Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 44: Quần Chiến






Nhìn thấy Lý Kỳ Phong đang đằng đằng sát khí lao về phía mình,Trương Bác cũng không hề ngạc nhiên mà lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Khi mũi kiếm của Lý Kỳ Phong cách Trương Bác khoảng ba thước thì có một bóng người đột nhiên lao ra chặn đứng thế tấn công của hắn.
- Keng….
Âm thanh va chạm của binh khí phát ra một tiếng vang vô cùng sắc bén.
Người ngăn cản hắn đương nhiên là gã võ giả họ Lục đứng cạnh đó,khuôn mặt gã nở nụ cười trào phúc nhìn hắn.
Tên nam tử trước mắt này nếu hắn nhớ không nhầm thì gã tên là Lục Hổ,y là tên gác cổng hay đi cùng Trương Bác,hai người bọn họ đều là hào môn ác bá trong mắt những người trong trấn Đông Miễu.
Nếu nói Chu Tốn là trợ thủ thứ hai của Trương Bác thì Lục Hổ là trợ thủ hàng đầu,gã với Trương Bác tuy vẫn là cấp trên cấp dưới nhưng so với người khác thì được ưu ái hơn rất nhiều,gần như là huynh đệ thủ túc.
Thấy Lục Hổ đột nhiên lao ra cản hắn cũng có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng cười nhạt.
Tu vi của Lục Hổ mạnh hơn nhưng cũng chỉ là tụ khí cảnh bát cấp,so với tên vừa rồi cao hơn một cấp nên hắn cũng khá bình tĩnh.
Lý Kỳ Phong dùng thêm lực lượng trên cánh tay ghì chặt lưỡi kiếm về phía gã.
- Ca sát! ca sát!
Hai thanh kiếm va chạm kịch liệt với nhau tạo nên tiếng kêu rất chói tai,gương mặt Lục Hổ đột nhiên biến sắc,dường như gã không hiểu vì sao hắn lại có lực lượng lớn như vậy,khuôn mặt gã đỏ bừng vì hoảng hốt và phẫn nộ khi bị hắn kìm ép,cánh tay cầm kiếm liên tục run rẩy dồn lực như muốn cản lại lực áp từ phía hắn,thế nhưng mặc cho gã đã cố gắng thế nào vẫn bị hắn đè ép cho liên tục thối lui.
Dưới lực lượng thân thể vượt qua võ giả cao cấp,Lý Kỳ Phong dùng thế như trẻ tre đè ép Lục Hổ liên tục lùi về sau,gương mặt hắn nở nụ cười nhạt,bộ dạng vô cùng nhàn nhã và thong dong.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có một tia nguy hiểm đang ập đến,Lý Kỳ Phong nhanh chóng dùng toàn lực hất văng Lục Hổ ra ngoài đồng thời lập tức dùng kiếm che chắn trước ngực.
- Keeeng….

.
Cú va chạm khá mạnh,lực phản chấn từ đòn đánh lén đó khiến cánh tay hắn tê dần như muốn rụng rời,khi hắn ngẩng lên thì phát hiện kẻ đánh lén không ai khác chính là Trương Bác.
Tên Trương Bác đã tiếp cận hắn và tung một đòn cước va chạm với sống kiếm của hắn,lực lượng và chân khí của gã cực kỳ mạnh mẽ khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
So với hắn thì Trương Bác càng cảm thấy kinh hãi hơn,gã đã chọn thời cơ hắn không để ý nhất rồi ra tay nhưng vẫn bị hắn phát hiện,điều gã càng kinh ngạc hơn đó là hắn có thể nhanh chóng chặn lại đòn cước của mình.
Suy nghĩ trong đầu hai người chỉ hiện lên trong tích tắc,Trương Bác nhanh chóng xoay nửa người bồi thêm một cú cước khác trúng vào ngực hắn,lần này hắn phản ứng không kịp nên bị đá văng ra bay về phía hai tên võ giả lục cấp.
- Bịch bịch.
.
bịch…
Lý Kỳ Phong bị bay ra ngoài tận hai trượng,hắn lăn liên tục hai vòng.
Khi hắn ngồi dậy thì thân thể có phần ê ẩm,một ngụm huyết dồn lên miệng bị hắn nuốt ngược trở lại,ánh mắt hắn nhìn tên Trương Bác trở nên nghiêm túc và cẩn trọng.
Trương Bác mang lại cho hắn áp lực rất lớn,bỏ xa những tên còn lại,gã vốn là võ giả cửu cấp nên sức mạnh của gã mạnh hơn nhiều lần so với Lục Hổ.
Lý Kỳ Phong còn cho rằng chắc chắn gã đã đả thông toàn bộ mười hai kinh mạch đạt tới tụ khí cửu cấp đỉnh phong,chỉ cần có chút nữa là gã sẽ thuận lợi bước vào khai điền cảnh.
Đây là đối thủ giao đấu chính diện mạnh nhất mà hắn từng gặp,hồi nãy hắn còn thắc mắc không thấy gã mang theo vũ khí,thì ra là tên này là võ giả chuyên dùng cước pháp.
Đây là một phương thức chiến đấu cũng khá phổ biến ở cảnh giới tụ khí,phương thức này gọi chung là võ tu.
Thân thể võ giả vốn do tiền sinh mà ra nên so với vũ khí thì dễ dàng thân thuộc hơn,chính vì thế mà võ giả luyện võ từ nhỏ so với luyện tập vũ khí thì càng dễ tinh thông,hơn nữa võ tu lại ít tốn kém nên cũng được khá nhiều võ giả nghèo theo học.

Tuy nhiên ngược lại võ tu đòi hỏi người học phải có thiên phú nhất định,nếu không thì tập luyện sẽ rất khó để có thành tựu,nhưng một khi đã có căn cơ rồi thì bọn họ đều là những đối thủ khó lường.
Chính vì thế mà khi thấy Trương Bác dùng cước pháp thì hắn khá bất ngờ.
Tốc độ của Trương Bác rất nhanh,đòn cước cực kỳ mạnh mẽ và thành thục,chân khí của gã lại hùng hậu,với kỹ năng như vậy thì cho dù là võ giả tụ khí cửu cấp dùng vũ khí cũng khó có thể chiếm được ưu thế trước mặt Trương Bác.
Điều khiến Lý Kỳ Phong nghĩ mãi không ra đó là rõ ràng thân thể của gã rõ rằng không mạnh bằng hắn nhưng tốc độ của gã lại rất nhanh,thậm chí còn có phần nhỉnh hơn hắn khá nhiều.
Ánh mắt hắn lúc này nhìn về phía Trương Bác ngập tràn chiến ý đang thiêu đốt,giống như gặp phải đối thủ xứng tầm,hắn mở rộng thần thức ra lao đến với ý định tiếp tục tấn công Trương Bác nhưng đôi mắt lại lóe lên thần sắc khác thường.
Lục Hổ lúc này đây cảm thấy vô cùng mất mặt khi bị một tên còn thấp hơn mình một cảnh giới chèn ép,rõ ràng gã là võ giả tụ khí cảnh bát cấp hàng thật giá thật mà lại bị một tên tụ khí cảnh thất cấp đẩy lùi,thấy hắn lại lao đến gã lập tức nhảy ra hét to:
- Đồ khốn,.
.
ngươi muốn chết!!!
Quả nhiên khi thấy Lục Hổ đang lao ra hắn không hề cảm thấy bất ngờ mà khẽ nhếch mép lên một đường cong.
Lý Kỳ Phong không lùi mà hai tay nắm càng thêm chặt điên cuồng vận chân khí truyền vào thanh kiếm rồi vung tay chém ngang,thanh kiếm của hắn rít gào mang theo luồng kình phong mạnh mẽ tiến tới khiến Lục Hổ giật bắn người.
“Đây là kiếm,là kiếm đó,nó không phải thanh đao đâu đại ca”
Trong lòng Lục Hổ giật thót mình gào lớn,chỉ riêng tiếng gió rít cũng đủ biết đòn tấn công này rất mạnh,thế nhưng vì khoảng cách quá gần nên gã cũng không còn cách nào khác mà toàn lực vận chân khí vào thanh kiếm của mình lao lên đối kháng.
- KEEENG….
KẸT! KẸT! rắc.
.

rắc.
.
Lực lượng chân khí và chất liệu thanh kiếm của hắn so với Lục Hổ chênh lệch khá rõ ràng,chỉ thấy thanh kiếm của hắn đã chém đứt phân nửa thanh kiếm của Lục Hổ,cộng thêm lực lượng chân khí hùng hậu từ đan điền của hắn dồn vào khiến cánh tay của gã tê dần mất cảm giác.
- Không ổn…
Lục Hổ cảm thấy đau đớn và chấn kinh nhưng y cũng vội vã thả lỏng tay cầm kiếm và hạ thấp người tránh né,nếu chậm chễ nữa thì e rằng cái đầu của gã cũng giống như thanh kiếm mất.
Nhưng Lý Kỳ Phong nào để vụt mất cơ hội hiếm có này,hắn nhanh chóng xoay người một cách hoàn mỹ bồi thêm cho gã một cước vào mặt khiến gã văng ra ngoài nằm bất động.
- Ngươi dám…
Trương Bác nhìn thấy thế vô cùng giận dữ,gã không ngờ dưới mi mắt mình mà hắn lại dám phế bỏ Lục Hổ,đôi chân gã lóe lên rất nhanh liền tiếp cận Lý Kỳ Phong rồi tung cước đánh văng hắn lên không trung.
- Phụttttt…
Lần này hắn cũng không tránh được mà cũng không thể tránh được đòn tấn công quá nhanh và bất ngờ này,ngụm máu vừa mới nghẹn trong cổ bị kích phát văng tung tóe trên không,thân hình của hắn cũng vì thế mà thổi bay cách mặt đất khoảng năm thước.
Chưa hết,hai tên võ giả Cao Dương và Nhị Đản cũng bắt lấy cơ hội đồng loạt lao đến chặn đường rơi của hắn.
- Cẩn thận!!!!
Tiếng hét của hai thiếu nữ vang lên thất thanh,trái tim các nàng giật mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Người thanh niên vừa xa lạ lại có chút quen thuộc trước mặt đã vô hình trở thành tấm bùa cứu mạng cuối cùng của các nàng rồi,nếu hắn mà ngã xuống thì e rằng kết cục của các nàng cũng không khá hơn là bao.
Lý Kỳ Phong trúng một đòn đau điếng người,tuy vậy nhưng hắn thấy nguy mà không hoảng,mắt thấy hai tên võ giả kia lao đến,Lý Kỳ Phong liền nắm chặt thanh kiếm trong tay đâm thẳng xuống mô đất hơi nhô lên ở phía dưới.
Thanh kiếm bị uốn cong tưởng chừng như sắp gẫy nhưng nó nhanh chóng tạo thành một lực đẩy giúp hắn đổi hướng lao đến một tên trong số chúng.
Hành động của hắn khiến hai tên võ giả kia vô cùng bất ngờ và hoảng hốt bởi vì lúc này thân ảnh của hắn đã đi chệch với hướng tấn công của bọn mà đòn tấn công của hắn lại nhằm vào một gã tên là Cao Dương.
Tên Cao Dương này sợ đến giật thót mình,mới đây gã vẫn còn đắc ý khi lao đến đánh lén,nhưng khi thấy hắn không những không trúng chiêu mà còn lao đến như hung thần ác sát đòi lấy mạng gã thì hồn vía gã đã lên mây.
“Nói đùa!!ngay cả võ giả thất cấp,bát cấp còn đánh không lại,gã chỉ là một võ giả lục cấp nhỏ bé sao có thể chống lại được"

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu gã chỉ trong tích tắc,tay cầm kiếm của gã càng thêm run rẩy,cuối cùng gã vứt thanh kiếm xuống đất vừa bỏ chạy vừa hoảng hốt hét lên:
- Trương Bác,vụ làm ăn này ta không làm nữa!!!
Bước ngoặt này khiến hắn vừa đáp chân xuống đất cũng ngỡ ngàng,hiển nhiên hắn cũng không ngờ là tên này lại bỏ chạy vào chính lúc này.
Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên trong giây lát hắn liền quay qua tên võ giả lục cấp còn lại.
Đối diện với ánh mắt của hắn,gương mặt của Nhị Đản co lại,gã hoảng hốt vứt bỏ kiếm trên tay sợ hãi nói:
- Ta cũng không làm nữa…
Nói xong y cũng chạy đi mất hút,tốc độ so với tên vừa rồi thậm chí còn nhanh hơn vài phần.
Tình huống này khiến hắn hắn có cảm giác dở khóc dở cười,thế nhưng hiện tại hắn không cười nổi bởi vì gã Trương Bác đứng đằng sau hắn so với những tên khác còn nguy hiểm hơn bội phần.
Lý Kỳ Phong thở ra một hơi đầy mệt nhọc,cơ thể hắn gần như đã đến giới hạn,toàn thân hắn bây giờ rất đau nhức,thần thức hắn gần như khô kiệt chỉ còn duy trì được khoảng một khắc,chân khí trong đan điền cũng chỉ còn lại chưa đến hai phần,nếu đổi lại võ giả khác thì sớm đã cạn từ lâu rồi.
Ngay cả Trương Bác cũng khá bất ngờ khi thấy hắn vẫn còn đứng vững được,đối với hai tên kia bỏ chạy gã cũng không để tâm lắm,điều gã bội phục là trong suốt cuộc chiến cho dù đã trúng hai đòn trực diện của gã mà hắn vẫn chưa kiệt sức.
Gương mặt Trương Bác chợt lóe lên chút thần sắc khác thường,gã đột nhiên thay đổi thái độ cười nói:
- Không thể không nói ngươi đúng là một kẻ vừa có tài lại vừa có đầu óc,ngoài mặt thì lao đến tấn công ta nhưng thực ra mục tiêu thầm nhắm đến lại là Lục Hổ,đã vậy dưới tình trạng bị trọng thương mà vẫn dọa được hai thằng ngốc kia nữa.
- Dưới trướng của ta đang thiếu những người như ngươi,chi bằng ngươi từ nay hãy đi theo ta cùng hưởng vinh hoa phú quý,ngươi thấy thế nào??
Trương Bác mềm mỏng dụ dỗ,gã tin tưởng rằng với điều kiện như thế thì hắn nhất định sẽ đồng ý,một khi hắn đã chấp thuận thì mục đính của gã coi như đã đạt được.
Trương Bác vốn là kẻ có tâm tư kín đáo và nham hiểm khác hẳn với những người khác,chỉ thông qua trận chiến ngắn ngủi vừa rồi gã đã nhìn ra điểm khác thường của hắn.
Lượng chân khí và tố chất thân thể của hắn mạnh mẽ hơn gã rất nhiều,đây là điều khó mà tưởng tượng được.
Phải biết rằng gã đã là võ giả tụ khí cảnh cửu cấp đỉnh phong còn hắn chỉ là võ giả tụ khí cảnh thất cấp,ở cảnh giới tụ khí cảnh thì không thể có chuyện nghịch lý như vậy được.
Thân thể mạnh mẽ thì có thể do trời sinh nhưng lượng chân khí thì không có lý nào mà mạnh hơn gã được,chắc chắn trên người của hắn có bí mật,chính điều đó đã khiến hắn mạnh như thế.
Bây giờ chỉ cần hắn đồng ý là gã sẽ có cơ hội tìm hiểu và chiếm lấy bí mật đó,chỉ nghĩ đến đó thôi là hô hấp gã đã trở nên dồn dập.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.