong thầm nghĩ cũng đúng,linh thạch của hắn bị móc sạch ở đầu thành,còn tên này trên người ngoài cái vòng đeo tay ra thì chỉ có một cái nhẫn trữ vật,đám người kia chắc là khó xuống tay.
“Phải rồi,hẳn là tên này bị mất cái nhẫn trữ vật trong lúc va chạm với tên bịt mặt,hơn nữa gã Đinh Nhạc kia chắc chắn có liên quan”
Đương nhiên suy nghĩ này hắn không nói cho thiếu niên biết mà cười lạnh:
- Hắc hắc,cái nhẫn trữ vật của ngươi cũng không rẻ a,chưa kể những đồ đạc bên trong,riêng cái nhẫn của ngươi đã đáng giá gấp ngàn lần chút tiền mọn của ta rồi,ngươi còn bị lấy mất thì ta còn sợ cái gì??
Tuyệt Vô Mệnh vừa chạy vừa khinh bỉ hắn:
- Nhẫn trữ vật của ta có ấn ký của ta để lại,đừng nói là xó thành bé tẹo này,cho dù cả vương quốc này ta cũng có thể xác định được nó ở đâu,muốn lấy nhẫn của ta là chuyện viển vông.
Lý Kỳ Phong nghe được thiếu niên trả lời trong đầu không khỏi sửng sốt,hắn không ngờ nhẫn trự vật còn có công dụng này,hẳn là giống như GPS ở địa cầu,thế nhưng ngoài mặt vẫn mở miệng chê bai:
- Vậy thì cũng chưa chắc,ngươi xem,bọn họ đã lấy thì tất nhiên có cách xóa đi ấn ký đó,ta xem lúc đó ngươi còn đắc ý nổi không??
Tuyệt Vô Mệnh cười nhạt thản nhiên đáp:
- Vậy thì phải xem đó là cái nhẫn trữ vật của ai??nhẫn trữ vật của ta đã được bố trí thêm vài cái tiểu trận pháp bên trong rồi,chỉ cần ai đó mở ra,hắc hắc!!
Thiếu niên nở một nụ cười tà ác khiến Lý Kỳ Phong lạnh hết cả sống lưng,hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt nói:
- Thì sao??
Tuyệt Vô Mệnh dùng hai bàn tay chụm lại rồi hai tay khẽ xòe lên như hình vòng cung.
- Bùm! đoàng.

.
đoàng.
.
đoàng!!!
Một tiếng nổ lớn rồi liên tiếp những âm thanh nổ lớn ngay sau đó khiến mọi người quanh giật nảy mình,Tuyệt Vô Mệnh khua tay nói luôn:
- Đó,hậu quả mở nhẫn trữ vật của đạo gia thì sẽ như thế,ủa mà không đúng,vị trí tiếng nổ vừa rồi đúng là phương hướng mà chúng ta cần đến.
Tuyệt Vô Mệnh nói xong liền tăng tốc độ chạy như bay về phía trước,Lý Kỳ Phong cũng đạp bộ pháp mà đuổi theo,ánh mắt thoáng run rẩy,có thể thấy phía nơi mà phát ra tiếng nổ lớn bây giờ đã bốc khói nghi ngút.
Khi hai người bọn họ đến nơi,cả khu vực này đã bị san thành bình địa,lùi về trước chỉ một nén nhang,chỗ từng là một khách trạm xa hoa,vậy mà bây giờ đã sụp đổ tan nát không còn gì.
Rất may nơi này có vẻ là một địa điểm tụ tập riêng biệt thế nên xung quanh cũng có căn nhà nào bên cạnh,khi Lý Kỳ Phong nhìn qua chỉ thấy một đám thanh,thiếu niên đang đứng nhìn khách trạm đổ nát với vẻ mặt phờ phạc đầy bi thương,có vài kẻ còn sụt sùi nước mắt.
Y phục của bọn họ thì rách rưới,bẩn thỉu,trên người có cả thương tích,đám người đó hắn nhận ra bọn họ là nhóm người trước đây đã chặn ở lối rẽ trước khi vào thành.
Hơn nữa hắn còn thấy gã Đinh Nhạc cũng đứng trong nhóm người này,rõ ràng họ là cùng một bọn.
- Các ngươi chết ở đâu hết rồi??mau đến giúp ta!!
Trong đống đổ nát có tiếng rống giận vang lên,nghe thấy thanh âm này đám người kia vội vàng chạy tới mừng rỡ kêu lên:
- Lão đại,lão đại vẫn còn sống,mọi người cùng nhau giúp lão đại ra ngoài!!
Nhóm người này vừa khóc vừa cười lao vào đống đổ nát liên tục đào bới,sau cùng bọn họ cũng lôi được lão đại của bọn họ từ bên trong đống đổ nát ra ngoài.
Tên này rõ ràng là Tần Cối,thế nhưng bộ dạng của gã bây giờ vô cùng thê thảm,cả người bê bết đều là máu,bộ bảo y mà phụ thân gã giao cho cũng bị tàn phá đến rách nát.

Nếu hôm nay mà gã không mặc bộ bảo y này bên trong thì sớm đã bỏ mạng trong đống đổ nát rồi,nghĩ lại chuyện vừa xảy ra Tần Cối vừa sợ vừa giận.
Mắt thấy chiếc nhẫn trữ vật vướng trên tà áo(chắc do vụ nổ nên nó bắn ra bị vướng vào),Tần Cối tức giận ném mạnh nó ra ngoài tức giận chửi to:
- Cút đi!!!
Tuyệt Vô Mệnh thấy vậy đạp bộ pháp lao tới bắt lấy cái nhẫn trữ vật đeo gọn vào ngón tay cười cười:
- Hắc hắc,đồ của đạo gia ta mà các ngươi cũng dám trộm,giờ biết hậu quả rồi chứ??
- Là hai người các ngươi??
Tần Cối vừa nhìn thấy hai người bọn họ liền phun ra một ngụm máu,ánh mắt ngập tràn phẫn nộ,nhóm người kia cũng nhanh chóng bao vây hai người Lý Kỳ Phong lại,gương mặt đều toát ra sát ý.
Lý Kỳ Phong lúc này cũng tức giận không kém,hắn hùng hổ quát to:
- Mau giao linh thạch của ta ra đây??
Vừa nghe hắn nói như vậy,nghĩ lại tình cảnh mình vừa trải qua,Tần Cối rống giận hét lớn:
- Trả cái mạng của ngươi,các huynh đệ,lên đánh chết cha bọn chúng đi!!!
- Nhưng thương thế của huynh??
Đinh Nhạc do dự nói,Tần Cối khoát tay nói ngay:
- Ta không sao.
Nghe Tần Cối nói vậy đám người Đinh Nhạc đằng đằng sát khí lao tới hai người bọn họ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau,chợt Tuyệt Vô Mệnh nhanh chân thúc dục bộ pháp phá vòng vây chạy trước,thấy vậy Lý Kỳ Phong dù muốn xông lên liều mạng cũng không được,bất đắc dĩ hắn đành chạy tức tốc theo giọng nói đầy vẻ bất bình:
- Ngươi bỏ chạy cái gì??chẳng phải ngươi vẫn khoe khoang mình là thiên tài sao??sợ rồi??
Tuyệt Vô Mệnh nghe xong sắc mặt liền đen lại,thiếu niên trợn trắng mắt lên mắng:
- Sợ,đạo gia ta sợ cái mông,chẳng qua đánh nhau tay chân là việc làm của đám người thô bỉ,ta khinh thường làm việc đó!!
Lý Kỳ Phong thoáng sửng sốt,thảo nào hắn thấy tên này dù gặp phải chuyện gì trước tiên vẫn là bỏ chạy,ít nhất trừ lần bị hắn đánh một đấm vào mắt.
- Vậy??bị người ta đè đầu cưỡi cổ ngươi vẫn bỏ qua cho bọn chúng??
- Bỏ qua cái rắm,muốn đánh nhau thì cũng phải dùng cái đầu!!
Tuyệt Vô Mệnh khẽ ngoắc ngón tay về phía đám người đằng sau:
- Đám phế vật chậm như rùa,mau mau đuổi theo liếm mông đạo gia!!
Đinh Nhạc và nhóm người đuổi theo đằng sau nghe được câu này nộ khí xung thiên,ánh mắt bọn họ ai nấy đều đỏ rực liều mạng đuổi theo hét to:
- Giết hắn!!
- Như vậy cũng được??
Lý Kỳ Phong giật mình nói,đám người kia sau khi bị khiêu khích tất cả đều đuổi theo tên kia,hoàn toàn không có ai chú ý đến hắn rẽ sang hướng khác,có lẽ không mắt bọn họ,hắn là người không đáng để ý.

Lý Kỳ Phong cũng không vì thế mà buồn bực,trái lại hắn mượn cơ hội này quay lại chỗ tên lão đại của bọn chúng,hắn phải tìm cách lấy lại số linh thạch đã mất của mình.
Tần Cối vẫn ở chỗ cũ trị thương,chợt thấy một mình hắn quay lại,không thấy đám huynh đệ của mình đâu liền cau mày lạnh lùng nói:
- Đám huynh đệ của ta đâu??
Lý Kỳ Phong mỉm cười nói:
- Bọn chúng đuổi theo tên kia rồi,ta quay lại đây là có chuyện muốn hỏi ngươi.
Lúc này thì tới lượt Tần Cối cảm thấy ngạc nhiên,gã vốn tưởng hắn là thuộc hạ của thiếu niên kia nhưng hóa ra lại không phải,thấy hắn mới chỉ là võ giả cửu cấp tâm trạng gã liền buông lỏng:
- Có chuyện gì??
Lý Kỳ Phong bình tĩnh nói:
- Con người ta ân oán vốn phân minh,chuyện ngươi ăn trộm đồ của tên kia chẳng liên quan gì đến ta,thế nhưng ngươi phải nói cho ta biết nhóm người đã ăn trộm linh thạch của ta bao gồm những ai??
- Nếu như ta không nói thì sao??
Tần Cối đứng dậy khẽ lau vệt máu khô ở khóe miệng châm chọc đáp.
- Thì các ngươi chính là một bọn,ta sẽ đập cho ngươi một trận bắt ngươi phải khai ra.
Lý Kỳ Phong vừa dứt lời liền lao thẳng về phía Tần Cối tung ra một quyền toàn lực,hắn không coi thường và cũng không dám coi thường kẻ trước mặt dù gã đã bị thương,bởi vì tu vi của tên này chí ít cũng là khai điền cảnh trung cấp.
- Sớm đã chờ ngươi!!
Tần Cối cười lạnh một tiếng tay nắm quyền lao tới cứng đối cứng với hắn.
Bản thân Tần Cối là một tu sĩ khai điền cảnh trung cấp,thân phận lại là nhi tử của thành chủ,sao có thể để một tên võ giả thấp kém lên giọng được chứ,hơn nữa tên tiểu tử này với thiếu niên kia đi cùng nhau,nói không phải cùng một bọn đến chính bản thân gã cũng không tin.
Thế nhưng khi đôi bên đánh qua lại vài chiêu,Tần Cối mới thực sự kinh ngạc,tên võ giả này không phải yếu hơn như gã nghĩ,mặc dù gã không đánh hết sức nhưng không thể phủ nhận tên này vậy mà không hề thua kém tu sĩ khai điền cảnh sơ cấp,phản ứng của hắn vô cùng mau lẹ,thân thể cũng mạnh mẽ ngang gã,điều này khiến chính bản thân Tần Cối càng kinh hãi.
Lý Kỳ Phong so với Tần Cối còn kinh ngạc hơn,mặc dù hắn đã vẫn hết thủ đoạn mà không thể chiếm được thượng phong trước mặt tên này,hơn nữa rõ ràng là gã còn bị thương trong người.
Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta.
Cho nên! ta đấu không lại ngươi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.