Chiến Binh Của Công Chúa

Chương 30:




Mairin thở phào lao vào vòng tay Ewan và đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi chàng.
“Nàng đã không tin ta,” giọng chàng đầy trách móc khi hôn nàng lần nữa.
“Em xin lỗi,” nàng thì thào. “Nhưng nhìn chàng giống như là muốn la mắng em lần nữa vậy.”
“Thưa lãnh chúa, ngài không thể bắt đàn ông làm công việc của đàn bà được!”
Ewan quay ngoắt lại trước lời phản kháng của Robert.
“Thực tế là có. Nếu kẻ nào không phục tùng mệnh lện ta, hắn có thể rời khỏi đây.”
Heath cong môi cằn nhằn và Mairin rúc sâu hơn vào vòng tay Ewan. Hắn làm cho nàng cảm thấy ghê tởm, sự thù hận trong mắt hắn khiến nàng sợ.
“Heath thì sao?” Nàng thì thầm. “Tại sao hắn lại được miễn làm phần việc của phụ nữ?”
Sự giận dữ làm Ewan tím mặt khiến nàng hoảng sợ.
“Nàng ở đây với Alaric.”
Chàng để nàng đứng giữa Alaric và Caelen trước khi hầm hầm đến chỗ Heath đang đứng. Hai người kề sát nhau ngay trước mặt nàng, khiến nàng phải nhón gót, nhảy hết sang trái lại sang phải, cố gắng nhìn lên trên hoặc xuyên qua hai người.
Ewan không nói gì khi đến gần Heath. Chàng lùi lại và tung nắm đấm vào mặt hắn. Hắn cảm thấy như vừa bị một tảng đá đập vào. Hắn rên rỉ thảm hại khi Ewan tóm lấy áo kéo hắn đứng lên.
“Cái đó dành cho Christina,” Ewan gầm gừ.
Rồi chàng nện đầu gối đúng giữa háng. Alaric và Caelen nhăn mặt. Mặt Gannon trắng bệch còn Cormac chùn bước quay đi.
“Còn cái này dành cho vợ ta.”
Chàng thả Heath trên sàn. Hắn cuộn tròn lại như quả bóng. Mairin có thể chắc chắn hắn đang khóc.
“Là em, em cũng sẽ khóc,” Alaric lẩm bẩm,
Ewan quay sang Gannon và cất giọng lạnh lùng. “Giết hắn. Mang hắn ra.”
Heath tái nhợt trước cái án tử hình và bắt đầu cất giọng khàn khàn cầu xin. Đám lính nhăn nhó và có vẻ chán ghét trước hành động thảm hại của Heath.
“Vâng, thưa lãnh chúa. Xin làm ngay.”
Gannon cúi xuống, kéo Heath đứng dậy rồi cùng Cormac lôi hắn ra khỏi căn phòng. Heath vẫn còn gập người lại vì đau.
Ewan quay sang đám đông phụ nữ đang hò reo hoan hỉ.
“Ta xin lỗi Christina, vì đã để ngươi phải chịu bất công như vậy. Ta không thể bỏ qua, cũng không thể chấp nhận hành vi nào như thế từ binh lính của mình. Hãy tận hưởng ngày nghỉ này. Ta không nghĩ bọn họ sẽ làm tốt công việc của cô, nhưng nó sẽ được hoàn tất.”
Trái tim Mairin cảm thấy đầy hãnh diện. Nàng quá đỗi xúc động trước sự chân thật trong lời nói với chất giọng đều đều ấy đến nỗi mắt nàng cay cay và bắt đầu ngấn nước. Nàng siết chặt cánh tay Caelen và Alaric cho đến khi các khớp ngón tay của nàng trắng nhợt.
Caelen thận trọng gỡ các ngón tay nàng ra khỏi khuỷu tay mình và trợn tròn mắt khi thấy những giọt nước mắt của nàng. “Chị đang khóc vì điều gì vậy?”
Nàng sụt sịt rồi lau mặt vào tay áo Alaric. “Anh ấy đã làm một điều thật tuyệt vời.”
Alaric đẩy nhẹ đầu nàng và cau mày cho đến khi nàng thôi lau nước mắt vào anh.
“Anh ấy là một người đàn ông tốt,” nàng nói.
“Tất nhiên là như vậy rồi,” Caelen đáp lại một cách đầy trung thành.
Giải quyết xong sự việc, Ewan đi về phía Mairin. Không bận tâm cảnh ấy sẽ trông như thế nào, và cũng không quan tâm đến sự thật là lần này chàng không yêu cầu mình, nàng chen qua giữa Alaric và Caelen rồi lao vào vòng tay Ewan. Nàng hôn tới tấp lên mặt chàng và dừng lại thật lâu trên cổ rồi ghì chặt hết sức có thể.
“Để ta thở nào,” Ewan vừa nói vừa bật cười.
“Em yêu chàng,” nàng thì thầm vào tai chàng. “Em yêu chàng rất nhiều.”
Bất chợt chàng cũng ôm chặt lấy nàng. Trước sự ngỡ ngàng của nàng, chàng quay đầu và kéo nàng ra khỏi sảnh. Chàng bước hai bậc một lên cầu thang và trong phút chốc đã vào đến phòng của hai người.
Sau khi dùng chân đá cánh cửa đóng sầm. chàng nhìn nàng với ánh mắt hung hăng và ghì chặt khiến nàng không thể thở được.
“Nàng đã nói gì?” Chàng hỏi bằng giọng khàn khàn.
Hai mắt nàng mở to vì ngạc nhiên trước sự dữ dội ấy.
“Mới vừa rồi. Trong sảnh. Nàng vừa nói gì vào tai ta?”
Nàng hồi hộp nuốt nước bọt và cựa quậy trong vòng tay chàng. Rồi nàng lấy hết can đảm. “Em yêu chàng.”
“Vậy là cũng đã đến lúc,” chàng lẩm bẩm.
Nàng chớp mắt bối rối. “Đến lúc gì cơ?”
“Những lời nói đó. Cuối cùng nàng cũng nói ra.”
“Nhưng em chỉ mới nhận ra thôi,” nàng lúng túng.
“Ta đã biết như thế,” chàng ra chiều tự mãn.
“Không phải thế. Em còn không biết, sao chàng biết được?”
Chàng cười toe toét, “Nói ta hay, nàng định làm gì cho buổi chiều rảnh rỗi này?”
“Em không biết,” nàng thừa nhận. “Có lẽ em sẽ đi tìm Crispen rồi chơi với con và bọn trẻ.”
Ewan lắc đầu.
“Không được sao?” Nàng hỏi.
“Không được.”
“Tại sao?”
“Vì ta vừa quyết định rằng một buổi chiều thư giãn nghe có vẻ hấp dẫn hơn rất nhiều.”
Nàng mở to mắt ngạc nhiên. “Thật thế ư?”
“Ừm. Ta tự hỏi không biết nàng có sẵn lòng thư giãn cùng ta không?”
“Thật là tội lỗi nếu làm biếng,” nàng thì thầm.
“Đúng vậy, nhưng điều ta dự tính trong đầu chẳng liên quan gì đến việc là một kẻ lười biếng cả.”
Nàng đỏ mặt, tỏ vẻ hờn dỗi trước lời gợi ý hiện rõ trong giọng nói của chàng, “Chàng chưa bao giờ nghỉ ngơi vào buổi chiều cả.”
“Nhiệm vụ quan trọng nhất của ta là đáp ứng nhu cầu của vợ ta,” chàng úp tay lên chỗ Heath đã giáng cú đấm lên má nàng, ánh mắt tối sầm lại.
“Chàng có định giết hắn thật không, Ewan?” Nàng thì thào.
Ewan quắc mắt. “Hắn đã tấn công nàng. Nàng là vợ của lãnh chúa, là bà chủ của nơi này. Ta không bao giờ dung thứ cho sự bất kính và chắc chắn sẽ giết bất cứ kẻ nào chạm vào nàng.”
Mairin xoa hai bàn tay, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. “Em đã khiêu khích hắn, em gọi hắn bằng những cái tên kinh tởm. Em dùng những từ ngữ mà không một quý bà nào nên dùng. Mẹ Serenity sẽ phải dùng xà bông lau sạch miệng của em.”
Ewan thở dài, “Nàng muốn ta làm gi, Mairin? Hắn đã gây chuyện từ trước đó rồi. Hắn đã hết cơ hội được tha thứ. Cho dù hắn không đánh nàng, ta cũng sẽ không dung thứ cho hành động nặng tay với một người phụ nữ khác trong gia tộc này.”
“Chàng có thể trục xuất hắn được không? Em nghĩ một người không nhà và không của cải còn đau khổ nhiều hơn so với việc chàng cho hắn một cái chết nhanh chóng và dễ dàng. Có thể hắn sẽ chết đói hoặc bị một bầy sói săn đuổi.”
Ewan ngạc nhiên nhìn nàng rồi bật cười, âm thanh khàn khàn gợi sự thích thú xuống sống lưng Mairin.
“Nàng đúng là một quý bà khát máu.”
Nàng gật đầu. “Đúng vậy, Alaric cũng nói thế.”
“Tại sao ta lại không nên giết hắn, Mairin? Đây là quyền của ta với địa vị là lãnh chúa và là chồng của nàng.”
“Vì em cảm thấy có lỗi khi đã khiêu khích hắn như thế. Nếu hắn không đánh em, chàng sẽ không lệnh cho hắn phải chết vì đã đánh Christina. Chàng sẽ không trừng phạt hắn,” nàng vội vã nói.
“ Vây nàng thích hắn bị giết chết bởi một bầy sói.”
Nàng gật đầu.
Chàng cười tủm tỉm. “Vậy cứ thế đi. Ta sẽ lệnh cho Gannon trục xuất hắn khỏi lãnh địa của chúng ta và không bao giờ được quay trở lại.”
Nàng vòng hai tay ôm lấy chàng rồi siết thặt chật, “Em yêu chàng.”
Chàng kéo nàng ra và rồi cúi xuống hôn lên chóp mũi.
“Hãy nói lại ta nghe.”
Nàng chu môi và quắc mắt nhìn chàng. “Chàng đúng là một người hay đòi hỏi.”
Chàng lần tìm đôi môi nàng, nhấn sâu rồi cọ lưỡi quanh miệng nàng cho đến khi nàng chịu mở ra để chàng đưa vào trong.
“Nói đi,” chàng thì thào.
“Em yêu chàng.”
Với một tiếng rên khe khẽ, chàng ôm nàng trong vòng tay và ép nàng lùi lại cho đến khi chân nàng chạm vào thành giường. Chàng đẩy nàng xuống rồi lăn tròn để nàng duỗi người nằm trên người chàng. Chàng vội vã lôi quần áo nàng, lột trần đôi vai rồi đến cánh tay. Chàng nắm chặt phần trên cánh tay nàng và kéo nàng xuống để rúc vào cổ nàng. Đôi môi chàng mới ma lực làm sao.
Quyết không để chàng là người duy nhất thực hiện cuộc tra tấn này, nàng cúi xuống và đưa lưỡi chạy qua các dây thanh nhô lên trong cổ chàng. Mỉm cười khi chàng tỏ ra nao núng và cứng ngắc, nàng đưa răng khẽ cắn lên da thịt chàng, hít lấy mùi hương đàn ông trên cơ thể chàng. Nàng thưởng thức hương vị của chàng, uốn lưỡi qua từng vị trí.
“Mairin?”
Nàng ngẩng lên để có thể nhìn sâu vào mắt Ewan. “Vâng?”
“Nàng rất thích chiếc váy này đúng không?”
Nàng cau mày. “Không, dù sau nó cũng chỉ mặc để làm việc.”
“Tốt.”
Trước khi nàng kịp nghĩ xem ý chàng là gì, Ewan đã xé toạc vạt trên của váy dọc xuống eo. Nó rơi xuống, để lộ bầu ngực cho chàng háo hức mơn trớn.
“Thế là không công bằng,” nàng làu bàu. “Em không thể xé quần áo của chàng.”
Chàng cười nhăn nhở. “Nàng có muốn không?”
“Em có.”
Chàng cười tủm tỉm rồi lăn cho đến khi nằm trên người nàng, rồi bắt đầu nhún vai để bộ quần áo trên người tụt xuống. Khi vừa trút bỏ hết quần áo, chàng kéo nốt miếng vải trên người nàng rồi lăn nàng trở lại vị trí bên trên.
“Tư thế này kì dị quá. Chắc là chàng sẽ thấy khó đấy.”
Chàng lần từ thái dương qua má đến môi nàng. “Không, ta thấy rất ổn. Hôm nay đàn bà chỉ đạo và đàn ông làm việc. Nàng ở trên mới đúng. Ta là bầy tôi hèn mọn của nàng.”
Nàng mở to mắt. Nàng suy ngẫm những điều chàng vừa nói, cong môi lên và cuối cùng lắc đầu.
“Em không nghĩ có thể làm thế này.”
“Có thể chứ. Không chỉ là có thể mà còn rất tuyệt vời là khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.