Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 18: Ghen Ghét






Trên lầu hai của Luyện Khí Các có vài thiếu nữ trẻ tuổi đang đứng cạnh một lão giả,một thiếu nữ có vài phần tư sắc nhìn hai người bọn họ khẽ dè bỉu khinh khỉnh nói:
- Các vị tỷ muội,từ khi nào mà hai người nhà quê như vậy lại được tiến vào Luyện Khí Các vậy??
- Đúng vậy,tên tiểu tử kia lại còn là một phàm nhân nữa chứ,xem ra chúng ta phải thay đổi lại quy định ra vào Luyện Khí Các thôi.
Một thiếu nữ khác nói.
Lão giả ngồi đó họ Phương,y là chưởng quầy ở đây,tuổi tác tầm hơn năm mươi,y mặc một trường sam màu bạc,khuôn mặt béo núc phúc hậu,đôi mắt híp lại có phần ranh ma,nghe hai thiếu nữ nói vậy lão lộ vẻ không vui nói:
- Xuân Hoa,Thu Cúc,hai ngươi không thể nói như vậy,phàm là những người vào Luyện Khí Các thì phải tiếp đãi thật chu đáo,đi tiếp đãi hai người họ đi.
Hai thiếu nữ nọ nghe lão giả nói càng lộ vẻ chán ghét ra mặt,bọn họ dù sao cũng là tu sĩ có vài phần tư sắc nên cũng có chút kiêu ngạo,vậy mà lão lại để cho bọn họ đi tiếp đãi một tên phàm nhân,cho dù tiếp đãi một tên công tử mặt trắng còn hơn là đón tiếp bọn họ.
Nữ tử tên Xuân Hoa không khách khí nói:
- Phương chưởng quỹ,lão đi chọn người khác đi,chúng ta không đi tiếp đãi hai kẻ nhà quê đó đâu,ta nghĩ cũng chẳng có ai muốn tiếp đãi bọn họ,nếu không bọn họ cũng đã đến rồi.
- Im ngay.
Phương lão giả khẽ quát,khuôn mặt béo núc ních của lão đổ xô lên đầy tức giận,đám người này xem ra được nuông chiều quá sinh hư rồi.
Lão là người từng trải,biết nhiều chuyện đáng sợ hơn bọn họ nhiều,có những người nhìn có vẻ bình thường nhưng nếu đụng vào thì lại rất kinh khủng,lão tuy cũng coi là một nhân vật lớn ở thành Phong Kiều này nhưng cũng chưa từng khinh thị một ai,bởi vì những người như lão càng lên cao càng thấy được nhiều điều hơn.
Lão giả thở một hơi nói:
- Xem ra hai ngươi đủ lông đủ cánh rồi,thôi,hai ngươi đi đi,từ nay hai ngươi không còn là người của Luyện Khí Các nữa.
Thấy Phương lão bản nói vậy hai thiếu nữ biến sắc vội vàng quỳ xuống dưới chân lão sợ hãi khóc lóc nói:
- Phương lão bản,chúng ta biết sai rồi,xin người đừng đuổi chúng ta đi.
Bọn họ triệt để bị dọa sợ rồi,ở Luyện Khí Các này bọn họ được ăn ngon mặc đẹp,lại còn được trả công khá nhiều linh thạch tu luyện hàng tháng,nhìn bọn họ mặc dù ăn mặc có vẻ tùy tiện nhưng thực ra cũng chỉ làm nhiệm vụ hướng dẫn tu sĩ mua hàng bình thường thôi,đặc biệt không có ai cả gan dám xàm sỡ họ,nếu may mắn có thể tìm được đạo lữ ở các tông môn hoặc các gia tộc lớn và được gả đi đàng hoàng.
“Bọn họ đi đâu tìm được nơi tốt như vậy nữa”.
Một thiếu nữ có khuôn mặt cũng khá ưa nhìn,tuổi chừng mười bốn,cô mặc một bộ quần áo màu xanh có phần cũ kỹ,trên tay còn đang bưng một ấm trà vừa đi ra ngoài nghe lão giả nói vậy vội quỳ xuống nói:
- Xin Phương lão bản tha tội cho hai vị tỷ tỷ,để ta xuống tiếp hai vị khách nhân đó giùm bọn họ.
Nhìn thấy thiếu nữ nọ mở miệng cầu tình,lão giả có phần hơi nguôi giận,lão đỡ nàng lên rồi phất tay nói:
- Được rồi,được rồi,lần này ta vì Tiểu Nhu mà tha cho các ngươi một lần,lần sau mà dám tái phạm ta sẽ trục xuất đó,rõ chưa.
Như được đại xá,hai người bọn vội vàng dập đầu nói:

- Cảm ơn Phương lão bản,cảm ơn Phương lão bản.
Lão giả “hừ” một tiếng rồi nói:
- Còn không cảm ơn Tiểu Nhu.
Hai thiếu nữ nghe vậy vội vàng quay sang thiếu nữ nhỏ tuổi nọ nói:
- Đa tạ Tiểu Nhu sư muội.
Thiếu nữ tên Tiểu Nhu đỡ hai thiếu nữ dậy mỉm cười hiền lành đáp:
- Không có gì,hai sư tỷ mau đứng dậy đi.
Sau đó Tiểu Nhu quay qua lão giả khẽ cúi đầu rồi đi xuống tiến về hai người Lý Kỳ Phong.
Phương chưởng quầy nhìn phía thiếu nữ Tiểu Nhu có phần yêu thích,điều đó làm cho hai thiếu nữ Xuân Hoa,Thu Cúc nhìn theo thiếu nữ nhỏ tuổi có phần ghen ghét,bọn họ liếc nhìn về phía hai người Lý Kỳ Phong thậm chí còn kèm theo một tia hàn ý.
Lý Kỳ Phong đang cười cười với Thanh Tâm thì thấy thiếu nữ Tiểu Nhu đang đi về phía mình liền tỏ vẻ không vui nói:
- Ta nói này tiểu cô nương,không thấy chúng ta vào đây hơn một nén nhang rồi mà bây giờ mới cho người đón tiếp là sao??
Tiểu Nhu vội vàng cúi người gập đầu liên tục xuống nói:
- Xin lỗi,xin lỗi công tử,là lỗi của ta.
Thanh Tâm nghe thanh âm của thiếu nữ có phần quen thuộc liền buột miệng nói:
- Tiểu Nhu??
Tiểu Nhu kêu “a” một tiếng có phần bất ngờ ngẩng đầu lên,nhìn thấy đúng là người mình quen biết Thanh Tâm mừng rỡ nói:
- Tiểu Nhu,tỷ là Thanh Tâm nè??
Tiểu Nhu nhìn Thanh Tâm đầy nghi hoặc sau đó chợt nhận ra vui mừng ôm trầm lấy nàng kêu lên:
- Thanh Tâm tỷ tỷ,đúng là tỷ thật rồi??
Hai người ôm nhau một lát,Thanh Tâm mới buông Tiểu Nhu ra khẽ vuốt đầu nói:
- Muội không ở nhà mà đi đâu mấy năm nay vậy,đại ca và cha mẹ muội lo cho muội lắm đó!!
Tiểu Nhu khẽ gật đầu có vẻ tự hào nói:
- Muội lên đây kiếm việc làm và hiện tại đang làm việc ở đây luôn.
Thanh Tâm khẽ biến sắc cau mày nói:
- Không được,muội về nhà với cha mẹ đi,muội không nên đi làm việc đặc biệt là những nơi như thế này.
Tiểu Nhu khẽ lắc đầu nói:
- Nơi này không như tỷ nghĩ đâu,muội sống ở đây rất tốt,mọi người và Phương chưởng quầy cũng rất yêu quý muội.

Lý Kỳ Phong thấy hai người bọn họ cứ tỷ tỷ muội muội mãi có phần sốt ruột nói:
- Uy uy,này này,Thanh Tâm muội muội,và tiểu muội muội gì ơi,hai người quên mất chúng ta đến đây làm gì rồi à??
Tiểu Nhu nhìn hắn đầy nghi hoặc nói:
- Thanh Tâm tỷ tỷ,vị “công tử” này là??
Thanh Tâm bấy giờ mới “hừ” một tiếng nói:
- Huynh ấy tên là Kỳ Phong,là người mà tỷ với cha tỷ “nhặt” được ở trong rừng về.
Nàng đặc biệt nhấn mạnh cụm từ sau có phần trêu chọc,Lý Kỳ Phong mỉm cười rồi quay sang Tiểu Nhu giơ cánh tay ra nói:
- Chào tiểu muội muội,ta tên là Lý Kỳ Phong,ta mới đến đây lần đầu,muội tên là gì??
Tiểu Nhu khẽ “ân” một tiếng nhẹ nhàng đáp:
- Muội tên là Tiểu Nhu,cũng là người cùng trấn với Thanh Tâm tỷ tỷ.
Lý Kỳ Phong mỉm cười nói:
- Muội cứ gọi ta là Kỳ Phong đại ca như Thanh Tâm gọi ta là được,còn bây giờ muội dẫn ta đi xem lò luyện đan đi,ta muốn mua một cái lò luyện đan.
Lý Kỳ Phong nói có phần gấp gáp,bởi vì hắn nghe người ta nói nữ nhân là chúa buôn chuyện,nếu để bọn họ trò chuyện chắc chắn hắn sẽ phải chờ rất lâu.
Tiểu Nhu nhìn hắn có phần kinh ngạc nhưng nhìn sang Thanh Tâm thấy nàng gật đầu liền vội vàng nói:
- Muội quên mất chuyện này,Kỳ Phong đại ca,Thanh Tâm tỷ tỷ,mời đi theo muội đi bên này.
Nói rồi thiếu nữ đi trước,Lý Kỳ Phong và Thanh Tâm thì đi theo sau.
Cách đó một đoạn có vài nhóm võ giả chỉ trỏ về phía đám người bọn họ,một gã võ giả trẻ tuổi chừng mười tám mặc y phục màu xám,tay cầm một cây quạt khẽ phe phẩy khinh miệt nói:
- Các huynh đài xem kìa,một tên phàm nhân mà cũng đòi mua lò luyện đan,chết cười ta mất,hahaha.
Một gã khác mặc y phục màu xanh cười ùa theo nói:
- Đúng vậy,hắn coi Luyện Khí Các là rác hay sao mà một tên mạt rệp như vậy cũng đòi vào đây mua đồ,ta nghĩ chỉ sau một lát nữa hắn sẽ bị đuổi ra ngoài cho mà xem.
Đột nhiên gã bỗng “ồ” một tiếng như tỉnh ngộ nói:
- Trần huynh,ta biết rồi,tên tiểu tử này không đơn giản như bề ngoài đâu.
- Lý huynh nói như vậy là sao??
Gã võ giả họ Trần giật mình nói,gã họ Lý mỉm cười có phần nắm chắc nói:
- Ta thấy tên tiểu tử này tuy không có linh thạch nhưng cố ý kêu to là đến mua lò luyện đan,ý đồ là để những thiếu nữ trong này để mắt đến hắn,còn tưởng hắn thực sự là đồ đệ của một luyện đan sư.

- Việc còn lại hắn chỉ cần nói vài lời ngon ngọt rồi đút lót cho thiếu nữ kia “cả gia tài” mà hắn có nhờ nàng cho thuê một cái lò luyện đan,may mắn hy vọng một thiếu nữ ngây thơ để ý tới hắn nhằm gạo nấu thành cơm.
Dừng lại một chút gã họ Lý chỉ về một phía khác nói:
- Các vị hãy nhìn xem,có mấy thiếu nữ đang tò mò liếc nhìn bọn chúng kìa.
Đám tu sĩ nhìn theo hướng tên họ Lý chỉ,đúng là có mấy thiếu nữ trẻ tuổi đang nhìn về phía Lý Kỳ Phong bàn tán này nọ,ánh mắt có vài phần mị nhãn.
- Vô sỉ! vô sỉ a.
.
Bọn họ ai nấy đều ồ lên đầy căm phẫn,quả nhiên mưu hèn kế bẩn,tính một mà suy ra ba,cơ mà chiêu trò hay ho như vậy mà bọn hắn lại không nghĩ ra cơ chứ.
Gã tu sĩ họ Trần chụp cánh quạt lại vẻ đường hoàng nói:
- Hừ,nếu đúng như vậy thì hắn đúng là làm bại hoại thanh danh của nam nhân chúng ta,ta đề nghị lát nữa phải vạch trần hành vi bì ổi của hắn.
- Đúng vậy! đúng vậy,vạch trần hắn.
Đám người ùa lên thi nhau hưởng ứng vẻ mặt đầy chính khí như sẵn sàng tiêu diệt kẻ ác.
Trong khi đó,Tiểu Nhu vừa giới thiệu cho hắn xem các loại lò luyện đan vừa nói:
- Kỳ Phong đại ca,huynh định mua loại lò luyện đan nào??
Lý Kỳ Phong suy ngẫm một lát rồi đáp:
- Muội cứ để cho ta một cái lò luyện đan loại bình thường là được,tầm một trăm năm mươi linh thạch đổ về thôi,bởi vì ta cũng sắp hết linh thạch rồi.
Tiểu Nhu liếc nhìn hắn có phần kinh ngạc rồi hiếu kỳ nói:
- Kỳ Phong đại ca,huynh có sư phụ là luyện đan sư sao??
Lý Kỳ Phong mỉm cười khẽ lắc đầu:
- Không,ta mua về cho ta dùng,trước mắt ta muốn trở thành một luyện dược sư.
Tiểu Nhu cả kinh lấy làm lạ tò mò nói:
- Huynh ư,nhưng muội nhớ là chỉ có tu sĩ khai điền cảnh mở ra thần thức mới có thể luyện đan được chứ nhỉ.
Lý Kỳ Phong mỉm cười có vẻ tự tin:
- À,ta có cách của mình,muội yên tâm đi.
Tiểu Nhu nghe hắn nói vậy có phần nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ vào một cái lò đan gần đó mỉm cười:
- Nếu vậy thì huynh xem cái lò luyện đan này thế nào,giá cả của nó chỉ có một trăm bốn mươi linh thạch,dùng để dành cho luyện đan sư cũng tạm ổn.
Lý Kỳ Phong và Thanh Tâm đến xem cái lò luyện đan mà Tiểu Nhu vừa chỉ.
Đây là một cái lò luyện đan khá nhỏ,chỉ dài rộng khoảng một thước,phía dước có ba chân trụ,hắn sờ chất liệu của cái lò luyện đan,theo như hắn mới biết được trong ngọc giản thì cái lò luyện đan này chắc là làm bằng kim thiết,tuy có vẻ pha tạp các loại chất liệu khác nhưng với hoàn cảnh của hắn bây giờ thì cũng có thể dùng tạm.

Cầm thử cái lò luyện đan lên,thấy nó cũng khá nhẹ hắn gật đầu nói:
- Vậy muội lấy cho ta cái lò luyện đan này đi.
Lý Kỳ Phong lấy linh thạch ra đưa cho thiếu nữ,Tiểu Nhu nhận cái túi hắn đưa cho thoáng kinh ngạc,đúng thật sự là linh thạch,nhìn vẻ mặt của Thanh Tâm tỷ tỷ thì xem ra số linh thạch này đúng là của y,thật không ngờ hắn như vậy mà lại có nhiều linh thạch hơn cả nàng,điều này khiến thiếu nữ thoáng ngẩn người một lát.
Lý Kỳ Phong không để ý đến thiếu nữ phất tay nói:
- Nếu không còn gì nữa thì ta về trước nhé,gặp lại muội sau.
Hắn nhấc cái lò luyện đan lên chuẩn bị đi thì có tiếng vỗ tay vang lên:
- Bộp.
.
bộp.
.
bộp.
.
- Hay.
.
diễn hay lắm.
.
Đám người vừa nãy vừa thảo luận về hắn liền đang bước về đây,tiếng vỗ tay và tiếng nói vừa rồi là từ gã tu sĩ họ Lý.
Lý Kỳ Phong nhìn đám người đi đến đầy nghi hoặc,hắn quay qua Thanh Tâm thấy nàng cũng tỏ vẻ không quen biết liền mở miệng nói:
- Các vị huynh đệ nói như vậy là có ý gì??
Gã tu sĩ họ Trần liếc nhìn hắn vẻ ngang nhiên lẫm liệt nói:
- Tên rác rưởi phàm nhân như ngươi mà cũng dám mở miệng gọi bọn ta là huynh đệ,thủ đoạn dơ bẩn của ngươi đều bị bọn ta biết hết rồi,ngươi tưởng mình muốn lừa gạt tình cảm của các thiếu nữ trong Luyện Khí Các này dễ thế sao??
Đám tu sĩ và các thiếu nữ xung quanh đó thấy tiếng ồn ào liền nhìn qua đó xem.
- Lừa gạt,ta lừa gạt tình cảm của bọn họ cái gì??
Lý Kỳ Phong tuy chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng biết bọn họ muốn tìm mình gây chuyện nên tức giận nói.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.