Chiến Binh Tử Thần

Chương 37: Tuyệt đối đừng bốc đồng




Một khi chúng bắt được cha cô ấy, với tính cách của hai tên khốn này, cũng sẽ không buông tha cô ấy. và Tiền Phong.
Vậy thì, thà hy sinh bản thân, đổi lấy sự an toàn cho cha và Trần Phong còn hơn!
"Sao thế? Cô định bán minh để cứu cha à? Trước giờ cô không phải rất ghét cha sao?" Trần Phong nhướn mày hỏi.
Trương Hân Nghiên lắc đâu: "Tôi ghét cha được 3 năm rồi, đủ rồi, tôi không còn ghét nữa, bây giờ tôi chỉ muốn bảo vệ người thân duy nhất, để những ngày sau này tôi không quá cô đơn, còn có thể gọi cha một tiếng vào những dịp lễ tết, rồi cha sẽ đáp lại tôi!"
Không ai muốn trở thành một người phụ nữ cô độc mạnh mẽ, cho dù có cứng rắn đến đâu, họ cũng mong có được một điểm tựa.
“Chúng chỉ muốn thân xác tôi thôi mà, cứ lấy đi! Tôi cho chúng!" Trương Hân Nghiên lạnh lùng nói, ánh. mắt đầy khinh bí.
"Đồ tỉ tiện!" Dương Vĩ ôm tay đau đớn, quát: "Còn mày, thẳng chó dám làm gãy cổ tay tao, hôm nay dù có phải ngủ với con chó cái này tao cũng không tha cho mày!"
Ăn đòn quá đau, Dương Vĩ nối điên lên rồi,

Hôm qua còn chế nhạo cánh tay gãy của Đường, Hùng, không ngờ hôm nay cũng bị giống như vậy.
Những kẻ đui mù này cứ ép anh ta tức giận, thậm chí nếu Trương Hân Nghiên cởi hết quần áo cho anh ta chơi, anh ta cũng không thể bỏ qua!
Trương Hân Nghiên trực tiếp cầm một mảnh vỡ chai bia, đặt ngang cổ trắng nõn của mình, đe dọa: “Các anh có thể lấy thân xác tôi, nhưng nếu còn gây khó dễ ai nữa, tôi thà chết cũng không để các anh. được toại nguyện!"
"Cô..."
Dương Vĩ gần như tức giận muốn bùng nổ, cô gái này thật là quá liều lĩnh.
Đã vậy,không chơi đàn bà nữa, giết cho xong cặp. đôi chó má nà này!
Anh ta đang định nổi cơn thịnh nộ thì Đường Hùng đột nhiên cúi xuống, thì thầm bên tai anh ta: “Đừng tức giận, không bằng đồng ý với quả ớt nhỏ lắm mồm trước đi, chơi xong rồi kéo quần lên, chúng ta không nhận, đập nát chân thắng giao hàng
Dương Vĩ lập tức vui mừng, đây quả là cách hay.
Anh ta giả bộ nói với Trương Hân Nghiên: "Được, đến phòng bên cạnh, tôi chơi xong cô rồi sẽ thả hẳn đi, và cũng hứa với cô không gây khó dễ cha cô nữa. Còn chuyện đất đai của cha cô, tôi cũng có thể nhờ cha tôi giúp đỡ, với điều kiện cô phải phục. vụ tôi thật tốt!"
Mặc dù nghe rất thô lỗ thậm chí ghê tởm, nhưng Trương Hân Nghiên lại rất an tâm.
Vì mục đích của cô ấy đã đạt được, ít nhất đã dùng sức mình bảo vệ được người quan trọng với cô ấy.
"Đi ra ngoài đi, ông đây chỉ cần một tay cũng có thể chơi cô!"
Dương Vĩ kiêu hãnh bước ra ngoài, mảnh thủy tỉnh trong tay Trương Hân Nghiên lại rơi xuống đất và vỡ tan.

Cô ấy như một cái xác không hồn bước ra ngoài, không ngừng nhìn Trần Phong, vừa đi ngang qua hẳn, cô ấy liền cảm thấy hơi đau lòng.
"Đợi một chút!" Đột nhiên, một bàn tay nặng nề nằm lấy tay cô ấy!
“Người phụ nữ này đúng là ngu ngốc, vừa rồi tất cả những gì cô làm, tôi đều nhìn thấy, vốn dĩ tôi còn giận cha cô, nhưng bây giờ đã không còn tức giận nữa. Chờ tôi, tôi đi làm chút chuyện!"
Trần Phong mim cười, nụ cười đó tựa như ánh nắng mùa xuân chiếu rọi vào lòng Trương Hân Nghiên.
"Anh định làm gì? Tuyệt đối đừng bốc đồng!"
Trương Hân Nghiên sửng sốt tại chỗ, không biết Trần Phong muốn làm gì.
Chỉ thấy Trần Phong quay người, chậm rãi tiến về phía Dương Vĩ, đôi mắt trở nên âm u.
“Đến lượt anh mày ra tay rồi!”
Hắn dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc đã tàn, bật Vào mặt Dương Vĩ!

“Mày thật là điên rồ, không chơi đàn bà nữa, bây giờ tao phải giết mày!
Điếu thuốc này hoàn toàn kích phát Dương Vĩ, anh ta gầm lên, tư thế sẵn sàng đấu tới chết với Trần Phong!
“Nói luyên thuyên, ồn ào thật”
Trần Phong nhặt chiếc gạt tàn ở góc bàn lên, bước nhanh vẽ phía Dương Vĩ.
Ngay lập tức, hắn đánh vào đầu Dương Vĩ!
"Á~"
Thoáng chốc, đầu Dương Vĩ chảy máu, anh ta ngồi xổm xuống và hét lên.
Chiến lược của Trần Phong rất đơn giản, tức là càng trực tiếp bạo lực càng tốt, lúc này tiếng lí nhí luyên thuyên cuối cùng cũng im bặt!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.