Chi Viên

Chương 2: Gả




Sáng sớm, Hướng Châu Sênh đã bị người ta vội vội vàng vàng kéo từ trong chăn ra, nói là có khách quý chỉ rõ họ tên nói muốn gặp cô.
Cô bị gọi dậy vốn rất bực mình, nhưng mà sao có thể không đi cho được. Cô nghiêm mặt thoa phấn vẽ lông mày, thay một chiếc sườn xám màu tro với họa tiết hoa hồng, vừa ra tới cửa thì đã gặp Hàm Sương và Bạch Hoàng.
Hàm Sương cất giọng chua loét: "A, Hướng tiểu thư đậu được cành cao, sắp được làm phượng hoàng rồi đấy nhỉ? Sau này lên đến dì Bảy dì Tám gì đó rồi thì đừng quên mấy chị em chúng tôi nhé."
Hướng Châu Sênh vốn đang tức giận vì bị gọi dậy, bây giờ đột nhiên thấy bớt bực hẳn.
Liếc Hàm Sương một cái: "Nên thế mà."
Vốn đang định bước ra cửa thì lại thu chân trở về, cô chải lại đầu tóc lần nữa, đeo một đôi hoa tai trân châu, lại nhỏ thêm một giọt nước hoa lên cổ tay, sau đó mới đi về phía tòa nhà bên kia.
Bên kia đã sớm bày bừa đủ thứ đồ đạc, lúc lên lầu, Hướng Châu Sênh còn bị vấp một món đồ, dời chân, là một cái tráp gỗ, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Không biết là ai đã vứt ra đây.
Hướng Châu Sênh không dừng lại, cô đẩy cửa đi vào, bên trong đều là những gương mặt quen thuộc. Ngoại trừ Mộ tiên sinh mà cô gặp hôm qua thì còn có Lâu tiên sinh... Lại nhìn ra sau, Thu Khuê vậy mà cũng ở đây.
Tiếp khách ngoài cô ra thì còn có Bạch Phượng và Bạch Hoàng, chia ra ngồi bên cạnh Lâu tiên sinh và Mộ tiên sinh.
Nhìn tình hình thì chắc hai vị này là chủ rồi.
Vừa thấy cô đi vào cửa, sắc mặt Thu Khuê thay đổi, vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô đi tới.
Hướng Châu Sênh nhìn Mộ tiên sinh một cái, hắn đang mỉm cười ăn quả nho do Bạch Phượng đưa tới, dưới đôi mắt đào hoa có một nốt ruồi màu nâu sẫm vô cùng chọc người.
Đôi mắt đào hoa ấy đang nhìn về phía Hướng Châu Sênh.
Hướng Châu Sênh đổi chủ ý, lập tức nhìn về phía Thu Khuê, cười nói: "Sao bây giờ anh lại tới được đây thế? Không phải là phải ở cùng vị trong nhà anh sao?"
Thu Khuê biết từ trước tới giờ cô vẫn luôn không thích cái sự thật là hắn đã có vợ, bây giờ thấy cô cười như vậy, nhất thời cũng không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ cười cười, không nói gì.
Trái lại Mộ tiên sinh đã mở miệng: "Là tôi mời mọc mãi Thu phu nhân mới bằng lòng thả đi đấy."
Hướng Châu Sênh không coi ai ra gì, uống cạn một chén rượu: "Nói như vậy thì ông chủ Thu phải cảm ơn Mộ tiên sinh rồi."
Vẻ mặt Thu Khuê xấu hổ.
Mặc dù nói là chỉ tên Hướng Châu Sênh, nhưng nhìn tình hình này thì cũng không phải là gọi cô đến để hát -- cô chỉ biết hát hí khúc, nhưng mấy người ở trước mặt này phần lớn đều tiếp thu nền giáo dục kiểu mới, so với việc nghe hí khúc thì họ còn thích nghe các bài hát ngọt ngào nhẹ nhàng hơn. Giọng hát của Bạch Hoàng không tệ, cô ta có thể hát liên tục ba tiếng đồng hồ, vô cùng xuất sắc.
* hí khúc chỉ chung các loại hình kịch hát được biểu diễn trên sân khấu, thường gặp nhất là kinh kịch
Hướng Châu Sênh ngồi ở bên cạnh Thu Khuê, cảm thấy hơi nhàm chán.
Bạch Hoàng cũng biết hôm nay là một cơ hội tốt để bám lấy cành cao, cô ta mặc một bộ âu phục bằng ren màu trắng, da cô ta vốn đã trắng sẵn, mặc như vậy lại càng tôn lên làn da đẹp đẽ, trông hệt như búp bê.
Nhân lúc những người khác đang nói chuyện phiếm, Thu Khuê vội vàng nói với Hướng Châu Sênh: "... Em đợi tôi thêm một thời gian nữa, cho tôi hai năm, tôi nhất định sẽ cưới em về nhà... làm vợ bé."
Mấy chữ cuối cùng hắn nói cực kỳ nhẹ, dường như chính hắn cũng biết đây là một chuyện khó có thể mở miệng, lập tức vội vàng giải thích: "Tôi và nhà cô ấy còn làm ăn qua lại, nhất thời không có cách nào cắt đứt quan hệ được. Nhưng mà em yên tâm, chờ em về nhà tôi, tôi sẽ mua cho em một chỗ khác rộng rãi hơn để sống, em không cần phải chịu đựng cô ấy, em muốn làm gì cũng được..."
Nói đến đoạn xúc động, hắn vươn tay ra muốn nắm lấy tay Hướng Châu Sênh, cô lại tránh đi, nhìn nhìn Thu Khuê, hơi mím môi.
Ánh mắt Thu Khuê trở nên ảm đạm.
Vừa đúng lúc Bạch Phượng đi qua, nghe được lời này, không thấy được sắc mặt của Hướng Châu Sênh nhưng thật lòng mừng thay cho cô, chân thành nói: "Chúc mừng Châu Sênh nhé, được nhờ phu quân rồi."
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để Mộ tiên sinh nghe được, quay mặt sang bên này nhìn nhìn, ngay cả thứ Bạch Hoàng đưa tới tận miệng hắn cũng không ăn.
Hướng Châu Sênh nói: "Chúc mừng có hơi sớm rồi -- tôi không đồng ý."
Sắc mặt cô không có gì biến đổi, trái lại Bạch Phượng thì sửng sốt mất một lúc, cười cười: "Trách tôi nhanh mồm lại vụng miệng rồi."
Thu Khuê cúi đầu, nốc thẳng một mồm rượu. Rượu cay nồng tuột xuống cổ họng, vị đắng ngấm vào tận ruột gan.
Nhất thời, bên phía này bỗng dưng tẻ ngắt.
Mộ tiên sinh đẩy tay Bạch Hoàng ra, lập tức đi tới, đến trước mặt Hướng Châu Sênh thì dừng lại, cười tỏ vẻ áy náy với Thu Khuê, nói: "Thật xin lỗi ông chủ Thu. Hôm qua Hướng cô nương đã đồng ý đi theo tôi rồi --"
Lời vừa dứt, mọi người đều ngây ra.
Hướng Châu Sênh nhìn Mộ tiên sinh một cái, thấy vẻ mặt hắn rất chân thành, không giống như đang giả vở, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại thốt ra: "Đúng vậy, tôi đã đồng ý với anh ấy rồi."
Sắc mặt Thu Khuê trắng bệch.
Mộ tiên sinh cười tít mắt nhìn cô.
Bữa cơm này không biết đã diễn ra thế nào, sau đó, Hướng Châu Sênh liền đi tới bên cạnh Mộ tiên sinh, những người còn lại nói gì đều không lọt vào được tai cô, chỉ cười nói được được được.
Cô không biết bây giờ mình đang làm cái gì, nhưng trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, làm như vậy là đúng.
Mộ tiên sinh rõ ràng là có quyền thế hơn Thu Khuê, cô đi theo hắn đương nhiên là tốt hơn đi theo Thu Khuê -- nếu đều là làm vợ bé, vậy thì cũng phải làm vợ bé của người oai hơn.
Tiền bạc và hôn nhân một vợ một chồng, nếu như không thể chọn cả hai, vậy thì cô sẽ chọn cái trước.
-- Mặc dù có lẽ lòng dạ của Thu Khuê còn tốt hơn vị Mộ tiên sinh này mấy phần, nhưng cũng chỉ là mấy phần mà thôi.
Sau này, chỉ có tiền bạc mới là lá bùa hộ mệnh duy nhất của cô.
Rốt cuộc Hướng Châu Sệnh cũng chịu không nổi bầu không khí nặng nề này nữa, rời khỏi bữa tiệc từ sớm.
Lúc xuống cầu thang lại nhìn thấy cái tráp gỗ nhỏ bé kia nằm lẻ loi trên bậc thang, giống như bị người ta vứt bỏ, Hướng Châu Sênh khom lưng nhặt lên, đặt vào trong túi xách.
Đêm buông xuống, Mộ tiên sinh thì không tới, nhưng lại có đưa tới một đống trang sức châu báu, nói là tặng cho Hướng Châu Sênh, lại còn mời thợ may tới chuẩn bị may đồ cưới.
Hướng Châu Sênh hết hồn.
Ngay cả cô cũng không biết rằng Mộ tiên sinh vẫn còn độc thân.
Mà thái độ của Mộ tiên sinh chính là đang tuyên bố rằng muốn danh chính ngôn thuận cưới cô về nhà, không phải là về làm vợ bé.
Bạch Hoàng lại nói giọng chua loét: "Ai mà ngờ được may mắn đều rơi hết lên người cô, một khối vàng như Mộ tiên sinh mà lại để cho cô nhặt được rồi."
Hàm Sương cũng thì thà thì thầm với người ta: "Haiz! Rõ ràng Mộ tiên sinh nhìn trúng Bạch Phượng tiểu thư trước, tối hôm đó còn bày tỏ với Bạch Phượng tiểu thư, ai ngờ bị từ chối, sau đó mới rút lui mà tìm người khác..."
"Chẳng lẽ lại giả được?... Chính mồm nói..."
Ầm ầm ĩ ĩ, cũng chẳng lọt vào trong tai Hướng Châu Sênh. Cô bị cái bánh bao thịt từ trên trời rơi xuống đập cho đầu óc choáng váng -- cả tiền bạc lẫn vị trí vợ cả, cô đều có rồi. Mặc dù sau này có lẽ hắn sẽ còn tìm những người vợ bé khác về...
Thì cứ mặc kệ đi.
Hướng Châu Sênh cũng rất nghiêm túc, nói gả liền gả, cũng bắt đầu toàn tâm toàn ý chuẩn bị mọi thứ.
Mấy ngày tiếp theo, Mộ tiên sinh không lộ diện, cô cũng chẳng sốt ruột.
Nhờ cái miệng rộng lắm chuyện của Hàm Sương, rốt cuộc cô cũng biết được tên đầy đủ của vị hôn phu này của mình -- Mộ Tòng Lâm, là con trai bên chi thứ của nhà họ Mộ, con một, cha mẹ mất sớm, tính tình phóng đãng, gia tài bạc triệu, còn chưa kết hôn.
Cô đúng là nhặt được cục vàng rồi.
Vào ngày áo cưới được đưa tới, rốt cuộc Mộ tiên sinh cũng xuất hiện.
Hắn đi thẳng vào phòng ngủ của Hướng Châu Sênh, sau khi nhìn quanh một vòng thì tán dương: "Thu dọn thật là sạch sẽ."
Hướng Châu Sênh rót cho hắn một chén trà: "Không ngờ còn có thể lọt vào mắt Mộ tiên sinh."
"Sau này đừng gọi tiên sinh nữa, xa lạ quá."
Hướng Châu Sênh lại bưng bánh tới cho hắn, hai người nói chuyện phiếm hồi lâu, chỉ còn mấy ngày nữa là tới ngày cưới, hai người chuyện trò qua lại, không giống với vợ chồng mà lại giống một đôi bạn già.
Trước khi đi, Mộ tiên sinh đột nhiên hỏi: "Nếu lúc đó người nói ra lời kia là Lâu tiên sinh hoặc Chu tiên sinh, vậy cô cũng sẽ giống như bây giờ, đúng không?"
Hướng Châu Sênh hỏi lại: "Nếu ngày đó bắt gặp anh và Bạch Phương là Hàm Sương hoặc là Bạch Hoàng, vậy anh cũng sẽ giống như bây giờ sao?"
Đôi mắt đào hoa của Mộ tiên sinh không còn cười nữa, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng lắc đầu: "Không đâu."
Hắn nói: "Không phải bởi vì người tối hôm đó là em, mà bởi vì tối hôm đó tôi đã nhìn thấy em."
Hướng Châu Sênh không hiểu lời này của hắn là có ý gì.
Mộ tiên sinh thở dài, xoa xoa tóc cô: "Sau này em sẽ biết thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.