Như Khinh Linh Tử đã đạt đến thực lực đỉnh cao của "tu pháp", đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, xem ra cũng khó tìm ra người có thể đối phó được lão. Đại đa số đều không muốn đối mặt với tên gia hoả này, sợ rằng mới chỉ có ý niệm trong đầu đã vội vã lặn mất tăm mất tích. Còn đối với Ngọc Hư tử mà nói, hắn đường đường là nhân vật cao cấp của Côn Lôn phái, cho dù là chưởng môn sư huynh của Côn Lôn cũng phải khách khí với hắn đôi phần. Nhưng nữ tử này đối mặt với hai cao nhân đều mỉm cười xuất ra một chữ "Cút" Khinh Linh Tử cùng Ngọc Hư tử đều ngẩn người, Khinh Linh Tử hơi biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ dị thường, nhất thời lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào nữ tử này như muốn đánh giá. Ngọc Hư tử lại cười ha ha, cũng lùi lại hai bước, nói: "Là ta không phải, Tiên Âm dạy rất đúng, nếu là đang ở tại Tiên Sơn của nàng, ta làm sao dám dễ dàng cùng người động thủ…" Cô nương vận bạch y cười nhẹ, nụ cười trên mặt khiến người khác liên tưởng đến cơn gió mùa xuân, thanh âm của nàng tựa như dải lụa nhẹ nhàng thoảng qua tai Tiểu Lôi: "Hai vị đều là cao nhân, trước mặt bao nhiêu người ở đây giao đấu, không làm mất đi thân phận của mình, nhược bằng tới Tiên Sơn của ta làm khách, chính là giữ cho ta vài phần thể diện. Nếu không, chớ trách ta không khách khí đuổi các ngươi khỏi cửa!" Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như tơ liễu tháng ba mùa xuân, ngọc thủ giơ lên che miệng phảng phất như trong bộ dạng nửa cười nửa giận chứa đựng mị lực khiến người ta không khỏi say mê. Khinh Linh Tử lập tức lắc đầu, nhìn qua hướng khác, không quay lại nhìn nàng chút nào nửa. Nữ tử chuyển mục quang ra bốn phía, dịu dàng thi lễ, nhỏ nhẹ: "Các vị đến Tiên Sơn của ta làm khách, tự nhiên là vì thịnh sự của đại hội Vạn Tiên này, mọi người đều là người tu hành, cần gì phải nổi nóng? Xin để chút mặt mũi cho Tiên Sơn của ta, có ân oán gì có thể cười mà bỏ qua. Tiên Sơn của ta quả thực bảo quản không đơn giản, nếu vị nào muốn động thủ làm hỏng của ta một ngọn cỏ ngọn cây, sẽ làm ta đau lòng rất lâu đấy" Ngọc Hư tử hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Được rồi, ta và Khinh Linh Tử đều không phải là tiểu hài tử, nếu Tiên Âm đã khai khẩu, chúng ta chờ thêm chút nửa xem sao. Dù sao mọi người đều chờ đợi nhiều năm rồi, đợi thêm vài ngày nữa cũng không vấn đề gì. Khinh Linh Tử, đợi vài ngày nữa sự tình nơi này kết thúc, ta tự nhiên sẽ đi tìm ngươi. Khinh Linh Tử cười lạnh một tiếng, nói: "Xin tuỳ tình hình" Nói xong, tay áo rung lên, nhanh chóng bỏ đi. Tiểu Lôi liền nhìn chăm chú nữ tử bạch y một lần nữa, rồi cùng Khinh Linh Tử ly khai. "Lão gia hỏa, nữ nhân bạch y kia từ đâu đến vậy? Là người Tiên Sơn phái đến phải không?" Khinh Linh Tử tuỳ tiện chọn một chỗ ngồi xuống, người xung quanh thấy lão đều lảng ra xa, lão nghe thấy câu hỏi của Tiểu Lôi, sắc mặt bất thiện, cười hắc hắc, trợn mắt nói: "Tiểu tử, ngươi có phải bị mỹ sắc mê hoặc rồi không?" Tiểu Lôi bỉu môi, đưa mắt về xa xa, đằng sau nữ tử bạch y có mấy đồng tử, mấy tên đồng tử này trong tay cầm đĩa tròn màu vàng, bên trên có rượu ngon quả ngọt đủ kiểu, lập tức nữ tử bạch y lấy ra một cành dương liễu, tay trái cầm một ly rượu màu vàng, nhúng cành dương liễu vào rượu một chút, tiện tay điểm điểm vẫy ra… Chỉ thấy từng đạo từng đạo khí sắc thải quang từ cành dương liễu trong tay nàng phát tán ra ngoài, không gian xung quanh liền xuất hiện một cái ghế ngồi bằng đá, nàng thả nhẹ nhành dương liễu xuống mặt đĩa vàng, vươn ba ngón tay nhẹ nhàng lấy lên một trái bồ đào màu tím, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vạch một cái, trái bồ đào lập tức phân thành 4 miếng, song thủ nắm hạt bồ đào, hạ thấp thân mình, búng ra một chỉ, hạt bồ đào liền nhập vào trong mặt đất. Nàng nhẹ nhàng rót một chén rượu trên mặt đất, chỉ thấy một đạo kim quang tỏa ra, trên mặt đất lập tức chầm chậm vươn lên một mầm xanh mềm mại, nữ tử nhận lấy cành dương liễu từ tay đồng tử, nàng thuận tay điểm nhẹ vài lần, thân pháp phiêu phiêu như múa, nhẹ nhàng chuyển động, nhỏ từng giọt rượu xuống mặt đất, mầm non kia lập tức mọc lên như thổi. Chưa tới một khắc, một bụi bồ đào thô dã đã hình thành, bụi cây dường như trải qua kích thích, càng lúc càng rậm rạp, từng nhánh cành lá dần dần vươn ra, giống như vô số xúc tu, cuối cùng trên mặt đất trống hình thành một khối có hình dạng to như một cái nhà rạp rộng mấy trăm thước vuông, trái bồ đào trong suốt giống như từng chuỗi mã não đọng trên cành lá, lá cây non xanh giống như những nét điểm xuyết của thiên nhiên. Vô số dây bồ đào quy về một chỗ, dần dần to như mái nhà che lấp bầu trời, bao phủ lấy toàn bộ mọi người ở bên dưới. Mọi người trước pháp thuật thần kỳ của nữ tử không khỏi biểu lộ vẻ tán thưởng. Khinh Linh Tử ngồi cách đó một quãng, cười mũi chế giễu nói: "Khoe khoang mà thôi. Chẳng qua là mượn ưu thế địa lý của Tiên Sơn phái mà thôi. Tiên Sơn nguyên là nơi linh khí tụ tập, tự nhiên có thể thi triển loại pháp thuật này, nếu đổi là chỗ khác, cho dù thị có tiêu hao hết pháp thuật bản thân cũng vị tất làm ra một cái mái nhà to vậy. Tiểu Lôi đảo mắt, đột nhiên cười nói: "Lão gia hỏa, ngươi hình như đối với bọn họ đều không vừa mắt, có phải nữ tử này là tình nhân cũ của ngươi?" "Hức!" Khinh Linh Tử trừng mắt quát: "Tiểu tử ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ta sẽ nhổ hết răng nhà ngươi ra!" Dừng một chút, lão nghiêm sắc mặt nói tiếp, "Nhà ngươi chớ nên bị nữ sắc của nàng ta câu dẫn, trong số những kẻ tu hành trong thiên hạ này, số ngưỡng mộ nàng ta không một ngàn thì cũng có tám trăm. Nữ tử này lại còn là đại đệ tử của chưởng môn Tiên Sơn phái, tên gọi Tiên Âm. Nếu nàng ta chỉ xinh đẹp thôi thì không đáng kể, chỉ là cô nương này tuyệt không đơn giản, Tiên Sơn phái đại danh đỉnh đỉnh, môn hạ đệ tử cao nhân nhiều vô cùng, nhưng vẫn do nàng ta làm chưởng môn đại đệ tử, thủ đọan của nữ tử này ngươi khó có thể tưởng tượng ra. Trong đám người sùng bái nàng, nếu tuỳ tiện lấy ra một người thì kẻ đó cũng là cao nhân một phương rồi." Tiểu Lôi cười nói: "hả, không phải là ngươi đấy chứ?" Khinh Linh Tử nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Đương nhiên không phải ta. Trong mắt người khác, nàng là tiên tử của Tiên Sơn phái, là Cửu Thiên tiên nữ cao cao tại thượng. Còn trong mắt của Khinh Linh Tử ta, chẳng qua chỉ là một ả đàn bà ỷ vào sắc đẹp và tâm cơ của mình mà thôi." Tiểu Lôi cười nói: "Ô, nói như vầy, cô nàng chính là nữ cường giả trong giới tu luyện sao? Ài, nàng xinh đẹp như vậy xem ra khó tránh khỏi hàng vạn ánh mắt săm soi. Mỹ nữ vô luận trong bất cứ chuyện gì cũng đều chiếm ít nhiều tiện nghi. " Hắn vừa đưa hai con mắt nhìn chằm chằm về phía Tiên Âm, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Khinh Linh Tử sắc diện càng trở nên khó coi, nhịn không được hừ một tiếng. Tiểu Lôi liếc mắt nhìn lão già nói: "Yên tâm đi, con người của ta tuy háo sắc nhưng không mê muội. Mỹ nữ a, tự nhiên là để cho người ta ngắm, ai cũng có lòng yêu người đẹp, thích ngắm là một chuyện, còn mê muội vì nữ sắc lại là chuyện khác." Bọn đồng tử Tiên Sơn phái đều đã tiến lên, đặt quả ngon rượu ngọt lên mặt thạch kỷ, các tu hành giả tham gia đại hội đều phân công ngồi xuống, hai nữ tử đứng đằng sau Tiên Âm ăn vận giống nàng nhẹ nhàng ngồi đằng sau. Khinh Linh Tử vẫn y nhiên bất động, ngồi ở phía sau. Những người tham gia đại hội lần này lên tới ngàn người, số lượng thạch kỷ (ghế đá) bất quá chỉ được vài trăm nên một số nhỏ vẫn ngồi trên mặt đất phía sau. Dù sao tất cả bọn họ đều là người tu hành, ngồi trên ghế hay trên mặt đất cũng không thành vấn đề. Tiên Âm thấy mọi người đã định vị xong, liền yêu kiều đứng dậy, đưa nụ cười đến tứ phía xung quanh, chậm rãi nói: "Các vị cao nhân tứ phương, lần này đại giá quang lâm làm khách tại Tiên Sơn của ta, thực là vinh hạnh của tiểu nữ và Tiên Sơn phái. Có thể nói rằng, Vạn Tiên đại hội đã 300 năm rồi không cử hành nên rất hiếm như lần này, có thể tập hợp được các vị cao nhân từ tam sơn ngũ nhạc." Nàng nói tới đây, cố ý dừng một chút, trong đám người lập tức có cao nhân cười đáp: "Tiên Âm tiên tử quá khách khí rồi!""Tiên Âm tiên tử giữ thể diện cho mọi người, mọi người cũng giữ thể diện cho nàng!" Tiên Âm cười cười rồi tiếp: "Lần này có thể tổ chức lại thịnh hội sau ba trăm năm, có thể coi là một sự kiện thành công rồi. Lại còn hân hạnh mời được cao nhân của Côn Lôn phái là Ngọc Hư tử đạo trưởng, ngoài ra còn có cao nhân tiền bối phái Tiêu Dao nể mặt nhận lời. Nguồn gốc của đại hội Vạn tiên này là do Tiên Sơn, Côn Lôn, Tiêu Dao ba phái sáng lập, đã trải qua nhiều năm xa cách, lần này có thể tập hợp lại có thể coi là một chuyện hạnh sự. Ai, vì đây là Vạn Tiên đại hội, mọi người đến tự nhiên là để bình phẩm pháp bảo các nơi, nên phải đề cử ra một vị cao nhân làm giám khảo, không biết ý tứ của các vị ra sao?" Bên dưới lập tức có người nói to: "Mời Tiên Âm tiên tử phân phó, ta không có chút nào bất phục cả" lại có người cười nói: "Giám khảo ư, hiển nhiên là do Tiên Âm tiên tử đảm nhiệm rồi." Tiên Âm cười khẽ nói: "Làm chư vị cười chê, vốn pháp thuật của ta không dám bôi xấu trước mặt chư vị, chỉ là lần này Tiên Sơn phái ta làm chủ nhân, cho nên ta không dám chối từ. Tuy nhiên, ta còn muốn mời cao nhân của Côn Lôn Tiêu Dao hai phái, cùng đảm đương chức trách bình xét, chẳng hay ý tứ chư vị thế nào?" Phía dưới lập tức ầm ầm hưởng ứng, Tiên Âm liền mời Ngọc Hư Tử của Côn Lôn lên phía trước, ngồi bên trái cạnh nàng. Nhưng nhìn thấy Khinh Linh Tử ngồi phía đằng xa, Tiên Âm chần chừ một chút rồi cười nói: "Lần này Khinh Linh Tử đạo trưởng của Tiêu Dao phái tới đây, do tính tình của Khinh Linh Tử đạo trưởng không ưa náo nhiệt, mọi người ở đây đều biết là lão nhân gia thích an tĩnh, cho nên ta không mời ngài lên đây …" Nàng vừa dứt lời, Khinh Linh Tử cao giọng thốt: "Phì! Ai nói ta không thích náo nhiệt! Ta rất thích! Ngọc Hư Tử được ngồi trên, ta tại sao không được?" Hắn đứng dậy phủi mông, nghênh ngang tách đám đông đi tới, Tiểu Lôi cười khổ đi theo sau, cũng ngồi cạnh Khinh Linh Tử, nhịn không được thở dài, trong lòng cười thầm: "Lão già hỗn đản này thật ngốc, rõ ràng đây là kế khích tướng mà…" Quả nhiên trong mắt Tiên Âm hiện lên một tia đắc ý, cười nói: "Tốt rồi, liệt vị đại biểu tam phương tham gia đại hội đã đầy đủ, vậy xin mời mọi người tái đề cử ra mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng lên đây. Nếu không, chúng ta chỉ có 3 người này, trong đại hội có tới ngàn người, nếu đưa các loại pháp bảo đồng dạng ra, chỉ sợ 3 người chúng ta mấy ngày đêm không ngủ cũng không thể nào xem xuể a." Mọi người phía dưới đều cười to, quả nhiên ngay lập tức cử ra vài vị lão nhân tu chân giả có danh vọng. Tiểu Lôi ngồi một bên thấy vậy thở dài: trên thế giới này kẻ dại gái quả là nhiều, ngay cả trong giới tu hành này, mỹ nữ nơi nào cũng đều chiếm ưu thế cả… Hắn sắc mặt cổ quái, không nhịn được nhìn vào Tiên Âm, nàng lập tức phát hiện, nhãn thần cũng hướng về phía hắn, đột nhiên trong mắt hiện ra vài phần ngạc nhiên. Tiểu Lôi tự thấy kỳ quái, hắn ăn vận bình thường, pháp thuật thì quá thấp so với các tu hành gia cao nhân ở đây. Nhưng Tiên Âm sau khi nhìn kỹ Tiểu Lôi, mục quang càng lúc càng kỳ dị, cuối cùng kiên quyết đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Bất kể như thế nào, hễ được mỹ nhân chú ý tới đã là điều tuyệt vời rồi, hắn liền làm mặt quỷ, sắc mặt Tiên Âm liền trở nên lạnh lẽo, quay đầu đi, chỉ một lát sau nhịn không được lại quay đầu lại liếc Tiểu Lôi một cái nhưng nhíu mày lại. "Tiểu tử, ngươi đắc ý cái gì đó?" Khinh Linh Tử đột nhiên thấp giọng nói: "Nàng nhìn ra nhà ngươi có bán tiên chi thể thoát thai hoán cốt, ngươi tưởng nàng coi trọng ngươi sao?" Tiểu Lôi cảm thấy không còn hứng thú, ngượng ngùng nói: "Nàng có thể nhìn ra sao? Lão gia hỏa, xem ra linh phù ngươi cho ta không linh nghiệm rồi." Nguyên lai Tiêu Dao tử đã nói qua, bán tiên chi thể của Tiểu Lôi giống như thịt sống của Đường Tăng, khó tránh khỏi hấp dẫn người tu hành làm hại Tiểu Lôi, vì vậy liền cấp cho hắn một đạo linh phù, có thể giấu đi linh khí trên người hắn. Nhưng Tiên Âm pháp thuật cao cường, nhìn một lần đã phát hiện ra tình trạng của hắn rồi. Đã thấy Tiên Âm quay sang gật đầu với Khinh Linh Tử, thấp giọng cười nói: "Khinh Linh Tử đạo trưởng, chúc mừng Tiêu Dao phái các người vừa có thêm một đệ tử giỏi, người này mặc dù tuổi trẻ nhưng tư chất ….a, tiền đồ không thể hạn lượng" Khinh Linh Tử cười nhạt nói: "Không cần chúc mừng, cho dù đệ tử tốt so ra vẫn kém Tiên Sơn phái các ngươi a… hắc hắc… Tiên Sơn phái mới chính là tuấn kiệt mãn môn a, chỉ cần một người tuỳ tiện đi ra đã là thiên hạ vô song rồi!" Tiên Âm sắc mặt u ám, nhìn Khinh Linh Tử, mục quang tỏ vẻ không phục, nhưng không nói gì nữa. Lúc này đám đông ở dưới đã ngồi thành vòng tròn, có một người sớm đưa ra vài kiện pháp bảo đặc biệt cho mọi người đánh giá. Sở trường pháp thuật của những kẻ tu hành này không tương đồng, phương pháp chế luyện đều có điểm thần kỳ riêng. Trong một lúc, phi kiếm thượng phẩm, linh phù đặc biệt, còn có vài bình sứ, vài chiếc ngọc như ý… đều được trình ra. Những người quan tâm đều vây quanh, đánh giá tỉ mỉ, thỉnh thoảng có người phát ra tiếng thở dài tán thưởng. Lúc này, đột nhiên xa xa giữa không trung truyền đến một tiếng hót dài. Tiếng hót mang theo vài phần thảng thốt hoảng sợ, trong mây mù trên đỉnh Tiên Sơn liền hiện ra một nhân ảnh nho nhỏ đạp trên ánh tà dương, cái bóng này bay lượn trên bầu trời nhưng hình như có chút bộ dạng lảo đảo không thăng bằng. Cuối cùng cũng định vị tại không gian bên trên đại hội, rồi chật vật hạ xuống đương trường. Thấy một gã nam nhân trung niên, vóc dáng cao gầy, tướng mạo không tầm thường, chỉ là trường bào trên người nhăn nhúm, sắc mặt tái nhợt, sau lưng đeo một cái bàn cờ ô kim, bên hông treo một cái hồ lô màu vàng, cầm trong tay một cái cuốc đào thuốc Hắn lảo đảo rơi xuống mặt đất, khi miễn cưỡng đứng vững, thấy Tiên Âm liền kêu lớn: "Tiên Âm, Tiên Âm! Ta đến gặp nàng đây! Ai, Ta tìm được cho nàng một lễ vật không dễ dàng gì, nhưng bị Mang sơn vạn yêu vương phát hiện, hắn thèm muốn bảo bối của ta nên đuổi theo suốt cả đường, nếu ta không chạy nhanh, sợ rằng hôm nay không thể gặp nàng hôm nay rồi." Hắn rút từ trong ngực ra một bao vải màu vàng, chăm chú nhìn Tiên Âm, trên mặt hiện ra vẻ si mê. Tiên Âm bị hắn nhìn chằm chằm nên sắc mặt hơi đỏ, tựa hồ hơi ngượng nhưng lập tức nghiêm mặt nói: "Mang Sơn vạn yêu vương? Hắn làm sao dám truy sát ngươi?" Gã nọ thở dài: "Ai, cổ nhân vân nói tài bảo không được để lộ, ta lần này xui xẻo, không cẩn thận bị hắn ta truy ra được ta có bảo bối này, hắn dẫn theo một bầy tiểu yêu truy sát ta." Đại đa số đám người ở đó đều biết người này, lập tức có người kêu lên: "Đông Phương Vô Thắng, với tu vi của ngươi, cho dù là ba vạn yêu vương cũng bị ngươi làm thịt, tại sao có thể bị truy đuổi đến khốn khổ thế này?" Mặt gã Đông Phương Vô Thắng này đỏ bừng đầy vẻ xấu hổ: "Thật xấu hổ, xấu hổ! Ta vì luyện chế bảo bối này nên pháp lực đại tổn hao, kết quả bị hắn truy kích chật vật chạy trốn tới nơi này." Hắn nhìn Tiên Âm, không giấu được vẻ si mê nói: "Tiên Âm, nàng xem xem đồ vật này của ta, nàng có thích không?" "Đồ ngốc…", Tiểu Lôi nhìn gã này không nhịn được thở dài. Khinh Linh Tử bên cạnh lại thấp giọng nói: "Ngốc sao? Hê hê, đồ ngốc này mà muốn sinh sự, nơi này trong nghìn người tìm được hai ba người có thể đánh với hắn là may rồi!" Tiểu Lôi trợn mắt lộ vẻ kinh dị, nhìn lại gã Đông Phương Vô Thắng này, diện mạo cũng không có gì kinh nhân, vừa nhìn thấy Tiên Âm đã lộ ra bộ dạng một tên gia hỏa si tình thì có gì lợi hại đây? Nhưng vì Khinh Linh Tử bình thường rất ít phục người khác, lại càng hiếm khi khen ngợi người khác, nếu lão nói như thế thì đích thị gã kia phải rất lợi hại rồi. Lúc đó trên không phát ra một tiếng sét đánh bất thình lình, trên không gian mịt mù của Tiên Sơn hiện ra một đám mây đen cuồn cuộn ép xuống, truyền lại một âm thanh lớn từ không trung, âm thanh này bén nhọn này chọc vào tai, phảng phất như tiếng sói tru hổ gầm… "Đông Phương lão nhi! Mau giao đồ vật ra đây, nếu không ta sẽ đạp bằng Tiên Sơn, vặn cổ nhà ngươi!" Lời này vừa đến tai mọi người lập tức nổi lên một cơn thịnh nộ. "Mang Sơn tiểu yêu thật lớn mật! Dám đến nơi này khi dễ chúng ta ư!" "Biết đây là Vạn Tiên đại hội còn dám tới nơi này giương oai!" Một trận rào rào vang lên, số người có mặt đã đứng lên quá nửa, một số đã rút trường kiếm, chí đợi Tiên Âm nói một câu là phi thân lên không liều mạng rồi. Gã Đông Phương Vô Thắng kia cuống quýt xua tay nói: "Không được đi, không được đi! Tên Mang Sơn yêu vương gần đây tu luyện một loại pháp bảo kỳ quái, ta suýt nữa bị pháp bảo của hắn đánh cho hồn phi phách tán, các vị đạo hữu ngàn vạn lần đừng đi chịu chết"