Chiến Binh Của Công Chúa

Chương 17:




Thay vì trả lời chồng, Mairin quay sang Maddie và Bertha rồi khẽ nhún gối chào lịch sự. “Cảm ơn hai người vì đã tư vấn giúp ta.”
Khi nàng quay lại, Ewan vẫn nhìn nàng chằm chặp còn Caelen trông có vẻ tức tối vì đã bị triệu đi để làm một việc vặt là tìm Mairin. Nàng cố gắng đi qua Ewan sau khi rời khỏi ngôi nhà của Maddie, nhưng chàng không nhân nhượng. Nàng xô chàng ra nhưng chàng không di chuyển.
Cuối cùng nàng lùi lại. “Ngài muốn nói chuyện với em ư, thưa Lãnh chúa?”
Ewan buông một hơi thở dài não nề rồi túm chặt lấy cánh tay nàng. Mairin vẫy tay với hai người phụ nữ khi Ewan kéo nàng đi. Nàng sẩy chân và phải chạy để theo kịp chàng, nếu không nàng sẽ bị kéo lê đi trên mặt đất bởi ông chồng đang như phải bỏng của mình mất.
Mairin ngoái ra đằng sau thì thấy Caelen đang theo sát gót. Nàng bắn cho anh ta một tia nhìn bất mãn với hy vọng anh ta sẽ đi chỗ khác, nhưng anh ta không có vẻ gì là ấn tượng với lời yêu câu thầm lặng của nàng.
Cuối cùng, Ewan cũng dừng lại sau khi rời dãy nhà tranh một đoạn. Chàng đứng trước mặt nàng, to lớn sừng sững như một chiến binh đang sục sôi muốn được báo thù. Mặc dù nàng đã cố đối diện với chàng một cách anh dũng nhất, phần nào đó trong nàng xẹp xuống như một quả bóng xì hơi. Chàng đang cáu. Không, cáu không đủ để diễn tả tâm trạng của chàng. Chàng đang điên tiết mới đúng.
Phải mất một lúc chàng mới có thể quở trách nàng. Miệng chàng mở ra rồi lại đóng vào mấy lần và chàng nhìn đi chỗ khác như thể đang cố lấy lại bình tĩnh.
Mairin ngoan ngoãn chờ đợi, hai tay đan vào nhau, nàng ngẩng lên nhìn chàng bằng đôi mắt mở to.
“Đừng có nhìn ta bằng đôi mắt ngây thơ đó nữa,” Ewan gầm gừ. “Nàng đã trái lệnh ta. Một lẩn nữa. Có lẽ ta nên nhốt nàng vào phòng thì tốt hơn. Nhốt mãi mãi.”
Khi nàng không đáp lại lời dọa nạt đó, Ewan thở ra.
“Nào? Nàng giải thích như thế nào khi bắt Cormac đi làm một việc vặt rồi nhanh chóng biến mất khỏi sự bảo vệ của anh ta?”
“Em cần nói chuyện với Maddie,” Mairin đáp.
Ewan nhìn nàng một lúc lâu. “Thế ư? Nàng không chỉ phớt lờ lệnh của ta mà còn hành động bất cẩn, không quan tầm gì đến sự an toàn của bản thân, tất cả chỉ vì muốn nói chuyện với Maddie ư?”
“Đó là chuyện tế nhị mà,” Mairin phản kháng.
Ewan nhắm mắt và môi chàng chuyển động mà không thành tiếng. Chàng đang đếm ư? Những lúc như thế này thì học toán phỏng có ích lợi gì cơ chứ?
“Và nàng không thể để Cormac đi cùng nàng đến nhà Maddie?”
Nàng kinh hãi nhìn chàng. “Không! Tất nhiên là không thể rồi. Chuyện đó không thể để cho một người đàn ông nghe được. Đó là chuyện riêng tư và em không muốn nói chuyện đó ra trước mặt bất cứ người nào.”
Mắt Ewan đảo lên trời. “Anh ta có thể chờ bên ngoài ngôi nhà cơ mà.”
“Biết đâu anh ta nghe trộm qua cửa sổ thì sao,” Mairin cãi lại.
“Thời gian của ta rất quý giá, ta không thể lùng sục hết cả pháo đài để tìm nàng mỗi lần nàng quyết định phải nói chuyện riêng với cánh phụ nữ,” Ewan tuyên bố. “Kể từ giờ trở đi, một là nàng phải có em trai ta hoặc chỉ huy của ta đi cùng, hai là nàng bị giam trong phòng. Nàng hiểu chưa?”
Caelen cũng không thoải mái trước lời yêu cầu của Ewan không kém gì nàng. Rõ ràng là anh ta bực mình trước nhiệm vụ mà Ewan giao phó.
“Ta hỏi, nàng đã hiểu chưa?”
Mairin miễn cưỡng gật đầu.
Ewan quay lại và chỉ vào Caelen. “Chú đi cùng Mairin. Ta cần phải giải quyết một số việc gấp.”
Vẻ cáu bẳn trên khuôn mặt Caelen không khiến cho Mairin thoải mái, vậy nên nàng thè lưỡi ra với anh ta khi Ewan bước về phía sân luyện tập.
Caelen khoanh tay trước ngực và trừng mắt nhìn Mairin. “Có lẽ tốt hơn hết là chị quay về đại sảnh để ăn trưa.”
“Ổ, nhưng tôi không đói nữa rồi,” Mairin vui vẻ nói. “Maddie đã rất tử tế mời tôi ăn một tô thịt thỏ hầm.”
Caelen cau mày. “Vậy thì có lẽ chị nên về phòng và ngủ một giấc đi. Ngủ lâu vào.”
“Mẹ Mairin! Mẹ Mairin!”
Mairin quay về phía phát ra giọng của Crispen và thấy nó đang chạy về phía mình, đằng sau có thêm ba đứa trẻ nữa.
“Mẹ đi chơi cùng chúng còn đi,” Crispen nói và kéo tay nàng. “Bọn con đang chạy thi và cần mẹ làm trọng tài.”
Nàng mỉm cười rồi để cho Crispen kéo mình đi cùng mấy đứa bạn đang háo hức của thằng bé. Bọn chúng thi nhau nói, đứa nào cũng tự nhận là mình chạy nhanh nhất và khẩn khoản đòi Mairin quan sát chúng khi chúng chạy.
Caelen thở dài rõ to rồi sải chân nhanh hơn để theo kịp họ, nhưng Mairin chẳng thèm quan tâm đến anh ta. Nếu anh ta cần phải theo dõi nhất cử nhất động của nàng, nàng sẽ cố hết sức để giả vờ coi như anh ta không có mặt ở đó.
Nàng cười khẽ trước ý nghĩ một người đàn ông quá khổ như Caelen lại có thể bị phớt lờ. Anh ta cũng đáng sợ và to lớn y như bất kỳ người lính nào khác của Ewan và anh ta sừng sững như một cái cây khổng lổ khi đứng trước mặt nàng.
Không, nàng sẽ không thể giả vờ là anh ta đang không đi theo mình, nhưng ít ra thì nàng cũng có thể phớt lờ anh ta.
Liếc nhìn vẻ mặt khó chịu của anh ta khiến nàng đột nhiên cảm thấy tội lỗi. Nàng nhíu mày. Nàng không muốn cảm thấy tội lỗi. Nàng không muốn bị mất tự do như thế này sau khi đã rời tu viện.
Tuy vậy, cảm giác dằn vặt vẫn dâng lên cho đến khi nàng vặn vẹo hai tay trước mặt trong lúc đi theo Crispen và những đứa trẻ khác đến một khu vực ở gần pháo đài.
Nàng đột nhiên dừng lại và quay ngoắt về đằng sau, khiến Caelen suýt nữa thì va vào nàng. “Tôi đã quyết định sẽ hợp tác và để chú tháp tùng tôi quanh đây.”
Caelen chỉ nhướng một bên mày lên tỏ vẻ hoài nghi. “Chị mong tôi tin rằng chị sẽ ngoan ngoãn nghe theo mong muốn của Ewan ư?”
Nàng não nề lắc đầu. “Tôi đã không công bằng. Tôi xin lỗi. Việc lãnh chúa của chú cư xử quá quắt không phải là lỗi của chú. Không, lỗi đó là của chàng. Chú chỉ đang làm nhiệm vụ của mình thôi. Tôi nên cố gắng làm cho việc đó dễ dàng hơn với chú. Tôi biết khá rõ gánh nặng mà chàng đặt lên vai chú.”
Nếu nàng trông mong anh ta phủ nhận việc nàng là một gánh nặng thì nàng sẽ thất vọng nặng nể. Anh ta chỉ nhìn nàng với vẻ mặt chán chường.
“Dù sao thì tôi cũng hứa rằng tôi sẽ không giở trò gì nữa,” nàng trịnh trọng nói.
Nàng quay lại với lũ trẻ, lúc này chúng đang tranh cãi xem ai là người chạy trước. Nàng vào can thiệp, vừa cười vừa xua những bàn tay đang hăng hái vươn lên.
Một tiếng sau, nàng mệt lử. Ai mà biết là trẻ con có thể làm người ta mệt đứt hơi như thế? Mairin ngừng đuổi theo Crispen và cúi gập người xuống, thở hổn hển theo cái cách không được tao nhã cho lắm.
Sau đó, lũ trẻ đang la hét vây lấy nàng. Nàng quay ra và thấy Caelen nhăn nhó quan sát mọi việc.
“Tôi nên bảo chú đuổi theo bọn trẻ,” nàng nói to. “Chú được giao nhiệm vụ canh chừng tôi mà.”
“Bảo vệ chứ không phải chăn trẻ,” Caelen đáp lại gọn lỏn.
“Ta nghĩ là chúng ta nên tấn công anh ta,” Mairin thì thầm.
“Ổ, làm thôi!” Crispen thì thầm lại.
“Đúng rồi, đúng rồi,” lũ trẻ vây quanh họ đồng thanh.
Mairin mỉm cười khi suy nghĩ xấu xa đó hiện ra. Hình ảnh một chiến binh chạy vòng vòng cầu xin được tha sẽ là một cảnh tượng rất đáng xem.
“Được rồi,” nàng thì thầm đáp lại. “Nhưng chúng ta phải làm kín đáo thôi.”
“Như các chiến binh vậy.” Robbie hét lên.
“Phải, như các chiến binh. Như cha các cháu vậy,” nàng nói thêm.
Bọn con trai ưỡn ngực lên, nhưng một số đứa con gái có vẻ bất mãn.
“Thế chúng cháu thì sao ạ, phu nhân Mairin?” Gretchen, một bé gái tám tuổi hỏi. “Con gái cũng có thể là chiến binh mà.”
“Không được!” Crispen nói bằng giọng ghê sợ. “Chiến đấu chỉ dành cho đàn ông. Các cô gái cần được bảo vệ. Cha ta nói thế.”
Ánh mắt của các cô bé rất tức giận, thế là để ngăn chặn cuộc nội chiến giữa bọn trẻ, Mairin tụm chúng lại. “Phải, con gái cũng có thể là chiến binh, Gretchen ạ. Những điều chúng ta phải làm như sau.”
Họ chụm vào nhau và nàng thì thầm hướng dẫn cho lũ trẻ.
Bọn con trai không thích thú lắm với vai trò của mình trong cuộc tấn công. Bọn con gái lại rất hào hứng. Sau khi nhẩm lại nhiệm vụ, các cô bé tản ra và đi về phía pháo đài. Ngay khi đi qua Caelen, chúng dừng chân và quay lại để hù dọa anh ta từ đằng sau. Caelen vẫn còn đang bị phân tâm bởi một đám con trai om sòm đang tiến lại phía anh từ đằng trước.
Anh ta hoài nghi nhìn Crispen rồi nhìn sang Mairin. Nàng chỉ mỉm cười ngây thơ và chờ đợi.
Caelen không biết thứ gì vừa va vào mình. Hét lên như những con yêu tinh nhỏ, mấy đứa con gái lao bổ vào anh từ phía sau. Chúng nhảy lên lưng rồi trèo lên người anh như một đám châu chấu.
Hét lên vì ngạc nhiên, Caelen đổ sầm xuống giữa một đống chân tay và tiếng hét vì thích thú. Bọn con trai, không nằm ngoài cuộc vui, cũng hét lên ầm ĩ và nhảy chồm lên đống người trước mặt.
Sau khi ngạc nhiên và tiếng kêu la lúc đầu, Caelen chấp nhận đòn tấn công một cách nhẹ nhàng. Anh cười và đánh vật với lũ trẻ, nhưng rồi cuối cùng cũng phải xin tha khi bọn con gái vật anh ngã lăn ra đất và bắt đầu hàng.
Mấy cô bé nhanh chóng tuyên bố thắng cuộc trong lúc hội con trai khăng khăng cãi rằng chúng mới là người khiến Caelen phải phục tùng.
“Chú Caelen, Crispen nói rằng con gái không được làm chiến binh, rằng trách nhiệm của một người đàn ông là phải trở thành chiến binh và bảo vệ các cô gái,” Gretchen nói với vẻ chán ghét. “Nhưng phu nhân Mairin bảo rằng con gái cũng có thể làm chiến binh. Ai đúng ai sai ạ?”
Caelen cười thầm. “Crispen đúng khi nói rằng nhiệm vụ của một chiến binh là phải bảo vệ người phụ nữ của anh ta và những kẻ yếu hơn. Tuy nhiên, phu nhân của các cháu là một ví dụ rất hùng hồn cho việc một cô gái cũng có thể là chiến binh. Cô ấy có thể khiến tất cả chúng ta cầu xin tha thứ trước cuối tháng này đấy.”
“Ta nghĩ là chú nói đúng, em trai ạ.”
Mairin quay lại và thấy Ewan cùng các chỉ huy của chàng đứng cách đó một khoảng không xa và nhìn cảnh Caelen chiến đấu với lũ trẻ.
Nàng lo lắng nuốt khan, chắc chắn là nàng sắp bị thuyết giáo một bài về nghĩa vụ của mình. Nhưng Ewan bước tới và bế một đứa trẻ lên để phủi bụi cho nó.
Gretchen cười toe toét với Mairin khi nó ngồi trên lồng ngực rộng của Caelen. “Cháu muốn trở thành chiến binh như lãnh chúa của chúng ta. Mới tuần trước cháu hạ dược Robbie đấy.”
“Làm gì có!” Robbie gầm lên.
“Có mà.”
Trước sự hoảng hốt của nàng, Robbie lao về phiá Gretchen, kéo cô bé từ ngực Caelen xuống. Tuy nhiên, nàng không cần phải lo. Cô bé rõ ràng là không nói ngoa. Gretchen vật Robbie ngã xuống và ngồi giạng chân trên người thằng bé, đè hai tay nó xuống đất.
Mairin thở dài và đi đến để ngăn chặn một cuộc chiến toàn lực giữa con trai và con gái. Ewan cũng đến cùng lúc và đưa tay kéo Robbie lên trong lúc Mairin cúi xuống để nhấc Gretchen ra khỏi cậu bé đang giãy giụa bên dưới.
Bất chợt, có cơn đau sượt qua bên hông nàng, và rồi trước sự ngạc nhiên của nàng, một mũi tên lao xuống ngay bên cạnh lũ trẻ rồi cắm phập xuống đất. Chúa ơi, nó vừa mới bay qua giữa nàng và Ewan.
Mairin thất kinh, nàng hoảng sợ khi thấy suýt nữa thì nó đâm vào một trong số những đứa trẻ. Nàng quay ngoắt lại để tìm kẻ tấn công nhưng bị Caelen xô ngã và nằm đè trên mặt đất.
“Tránh ra!” Nàng vừa hét vừa đánh vào vai Caelen. “Chú đang làm cái quái gì thế? Bảo vệ lũ trẻ kia kìa.”
“Yên nào!” Anh ta hét lên. “Ewan đang trông nom chúng rồi.”
“Thật là không chấp nhận được!” Mairin hét lên. “Sao họ lại có thể bất cấn đến thế? Suýt nữa thì lũ trẻ bị giết rồi đấy!”
Caelen bịt miệng nàng lại và từ từ nhấc người ra khỏi cơ thể nàng. Anh ta nhìn quanh và Mairin có thể thấy Ewan đang ôm lũ trẻ trong tay trong khi ánh mắt sắc bén quét khắp nơi. Gannon và Cormac mỗi người giữ một vị trí bên mấy đứa bé còn lại trong lúc nằm im đợi lệnh của lãnh chúa.
Ewan chửi thề, Mairin cau mày vì chàng đã nói những điều bậy bạ trước mặt lũ trẻ. Nàng sẽ phải nói chuyện đó với chàng ngay khi có cơ hội.
Ewan ngẩng đầu và gầm lên ra lệnh. Ngay lập tức, khu vực được bao quanh bởi những người lính của chàng. Lũ trẻ được vội vã đưa về dưới sự canh phòng cẩn mật, còn Ewan đứng nhìn xuống Mairin.
Caelen đứng dậy và hai người kéo tay nàng lên. Nàng bị nhấc bổng lên, sau đó nàng lấy tay phủi bụi trên váy.
Mairin với tay xuống để rút mũi tên từ mặt đất lên trước khi những người khác kịp làm thế. Sau đó nàng đập nó vào ngực Ewan, nỗi sợ hãi bị thay thế bằng sự giận dữ.
“Người của chàng sao lại có thể bất cẩn đến thế? Lũ trẻ suýt nữa thì bị giết đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.