Cách doanh trại của tổ điều tra khoảng hơn một ngàn thước, hai thân ảnh đứng trong rừng tùng, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó. Trong đó có một lão già tóc dài màu xám, mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám, trong tay hắn cầm một vật nhỏ hình khối màu đen, nhìn qua trên mặt có các hoa văn hình thoi tinh tế sắp xếp lộn xộn che kín, dường như là giống lân phiến tinh tế sắp xếp lộn xộn. Lông mi người này khá dài, hé ra khuôn mặt cực kỳ gầy ốm, nhưng da tay lại rất là trắng nõn mặc dù đầu đầy tóc bạc, trên mặt bị các nếp nhăn che kín nhưng ánh mắt sáng ngời có thần. Bên cạnh là một nam tử tuổi còn trẻ, dáng người thon dài đang đứng tại đó, hai tay buông thõng xuống, cung cung kính kính nói: "Morales thân vương điện hạ, ngài đã phát hiện được gì rồi a?" Ánh trăng chiếu lên gương mặt của người trẻ tuổi này, tướng mạo hắn đích thực anh tuấn bất phàm, con ngươi hiện ra lam sắc yêu dị. Chính là cái tên cùng Tiểu Lôi hai lần giao thủ qua Lyon. "Câm miệng !" Morales nhíu mày, nhẹ nhàng mắng : "Ta đã nói không biết bao nhiêu lần, khi ở bên ngoài, kể cả có hay không có người đều phải gọi ta giáo sư Morales!" Lyon lập tức nghiêm túc lên tiếng: "Vâng! Giáo sư!" Tiếp hắn lại hỏi: "Ngài đã tìm thấy vật gì?" Morales ánh mắt hiện lên nét mỉm cười: "Ngươi xem …" hắn chỉ chỉ một hắc sắc tiểu phiến gì đó trên tay. Ngữ khí Morales có vẻ ngưng trọng: "Ngươi có thể nhìn ra đây là vật gì?" Lyon nhìn vài lần, đoán thử: "Hình như là loại da gì đó, tựa như da rắn thì phải?" Morales hắc hắc cười lạnh hai tiếng: "Hừ, Lyon, ngươi được xưng là tuổi trẻ tài cao trong gia tộc, bất quá xem ra chỉ có thế. Phụ thân ngươi nhờ ta chiếu cố cho ngươi nhưng giờ ta nhìn ngươi thật sự đã phụ đi kỳ vọng của phụ thân ngươi rồi! Đây chỉ là một khối da rắn ? Ngươi nhìn cho kỹ lại đi!" Lyon sắc mặt có vài phần hổ thẹn, ẩn ước có đôi chút tức giận, nhưng hắn đối với vị Morales này không dám có nửa điểm bất mãn, hắn cầm lấy tiểu phiến kia, nghiêm túc xem xét thật lâu, vuốt ve hoa văn cùng lân phiến rất nhiều ở mặt trước, thấp giọng nói : "Tựa hồ là loại da rắn sau khi lột xác để lại, chẳng lẽ còn có điểm kỳ quái nào khác?" Morales cười lạnh một tiếng: "Ngươi hãy nhìn nghiêng theo ánh trăng ấy!" Lyon hơi thay đổi góc độ một chút, sau khi nhìn hai cái nhịn không được "Di" một tiếng, kinh dị nói: "Mặt trên miếng da rắn này như thế nào lại phản xạ màu sắc cổ quái như vậy?" "Tổng cộng có bảy loại màu sắc, Lyon". Morales mỉm cười nói: "Lần trước tới Trung Quốc chẳng lẽ ngươi không có cẩn thận nghiên cứu qua tư liệu sao ? Ta đã xem qua một ít văn kiện trong tổ chức, ghi lại tại phương đông có một số ít sinh vật giống chúng ta đều là phi nhân loại, kể cả loài rắn cùng các loại sinh vật kỳ lạ khác. Khối da để lại này, hiển nhiên đúng là một loại trong đó. Căn cứ ghi chép ghi lại loại rắn này cũng sở hữu pháp lực cường đại, hơn nữa qua mỗi ba trăm năm tu luyện trên da rắn sẽ có thêm một loại màu sắc. Ngươi xem khối da xà này, dưới ánh trăng ẩn ước phát xuất bảy loại màu sắc, đó là chứng cớ biểu hiện nó đã tu luyện hai ngàn một trăm năm! Hơn nữa, màu sắc trên mặt trước tựa hồ rất sáng ngời tươi mới, xem ra khối da này được lột ra cách đây không bao lâu, có lẽ con rắn này ở trên núi". Lyon động dung nói: " Rắn hai ngàn một trăm năm ? Không phải còn lớn hơn 1000 năm so với ngài sao?" Morales vẻ mặt ngưng trọng: "Nếu vốn biết trên núi có loại gì đó lợi hại như vậy, chúng ta không nên tới đó. Nhưng bây giờ … nó dường như đang trong thời kỳ lột xác, đó là lúc loài rắn tối suy yếu. Ta nghe đồn, loại sinh vật kỳ lạ dị năng ở phương đông này toàn bộ sinh mệnh tinh hoa đều tại một nợi trong cơ thể chúng có tên là "Nội đan", chỉ cần giết được nó, tìm được nội đan, vậy công lực ta có thể tăng trưởng ít nhất ngoài năm trăm năm … nói không chừng ta còn có thể sớm xuất ra một cái răng, hắc hắc!" Lyon thở dài: "Giáo sư, xem ra ngài trước khi tới Trung Quốc thật sự nghiên cứu rất nhiều tư liệu a. Vậy đêm nay chúng ta đúng là tìm kiếm loại thần xà phương đông này rồi?" Morales cười cười: "Ân, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, thì sẽ không có vấn đề gì. Nếu ta chiếm được nội đan, vậy huyết dịch nó sẽ cho ngươi. Huyết dịch thần xà, đối với ngươi mà nói, cũng là bổ phẩm khó tìm." Hai người bỗng nhiên chuyển người, hắc sắc phong y lộ ra một mảng bóng đen, lập tức thấy được bổn diện chân chính! Chỉ thấy bọn họ đều biến thành bộ dáng sắc mặt trắng bệch, song nhãn huyết hồng, mở miệng lộ ra hàm răng trắng ởn! "Lôi Hống, tên hỗn đản ngươi, còn chờ cái gì chứ ?" Như Hoa mặc một cái áo khoác cũ, luống cuống cầm đèn pin trong tay, một luồng ánh sáng bao phủ lên khuôn mặt Lôi Hống. Lôi Hống dường như đang ngậm nửa cân hoàng liên, vẻ mặt đau khổ nói: "Ngươi xem, chúng ta lẳng lặng trốn đi, Tiểu Lôi bọn họ biết, sẽ không chửi rủa chúng ta chứ?" Như Hoa tức giận nói: "Tiểu tử nhát gan! Tiểu Lôi là lão tử của ngươi chắc? Hắn nói gì ngươi nghe vậy?" Nam nhân sợ nhất là cái gì? Chính là bị người con gái mình thích mắng không có đảm lượng! Nghe câu đó, Lôi Hống lập tức khí thế hẳn lên, lớn tiếng nói: "Ta không phải cái loại tiểu quỷ nhát gan! Hắc hắc …" Nói xong, lướt đi nhanh qua Như Hoa, trong tay cầm phá đao lấy từ trong thương khố, chặt một phát vào nhánh cây chắn đường trước mặt, bộ dạng hùng hùng hổ hổ. Như Hoa vác súng săn đi phía sau, đôi mắt thỉnh thoảng dò xét hai bên. Vào giờ này đêm đã khuya, trong núi rừng đầy gió lạnh, trong bụi cỏ thỉnh thoảng truyền đến thanh âm tất tất toa toa, cũng không biết là loại xà trùng gì đó. Hai bên nhánh cây bị gió thổi trúng nghe hoa hoa, Như Hoa dù sao cũng chỉ là nữ hài tử, căn bản tò mò nên kéo Lôi Hống lên núi xem cái gì mà thám hiểm, giờ phút này trong hoàn cảnh hoang vu hắc ám tại nơi đây, trong lòng không nhịn được có chút sợ hãi, mặc dù khí trời đã dần dần vào đầu mùa hạ, nhưng không khí ban đêm, gió trên núi vẫn rất lạnh. Gió lạnh kia từ khắp nơi thổi đến sưu sưu, lá cây bên tai nghe sa sa, thỉnh thoảng dường như có tiếng cú mèo kêu "Cô cô" truyền đến. Trong lòng nàng chút hào tình vốn có dường như đã bị ngọn gió lạnh làm cho mất hết, bước chân dần dần nhanh hơn, gắt gao đi theo phía sau Lôi Hống, sợ từng bước sẽ chậm lại. Giờ phút này trong mắt nàng, thân hình cao lớn của Lôi Hống kia, thấy được sự an toàn và nhờ cậy không nói nên lời. Đại khái ban đêm trong núi độ ẩm không khí quá cao, bụi cỏ dưới chân sương đọng trên giày cùng với quần, hai người đều là loại lỗ mãng, căn bản không biết phương hướng trên núi mà nhắm mắt đi lung tung, cũng không biết đi bao lâu, Như Hoa đột nhiên kêu lên: "Lôi Hống, chờ một chút." Lôi Hống quay đầu lại chỉ thấy Như Hoa đứng tại nơi đó, khuôn mặt dưới ánh trăng dần dần lộ ra vẻ trắng bệch. "Ngươi nói, trên núi sẽ không có cái gì đó đáng sợ chứ?" Lôi Hống sửng sốt một chút: "Có lẽ không đâu. Bình thường nơi này vẫn có ngươi du sơn, không có dã thú lớn nào tồn tại đâu. Cho dù là có, lão tử cũng một đao bổ hắn! Hắc hắc …" Người Như Hoa cảm thấy hơi lạnh run lên, thấp giọng nói : "Ta mệt rồi, trước nghỉ lại đây tí đã. Ngọn núi quỷ này, đi cả nửa ngày mà ngay cả cái bóng quỷ cũng không thấy. Một điểm cũng không tốt!" Hai người tìm một bãi cỏ tương đối sạch sẽ, Lôi Hống ngược lại thông minh, không ngờ lại biết cởi áo ngoài ra trải xuống mặt đất làm chỗ ngồi cho Như Hoa. Một món y phục có thể bao lớn chứ? hai người cứ ngồi bên cạnh nhau như vậy trong bụi cỏ. Đi trong sơn đạo lâu như thế, Như Hoa cũng có chút mệt mỏi, không kìm được nhích lại gần người Lôi Hống. Trong lòng nàng thật ra chỉ cảm thấy người này thật là to lớn, làm cái ghế sofa người là thích hợp nhất. Đáng thương cho cơ thể nam nhân Lôi Hống, rốt cục cảm giác được người trong lòng mình dựa vào người, trong lòng quá vui mừng đến suýt ngất đi, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Trong lòng âm thầm khấn vái các lộ thần phật trên trời phù hộ. Xung quanh tĩnh lặng, hai người ngồi bên rìa bãi cỏ, vừa hay bên cạnh có một bụi cây che đi thân ảnh hai người. Vào lúc này, bỗng nhiên Lôi Hống cảm giác được bên cạnh mình Như Hoa bắt đầu run rẩy mãnh liệt, hắn quay đầu qua vừa thấy miệng Như Hoa mở to, ánh mắt trừng trừng nhìn ra phía xa xa, lộ ra khuôn mặt cực kỳ kinh hãi, dường như đã thấy chuyện gì đó kinh khủng, nàng tựa như muốn nói, nhưng ý thức chỉ cho phép dụng một tay che nhanh miệng mình, người run lên như động kinh, nhưng mặc dù nàng có cố gắng thế nào, hàm răng vẫn bắt đầu đánh vào nhau cách cách. Lôi Hống nhìn theo ánh mắt nàng, cũng sợ tới mức cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Chỉ thấy một con đại xà màu đen, thân to ước chừng như cái thùng đựng nước vậy, thân từ trong phiến thảo mộc dương dương đi tới, tốc độ đại xà kia cực chậm, thân ảnh ẩn ước như đang tránh né. Nó từ trong thụ tùng lướt qua, thảo mộc trên mặt đất bị ép kêu sa sa. Trong lòng Lôi Hống cũng phanh phanh kêu loạn, đại xà này trước mắt bọn họ cự li không đầy năm thước, hắn tính toán một chút trong lòng, chiều dài ước chừng mười lăm mười sáu thước. Như Hoa sợ tới mức người run lẩy bẩy, súng săn trong tay đột nhiên rơi xuống mặt đất. Hô một tiếng! Đại xà kia đã nhận ra động tĩnh, người lập tức dừng lại! Một cái đầu lớn có hình tam giác! Hai mắt xanh biếc, dường như phát ra ánh sáng. Càng làm cho Lôi Hống và Như Hoa thêm kinh ngạc là trên đỉnh đầu đại xà kia, lại ẩn ước phảng phất có hai cái sừng! Rõ ràng đã thấy hai người bọn họ nhưng tựa hồ nó tịnh không thèm để ý, lập tức hạ thấp đầu, tiếp tục trườn đi qua lùm cỏ, dần dần đi xa … Lôi Hống cùng Như Hoa bất tri bất giác, lúc hai người vừa khởi thân đứng dậy thì cả người Như Hoa liền nhào vào lòng Lôi Hống. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên phía xa xa truyền đến một tiếng cười bén nhọn, lập tức một thanh âm bén nhọn chói tai kêu lên: "Ở chỗ này!" Chỉ thấy trong rừng cây, hai cái bóng màu đen dường như đang dang đôi cánh từ giữa không trung xa xa bay tới, trông không khác hai con dơi khổng lồ ! Hai cái bóng màu đen kia hướng về phía bụi cỏ vọt tới. Đại xà tựa như bị kinh ngạc, tốc độ gia tăng vài lần, đột nhiên thân ảnh chớp lên một chút, hoá thành một đạo kim quang, nhanh chóng biến mất vào trong bụi cỏ! Hai hắc sắc ảnh tử kia đáp xuống mặt đất, một thanh âm già nua trong đó quát lên: "Nó trốn chưa được bao xa đâu! Vừa mới tìm thấy nó lột bỏ khối da cuối cùng! Bây giờ là lúc nó suy yếu nhất, trong lúc đó phải tìm được nó!" Cái bóng màu đen bên cạnh trầm giọng nói: "Giáo sư, vừa rồi tựa hồ nó như loé lên một luồng sáng, sau đó liền biến mất, đó là loại ma pháp gì vậy?" Hai người kia đương nhiên là Morales cùng Lyon. Morales trầm ngâm một chút, mỉm cười nói: "Đại khái là một loại pháp thuật phương đông, tương tự như ma pháp thuấn di của chúng ta. Đáng tiếc, cho dù là thuấn di, cũng có thể truy tìm ra dấu vết." Hắn lấy ra một thuỷ tinh cầu nho nhỏ, kích thước ước chừng một quả trứng nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mặt trên, một đạo huyết hồng sắc quang mang hiện ra, sau đó thuỷ tinh cầu phát ra ánh sáng chói mắt, trong bụi cỏ kia lập tức xuất hiện từng dấu vết nhỏ lồ lộ. Morales thu hồi thuỷ tinh cầu, đắc ý cười nói: "Ngươi xem, Lyon. Vật này là ta trong thời trung cổ, khi giết chết một hắc vu sư thì cướp được trên người hắn, vật này tối thích hợp cho việc truy tung ma pháp ba động, xem ra đối với thần xà phương đông này cũng có chỗ hữu dụng. Chính tại lúc này, hắn đột nhiên biến sắc mặt, dụng mũi ngửi một chút, trầm giọng nói: "Có mùi của con người!!" Chỉ thấy trong đôi mắt hắn bỗng hiện lên một tia hung quang, sau đó đạo hung quang liền dừng lại trong bụi cỏ nơi mà Lôi Hống và Như Hoa đang ở đó!! Như Hoa sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng nương theo ánh trăng yếu ớt đã thấy rõ hình dáng của hai hắc y nhân này! Chỉ thấy hai ngươi kia dáng cao lớn, một thân hắc sắc phong y, cổ áo cao cao. Sắc mặt chỗ xanh chỗ trắng, đôi con ngươi hoàn toàn hiện ra huyết hồng sắc, chỉ với một bộ khuôn mẫu như vậy trong lòng Như Hoa lập tức liên tưởng tới một loại quái vật thường thấy trên phim ảnh, truyện tranh hay trong tiều thuyết! Hấp huyết quỷ Tây phương! Morales phát ra một trận cười dài kiệt kiệt cực kỳ chói tai, chỉ vào bụi cỏ kêu lên: "Nhân loại, ra đi!" Người hắn đột nhiên nhoáng lên, dường như một đạo hắc sắc lợi tiễn hướng về nơi ẩn trốn hai ngươi Lôi Hống, Như Hoa. "Chạy đi" Lôi Hống hét lớn một tiếng, vòng tay ôm lấy Như Hoa, hai người như liền lăn xuống đất. Móng vuốt của Morales chụp vào trong bụi cỏ kia, hô một chút, kình phong bắn ra bốn phía, một mảnh bụi cỏ tung lên, cây cối xung quanh, ngay cả rễ ở dưới cũng bị hắn một trảo đánh nát! Lôi Hống hai người lăn sang một bên, Lôi Hống liền đứng lên, trong tay cầm lấy khảm đao kia chỉ vào mặt Morales. Cả người Như Hoa phát run, nắm chặt khẩu súng săn trong tay nhưng cánh tay mỏi nhừ, như thế nào cũng không nâng lên được. Lyon ở phía sau nhìn thấy rõ hình dáng Lôi Hống, kinh ngạc nói: "Di? Như thế nào lại là ngươi?" Morales trầm giọng nói: "Lyon, ngươi biết người này à?" Lyon thấp giọng nói : "Giáo sư, ta phụng mệnh tìm kiếm tại khu vực này …" Hắn dừng một chút rồi nói ngay: "Mấy ngày trước cao thủ phá hỏng chuyện của chúng ta, chính là bằng hữu của người này!" Morales cười lạnh một tiếng : "Ồ ? Cao thủ trẻ tuổi đánh bại ngươi và Dạ Xoa còn có cả Ivan, chính là bằng hữu của người này?" Lyon gật đầu: "Đúng vậy, ta đã từng cùng hắn giao thủ, kết quả là cái tên cao thủ trẻ tuổi kia tới rồi đánh bại ta. Hai người bọn họ đều biết, điều này không phải nghi ngờ." Morales gật gật đầu: "Mặc kệ thế nào, bắt hắn trước rồi nói sau!" Lôi Hống một tay bảo vệ Như Hoa, cầm đao quát: "Hai tên quỷ quỷ tuý túy các ngươi, các ngươi rốt cuộc là cái loại quái vật mẹ gì thế! Báo danh đi, đại gia ta cắt ngươi thành 17, 18 đoạn! Còn ngươi, mẹ nó, ngươi không phải là cái tên ngoại quốc kia lần trước đã tới phá quán hay sao? Ta chửi con mẹ ngươi, đáo để ngươi là cái loại quỷ gì chứ?" Lyon sắc mặt âm trầm, đột nhiên đưa ngón tay nhẹ nhàng đưa lên trước miệng, trên mặt lộ ra nét âm hiểm: "Lôi Hống, phải, tên ngươi ta nhớ kỹ. Rất xin lỗi, bởi vì … ngươi cùng cái tên đồng bọn của ngươi có lẽ sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu …"