Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 15: Kinh Diễm






Ba người bọn họ đi đến đâu cũng có tiếng chào hỏi,xem ra Lê Hoàn rất được mọi người trong trấn quý mến,họ cứ như vậy đi khoảng hai khắc thì đến nơi.
Trước mặt Lý Kỳ Phong bây giờ là một căn nhà nhỏ nằm ở cuối thị trấn.
Căn nhà có một hàng rào nhỏ bao quanh,xung quanh hàng rào trồng các loại thảo dược khác nhau,gần đó là một cái chum đựng nước cùng một cái nhà tắm,căn nhà tuy bé nhưng cũng có ba gian,nhìn trông rất chắc chắn và có cảm giác ấm cúng,Lê Hoàn chỉ cho hắn một căn phòng nhỏ ở bên phải.
Lý Kỳ Phong chào hai cha con bọn họ rồi đi vào trong phòng của mình,gian phòng chỉ rộng khoảng hơn bốn thước,bên phải đặt một cái giường bằng tre có phủ một lớp mền mỏng,trên giường có sẵn một cái gối và một cái chăn bông được gập gọn,điều đó chứng tỏ cha con bọn họ cũng thường cho người khác ở nhờ.
Bên trên giường có một ô cửa sổ bằng gỗ,căn phòng có vẻ rất đơn sơ nhưng hắn lại rất thích phong cách này.
Lý Kỳ Phong bỏ cái ba lô từ trên vai xuống rồi mở ra xem,bên trong vẫn là cái cây thảo dược màu đỏ kỳ dị,nó vẫn còn tươi và tỏa ra mùi hương khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Tuy hắn không biết nó là cây gì và có tác dụng gì nhưng từ biểu hiện của hai con yêu thú thì chứng tỏ nó có giá trị rất lớn,đủ để bọn chúng liều cả mạng sống vì nó,nghĩ đến hắn càng cảm thấy lạ,hai con yêu thú đó rõ ràng là loài ăn thịt mà lại thèm một cái cây thảo dược,điều đó càng làm hắn cảm thấy tò mò về thế giới này.
Hắn đang trong cơn hưng phấn thì có tiếng gõ cửa:
- Lý! Lý công tử,cha ta bảo ta mang quần áo sang cho huynh thay.
- Ta ra ngay đây!!
Hắn vội cất cây thảo dược vào chỗ cũ rồi đáp.
- Cạch.
.
cạch
Vừa mở cửa ra đối diện với Thanh Tâm đang đứng trước mặt,hắn như đứng bất động ngơ ngác tại chỗ,ánh mắt mở to hết cỡ.
Chiếc khăn che mặt đã được nàng bỏ xuống lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ cân xứng từng đường nét,làn da trắng mịn,lông mi dài thanh tú,đôi mắt đẹp long lanh như nước mùa thu,chiếc mũi nhỏ xinh,đôi môi như điểm tô một chút đỏ nhạt rất tự nhiên,mái tóc đen dài xuống tận vai còn vương vài giọt nước như vừa mới tắm xong,mùi thơm từ tóc và trên cơ thể nàng vẫn còn vương vấn trong không khí làm hắn như say mê.
Nàng mặc một bộ y phục dài màu tím nhạt,thân hình tuyệt mỹ nhìn cận cảnh cộng thêm khuôn mặt như thiên sứ làm hút hồn hắn rất lâu,hắn từng thấy qua rất nhiều người đẹp trên địa cầu nhưng vẻ đẹp của họ đều thua xa nàng rất nhiều,không phải họ không đủ đẹp mà họ không có vẻ đẹp chân thực,thanh thoát,tự nhiên như nàng.

Trên người nàng như phảng phất linh khí rất dễ chịu,khí chất rất đặc biệt mà theo hắn là độc nhất vô nhị chắc chắn không nhầm lẫn với một người nào khác.
- Thình thịch! thình thịch,…
Trái tim hắn lâu nay cứ tưởng ngủ yên bỗng nhiên đập nhanh lên vài nhịp rất khác thường,cảm giác này rất kỳ lạ:có kích động,bồi hồi,khoan khoái dễ chịu,.
.
lại thêm một chút mong chờ.
Lần đâu tiên hắn được trải nghiệm cảm giác này,hắn không biết đây là như thế nào.
Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình ngơ ngác một hồi lâu mà không nhìn đi chỗ khác làm Thanh Tâm cũng bối rối,nàng đỏ mặt cúi đầu xuống không dám ngẩng lên,ánh mắt có phần tránh né ánh mắt của hắn,cảm giác rất bối rối,gượng gạo.
Nửa nén hương(1) sau hắn mới bắt đầu sực tỉnh,hắn cũng có phần hơi lúng túng nhưng dù gì cũng là một người khá chai mặt nên hắn đành giả bộ ho khan một tiếng:
- E hèm!!!Thanh Tâm tiểu muội muội à,nếu muội không chê lần sau chỉ cần gọi ta là Lý Kỳ Phong đại ca là được rồi,ta không phải công tử hay thiếu hiệp gì đó đâu.
Thấy nàng vẫn đang cúi đầu không thấy đáp lời,hắn còn tưởng nàng không để ý liền thở dài một hơi buồn bã lẩm bẩm:
- Chẳng nhẽ như vậy không được,thôi,bỏ đi,dù sao ta với muội cũng là bèo nước gặp nhau,haiz…
Nghe hắn nói vậy làm thiếu nữ có phần bối rối,nàng lắc đầu cuống quýt nói:
- Không,không phải như vậy! chỉ là.
.
chỉ là.
.
Rốt cuộc nàng cũng ngẩng mặt lên lúng túng mặt vẫn còn ửng đỏ khẽ nói:
- Phong,Phong đại ca.
Lý Kỳ Phong bật cười có phần đắc ý liền thừa thời cơ xoa đầu nàng nói:
- Phải như vậy chứ,cảm ơn muội nha.

Vừa nói hắn lại cầm lấy bộ quần áo trên tay nàng,bàn tay hắn chạm vào tay của nàng,hắn liền cảm giác người Thanh Tâm hơi run run lên,một cảm giác mềm mại,mát lạnh từ đôi tay nàng làm hắn yêu thích muốn nắm lấy thật lâu,đáng tiếc cảm giác ấy chỉ thoáng lướt qua.
Lý Kỳ Phong cầm lấy bộ quần áo đi ngang qua người nàng còn khẽ quay lại buột miệng nói một câu:
- Thanh Tâm muội muội thật đẹp,thật sự đó.
Câu nói của hắn làm nàng run lên,khuôn mặt đỏ hồng đẹp như mây chiều,nàng cúi gằm xuống mặt đất ngượng ngùng đứng đó ngơ ngẩn một hồi lâu.
Sau khi tắm và mặc quần áo một hồi lâu thì hắn mới xong,quần áo cổ trang này đúng là khó mặc thật,hắn phải loay hoay một hồi mới xong.
Khi hắn đi vào nhà thì bọn họ cũng bắt đầu dọn cơm ra,nhìn thấy hắn Lê Hoàn bật cười thành tiếng,Thanh Tâm cũng không kìm được mà che miệng bật cười khe khẽ,nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau lại khiến nàng đến chuyện vừa nãy nàng lại ngượng ngùng khẽ cúi xuống.
Bộ dáng của hắn bây giờ rất khôi hài,mái tóc cắt ngắn,quần áo thì rộng thùng thình,đai áo ngang hông được thắt lại khá xiêu vẹo,phải nói rằng hình tượng của hắn bây giờ khá kỳ cục.
Lê Hoàn lắc đầu than nhẹ:
- Thôi để mai ta bảo Thanh Tâm mua cho ngươi bộ y phục khác vậy.
- Vậy thì cảm ơn thúc thúc rồi.
Lý Kỳ Phong cũng ngượng ngùng đáp,hắn cũng không ngại từ chối việc này.
Ăn uống xong xuôi hắn mới nhớ ra một chuyện bèn nói:
- Lê đại thúc chờ con ở đây một lát,ta có một thứ muốn cho người xem hộ.
Nói rồi hắn liền vào bên trong lấy cây thảo dược kỳ dị ra,tuy mới chỉ quen biết nhưng không hiểu tại sao hắn lại cực kỳ tín nhiệm cha con bọn họ,khi nhìn thấy cây thảo dược màu đỏ trên tay hắn,cả Lê Hoàn và Thanh Tâm đều kinh ngạc thốt lên:
- Huyết sắc chi thảo.
Lê Hoàn cầm cây thảo dược trên tay còn khẽ run rẩy lẩm bẩm khẽ vuốt cây thảo dược yêu thích không dời tay:
- Đúng là nó,một cây huyết sắc chi thảo vừa mới thành thục không lâu,ta cũng chỉ mới nhìn thấy nó trên ngọc giản mà thôi.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ hắn cũng biết là cây thảo dược này rất quý giá,hắn tò mò quay qua Thanh Tâm bên cạnh nói:
- Thanh Tâm muội muội,cây thảo dược này quý như vậy sao??
Thanh Tâm vui mừng gật đầu khuôn mặt kích động nói:
- Đúng vậy,huynh thật may mắn đó,huynh không biết đâu,đây là một cây thảo dược thuộc loại cực kỳ quý giá trong thảo dược tứ giai,giá trị của cây thảo dược này phải đáng giá bảy trăm linh thạch hạ phẩm nếu mang đi đấu giá còn có thể tăng lên nhiều hơn nữa.
- Linh thạch??
Lý Kỳ Phong ngơ ngác nói.
Thanh Tâm bừng tỉnh,nàng nhớ ra là hắn không biết liền giải thích:
- Một trăm lượng bạc bằng một lượng vàng,một trăm lượng vàng mới bằng một linh thạch,chỉ một linh thạch cũng đủ gia đình ba người ăn trong một năm,cây thảo dược này đủ cho phàm nhân có ăn cả mấy đời cũng không hết đó!!!
Lý Kỳ Phong nghe vậy cũng “ồ” lên một tiếng kỳ quái nhưng ngay lập tức lại gãi đầu nói:
- Linh thạch là thứ gì mà lại quý hơn cả vàng vậy??
Thanh Tâm lấy trong người ra một viên đá ngọc thạch màu trắng đưa cho hắn.
- Nó chính là linh thạch hạ phẩm.
Lý Kỳ Phong cầm viên đá trên tay quan sát,nó màu trắng,nhỏ bằng hai đầu ngón tay,hình thoi,còn hơi tỏa ra hơi ấm,ngoài ra cũng chả có gì khác biệt,hắn từng thấy Lê Hoàn ném linh thạch này cho hai tên gác cổng.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn nàng khẽ bật cười giảng giải:
- Linh thạch đối với phàm nhân thì không có tác dụng gì nhưng đối với võ giả và tu sĩ thì vô cùng quý giá,bọn họ bình thường tu luyện bằng cách hấp thu năng lượng linh khí bên ngoài vào cơ thể nên lượng hấp thụ được rất thấp và loãng,nhưng bên trong một viên linh thạch lại tích tụ sẵn một nguồn năng lượng nồng đậm hơn ở bên ngoài rất nhiều,nó giúp tu sĩ tăng tốc độ tu luyện lên gấp hai đến ba lần.
Lý Kỳ Phong nghe vậy liền ngơ người,hóa ra linh thạch là có tác dụng như vậy,nghĩ đến đó hắn lại càng nghi hoặc nói:
- Cây thảo dược này có tác dụng thế nào mà lại đáng giá nhiều linh thạch như vậy??
Lê Hoàn bấy giờ mới thở dài một hơi nói:
- Huyết sắc chi thảo,nó có tác dụng tăng tuổi thọ,đặc biệt có tác dụng lớn đối với tu sĩ đã sắp chết vì thọ nguyên cạn kiệt.
- Tăng tuổi thọ,lợi hại như vậy??
Lê Hoàn nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy,đây là một cây linh dược tứ giai đã thành thục,nó có thể giúp tu sĩ và bất cứ loài vật nào tăng lên ba mươi năm tuổi thọ.
Lý Kỳ Phong kinh hãi không thôi,tăng được ba mươi năm tuổi thọ,hắn không ngờ rằng ở thế giới này lại có thứ giúp tăng tuổi thọ,xem ra thế giới có những thứ mà ở địa cầu không có và không tưởng tượng được,điều này làm hắn càng thêm cảm thấy hứng thú nồng đậm.
Thanh Tâm sốt sắng hỏi:
- Phong đại ca,huynh đào được cây thảo dược này ở đâu??
Lý Kỳ Phong mỉm cười có phần đắc ý đáp:
- Thật ra cũng không có gì đặc biệt,ta thấy nó ở gần ngay bên cạnh ta,hai con yêu thú cũng vì nó mà tranh đấu nên ta biết nó có thể rất quý giá nên mới đào lên mang về.
Lê Hoàn bấy giờ mới bừng tỉnh nói:

- Hóa ra là như vậy,ta cứ không hiểu vì sao lại có hai con yêu thú tứ giai ở đó mà đánh nhau tới sống chết,thì ra là vì cây thảo dược này.
Yêu thú tứ giai có thể gọi là yêu thú trung cấp rồi,bọn chúng đều có lãnh thổ của riêng mình,rất có thể là cây thảo dược này sinh trưởng ở ranh giới giữa bọn chúng nên mới xảy ra việc này.
Lý Kỳ Phong cũng thầm cảm thấy mình đúng là tốt số,đúng là “buồn ngủ gặp chiếu manh”,hắn hiện tại đúng là rất cần một món tiền để có thể tìm mua công pháp để tu luyện,hắn nôn nao muốn tu luyện lắm rồi.
- Lê đại thúc,thúc có biết chỗ nào có thể bán nó không??
- Cậu muốn bán nó??
Lê Hoàn kinh ngạc nói.
- Vâng,đúng vậy,ta vẫn còn trẻ dùng nó để tăng tuổi thọ làm gì chứ??
Lê Hoàn khẽ gật đầu đồng tình,đúng là huyết sắc chi thảo có phần quá chân quý đối với một số người nhưng đối với hắn thì không như vậy,gã cau mày suy ngẫm một hồi rồi nói:
- Nếu ngươi đã muốn bán nó thì như vậy đi,sáng mai ngươi hãy đi cùng với ta lên thành Phong Kiều một chuyến,trùng hợp ngày mai ta cũng phải lên trên đó để bán thảo dược.
Lý Kỳ Phong mỉm cười chắp tay nói:
- Vậy xin đa tạ Lê thúc thúc,phiền thúc hãy giữ giùm ta cây thảo dược đó vậy.
- Ừm,nếu vậy thì ta sẽ giữ nó giùm ngươi.
Lê Hoàn trầm ngâm nói.
Ngồi trò chuyện với bọn họ thêm một lát,thấy sắc trời cũng đã tối,hắn liền đứng dậy cáo từ rồi đi vào trong phòng.
Ngồi trên giường nhìn qua cánh cửa sổ,ánh trăng hôm nay rất tròn và sáng,xung quanh có rất nhiều ngôi sao cùng đang tỏa sáng,hắn lặng người ngẫm nghĩ,không biết ngôi sao nào chính là địa cầu của hắn hay tất cả bọn chúng đều không phải,địa cầu và nơi này khoảng cách xa xôi đến mức không còn hình dáng,chợt một giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn.
Hắn đang khóc.
Lý Kỳ Phong âm thầm bật khóc,hắn nhớ địa cầu,nơi đầy rẫy những bất công,tủi nhục nhưng vẫn là nhà là niềm vui của hắn,hắn nhớ Lý Sơn và Trần Dung,! có lẽ hắn sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa,ngay cả một tấm ảnh hắn cũng không có,hắn lạc lõng ở thế giới này,bây giờ hắn cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết.
Dù bề ngoài hắn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng đối mặt với hoàn cảnh hiện tại hắn cũng không kìm được những giọt nước mắt đang rơi,dẫu sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Một lát sau hắn ngưng khóc,lau giọt nước mắt còn vương lại trên mặt,đôi mắt tràn đầy vẻ kiên định,hắn lẩm bẩm thề rằng sẽ chôn giấu kỷ niệm,cảm xúc đó vào sâu thẳm trái tim,bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ học cách hòa nhập vào thế giới này và trở thành tu sĩ,hắn muốn tu luyện.
Chú thích:
(1)nửa nén hương:1 nén hương = 5 phút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.