Xe hơi chạy lên sơn đạo của dinh thự Điền gia, địa phương này Tiểu Lôi xem như lần thứ hai đến đây. Có điều nhìn đại môn của trang viên Điền gia, lại tựa hồ có chút cảm giác không ổn. Lập tức hắn nghĩ đến: "phải rồi ! Cánh cửa kia và tường bao bên ngoài trang viên, hình như vừa mới xây. Mà cho dù là cây cối hai bên, cũng tựa hồ có chút biến hóa." Hắn lập tức nhớ tới Ngô Đạo Tử từng kể lại: "Lúc trước nơi này bị Ngô Đạo Tử triệu hồi lôi kích." Vài hắc y bảo vệ nhân viên đứng ở đại môn, vừa thấy bảng số xe của Lôi Hống, lập tức khai mở đại môn để xe bọn họ tiến vào. Tiểu Lôi thấy bãi cỏ bên ngoài, tựa hồ cũng mới tu chỉnh qua, mà hình dáng của dinh thự, cũng khác hẳn so với một năm trước. Nghe Ngô Đạo Tử lúc trước nói, tình huống buổi tối ngày đó, giống như dinh thự đã bị sét đánh sập phân nửa tường bao…… Xe hơi dừng lại, Điền Kha Nhi vội vàng nhảy xuống xe, cười nói: "Ta đi đây. Tạm biệt Lôi Hống ca ca." Nàng tựa hồ có chút ngượng ngùng, lại liếc nhìn Tiểu Lôi, thấp giọng nói: "A, tạm biệt …… ư ……" Tiểu Lôi hì hì cười: "Gọi ta Tiểu Lôi đi." Điền Kha Nhi nhoẻn miệng cười: "A, tạm biệt Tiểu Lôi ca ca." Nói xong, vừa nhảy vừa chạy vào nhà. Tiểu Lôi mỉm cười, không tệ a, như vậy chỉ trong chốc lát, đã thăng cấp thành "Tiểu Lôi ca ca" rồi. Xe hơi chạy khỏi trang viên của Điền gia, Lôi Hống mới nói: "Tiểu Lôi, hôm nay vẫn không có thời gian hỏi ngươi, ngươi và Tây dương nhân đó trong khi đánh nhau, rốt cuộc đã dùng công phu gì?" Tiểu Lôi nhìn Lôi Hống liếc mắt, nhàn nhạt nói: "Làm sao vậy ? Ngươi muốn học sao?" "Ư !" Lôi Hống lập tức gật mạnh, trên mặt lộ vẻ chờ mong, hâm mộ nói: "Ta từ nhỏ đã luyện võ, tự nhận khổ luyện công phu ngoại gia cũng không tệ , cho tới bây giờ chỉ có ta đánh người, không ai đánh ta ! Người có thể bị ta đánh một quyền không ngã, ta đều chưa thấy qua, tên gia hỏa đó lại liên tiếp trúng của ta bảy tám quyền. Nhưng hắn vừa điểm trúng ta một chỉ, ta đã gục xuống…… sĩ diện này ta nhất định phải tìm cơ hội lấy về! Một chưởng cuối cùng kia của ngươi quá thần kì, lại có thể bộc phát cường lực đến mức đó, ngươi làm thế nào mà được như vậy?" Tiểu Lôi mỉm cười, lắc đầu nói: "Chiêu đó ư, thật có lỗi quá, chiêu cuối cùng đó, ta khẳng định không thể dạy cho ngươi. Nếu ta vụng trộm dạy ngươi, sợ rằng người truyền thụ chiêu này cho ta biết được, ít nhất là chặt chân của ta. E rằng ngay cả ngươi cũng sẽ bị liên lụy !" Nhớ tới Khinh Linh Tử lúc trước một phen cảnh báo, từng tự miệng nói qua, uy lực của Phá Sơn Không quá bá đạo, sát khí quá nặng, không được tự mình dạy cho người khác. Nếu không…… mặc dù Khinh Linh Tử chưa nói sẽ thế nào, nhưng lúc ấy hắn trong mắt lóe lên một tia sát khí, Tiểu Lôi thấy rất rõ ràng. Khinh Linh Tử mặc dù ngày thường đối mình rất hòa khí, nhưng tên Tây dương kia lại không thể dùng quy tắc bình thường mà tính. Ít nhất Tiểu Lôi cũng biết, Tiêu Dao phái từ trên xuống dưới, sự kính nể đối với Khinh Linh Tử thậm chí còn vượt xa so với chưởng môn nhân Tiêu Dao tử. Những tông phái trên Nga Mi sơn, không ai dám trêu chọc Khinh Linh Tử. Mà khi lão trở nên nổi điên, sự tình gì cũng có thể làm được. Trên mặt Lôi Hống lộ ra vẻ thất vọng, theo hắn thấy, Tiểu Lôi ban đầu dụng những thân pháp mặc dù nhẹ nhàng, linh hoạt và rất kỳ diệu, nhưng lại không phù hợp tính tình của hắn, với tính khí thích cứng không thích mềm của lôi hống, chỉ có cái loại chiêu số đánh đấm vào người, mới là phong cách của nam tử hán. Tiểu Lôi ngẩm nghĩ, đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo: "Lôi Hống, chiêu đó mặc dù ta không thể dạy ngươi, nhưng ta có thể dạy ngươi một chút gì đó khác ……" "A, tên gia hỏa tự xưng là Lyon có thể một chỉ điểm ngả ngươi, ngươi có biết đó là vì cái gì không?" "Vì cái gì ? Chẳng lẻ lực lượng của hắn cường đại ?" Tiểu Lôi lắc đầu: "Lực lượng của hắn dùng, ngươi không thể so được. Ngươi luyện bất quá chỉ là một ít ngoại gia rèn luyện thân thể cường độ ngoại môn công phu mà thôi. Cái trò mất thời gian và khí lực này, cũng chỉ có mấy tên ngốc như ngươi mới luyện mấy thứ công phu đó. Hừ, công phu của ngoại gia, ngay cả đến mức tối cường đại như thế nào? Cũng bất quá là có thể đánh ra vài quyền mà thôi. Nhưng nếu gặp cao thủ dùng khí chân chính, chỉ một chút đã có thể đánh ngã ngươi !" "Thật sao? Chẳng lẻ tên Lyon đó lại là cao thủ dùng khí? Nhưng hắn là một tên ngoại quốc mà!" "Phì !" Tiểu Lôi khinh thường nói: "Ngươi nghĩ rằng khí công là độc quyền của người Trung Quốc hay sao? Đầu tiên ngươi phải biết rằng, cái gì là khí ! Khí bất quá là một loại lực lượng mà thôi. Chỉ có điều mấy ngàn năm truyền thuyết của Trung Quốc làm nó thành thần thoại. Khí cũng bất quá chỉ là một loại nắm giữ lực lượng, nói ra cũng không có có chỗ nào thần kì. Người ngoại quốc sao lại không thể nắm giữ loại phương pháp này? Cứ cho là bọn họ đã nắm giữ , cũng sẽ không gọi là 'Khí' , hơn nửa là dùng một tên gọi khác …… a ……" Tiểu Lôi đột nhiên cười nói: "Ngươi không thấy trong tiểu thuyết sao? Ít nhất, ta biết trong rất nhiều tây phương tiểu thuyết nói qua một loại 'Đấu Khí', xem ra, không phải cái gọi là 'Khí' của võ lâm cao thủ Trung Quốc rất tương tự sao?" Lôi Hống lại lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Không biết, không thấy qua. Ta không có thời gian đọc sách. Từ nhỏ ta có thời gian thì luyện công phu, loại đọc sách nhàm chán, ta mặc kệ." Tiểu Lôi trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nói đơn giản, ta nhất định dạy ngươi một loại phương pháp dụng khí. Chỉ cần ngươi luyện tập cho tốt, ít nhất ngươi mỗi ngày luyện cơ thể sẽ mạnh hơn. Tối thiểu gặp lại cái tên Lyon đó, ngươi cũng sẽ không gặp phải trường hợp, ngay cả một chiêu của hắn cũng không chịu nổi." Lôi Hống lập tức gật đầu, hắc hắc cười: "Chuyện đó đương nhiên tốt lắm. Bắt đầu ngày mai, ta mỗi ngày đến tìm ngươi học !" Tiểu Lôi hì hì cười: "Dạy ngươi cũng có thể, nhưng học phí đâu?" "Học phí ?" Lôi Hống trừng mắt đôi mắt bò. "Đương nhiên !" Tiểu Lôi cả kinh kêu lên: "Chẳng lẻ bên ngoài võ quán dạy người luyện công phu đều là miễn phí sao?" "Được rồi ! Ngươi nói ngươi muốn thu bao nhiêu học phí?" Tiểu Lôi trong lòng âm thầm tính toán, rất nhanh báo ra một vài chữ: "Một vạn !" "Hảo!" Mắt thấy Lôi Hống đáp ứng dứt khoát như vậy, Tiểu Lôi lập tức hối hận, ngẩm nghĩ, lại bồi thêm một câu: "Là theo thời gian mà tính!" Lôi Hống lại gật đầu: "Được!" Tiểu Lôi mắt thấy Lôi Hống lại trả lời dứt khoát, trong lòng thầm nghĩ sợ rằng giá bỏ quá thấp, vội vàng bổ sung một câu: "Ta nói tính theo thời gian, một ngày một vạn a!" Lần này Lôi Hống không gật đầu , nhịn không được trừng đôi ngưu nhãn nhìn Tiểu Lôi, lầu bầu nói: "Ngươi, ngươi rốt cuộc dạy ta cái gì? Sẽ không dạy ta làm sao gạt tiền người ta chứ?" Tiểu Lôi không nói gì - Xe hơi chạy tới ngã tư đường chỗ Tiểu Lôi cư trú, đứng ở dưới lầu, Lôi Hống nhịn không được nói: "Đây là chỗ ở của ngươi sao…… quá ……" Hắn tựa hồ có thể muốn nói "quá nát""quá tệ""quá dơ" các loại, nhưng mắt thấy Tiểu Lôi khóe miệng cười lạnh, lời vừa đến bên miệng lập tức đổi thành: "…… quá có cá tính a !" Tiểu Lôi híp mắt cười: "Tên cơ bắp, ngươi trở nên thông minh rồi." Hai người đang nói chuyện, đột nhiên ánh mắt Tiểu Lôi nhìn ra ngoài xa, trở nên lạnh xuống, trên mặt nụ cười biến mất, sắc mặt âm trầm như nước …… "Các ngươi muốn làm gì ?" Thanh âm sợ hãi khẩn trương của một nữ hài. Chỉ thấy nơi đầu phố, Lâm San San và Như Hoa cô nương hai người bị ba bốn tên lưu manh ngăn lại , cầm đầu là một tên gia hỏa ước chừng không đến hai mươi tuổi, tóc tai tua tủa, trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn "Dâm tiện", hì hì lớn tiếng nói: "Tiểu nữu …… ngươi ngụ ở gần đây a, ta đã chú ý ngươi mấy ngày rồi ……" Nói xong, đưa tay vuốt cằm của Lâm San San. Lâm San San lập tức kinh hô, người lui về phía sau, Như Hoa đứng bên cạnh lập tức bước tới một bước, chặn ngay phía trước nàng, kêu lên: "Các ngươi muốn làm gì !" Tới bây giờ mọi chuyện đều rõ, đây là một trường hợp có thể liệt vào hình tượng tiêu chuẩn của bọn lưu manh đầu phố trêu ghẹo mĩ nữ …… Mà dựa theo phát triển của lệ thường, sự tình kế tiếp, phải là anh hùng xuất hiện cứu mỹ nhân …… Tiểu Lôi cũng đã chuẩn bị nhảy xuống xe , nhưng ngay lúc này, tình huống đột nhiên đã xảy ra biến hóa ! Tên lưu manh đó liếc mắt nhìn Như Hoa cô nương, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: "Sửu bát bà ! Cút ngay, bằng không ta ……" Lời thoại đến đây là xong! Chỉ thấy Như Hoa cô nương đột nhiên vươn cánh tay tráng kiện, cánh tay - ách …… đúng vậy, đích thị là cánh tay "Tráng kiện"! Sau đó Tiểu Lôi tự mắt thấy Như Hoa cô nương dụng một động tác quăng lưng kinh điển phối hợp cùng cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, dùng sức hét lên một tiếng rồi ném cả người đối phương ra ngoài xa!! Khi tiếng thét kinh hãi của Tiểu Lôi vừa mới đến cổ họng, động tác của Như Hoa cô nương lại càng nhanh hơn ! Đối phương chưa kịp phản ứng, cánh tay tráng kiện của nàng đã túm chặt cổ một đối phương khác, sau đó đầu gối hung hăng giật lên! "Úc!!!" Người nọ kêu thảm thiết một tiếng, thanh âm cuối cùng rung lên. Lập tức Như Hoa cô nương lại xuất kích tiếp! Một chiêu "Khủng long chụp mồi", a, không, nói sai rồi, là "Mãnh hổ chụp mồi", đem tên lưu manh cuối cùng quăng trên mặt đất, cưỡi lên trên người đối phương, vươn hai bàn tay to như cái quạt tát bốp bốp vào mặt đối phương. Người kia chỉ kêu thảm thiết ba tiếng, bị đánh đến nổi không nói được câu nào, chỉ còn có lỗ mũi còn phát sinh thanh âm "Hừ hừ". Cuối cùng, Như Hoa cô nương dũng cảm tự tin rốt cuộc đã "Ngược đãi"…… á, lại nói sai rồi, là "Trừng phạt" bọn bại hoại này, đứng dậy, vỗ vỗ hai hai tay, phun một ngụm nước bọt lên mặt người kia, ngạo nghễ nói: "Lần sau còn dám chọc ghẹo bổn cô nương, ta sẽ đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra luôn!" Người nằm trên mặt đất vẫn chưa có khí lực để nói chuyện lại , nhưng vẫn khổ sở nói một câu cuối cùng: "Ta, chúng ta không có trêu ghẹo ngươi, chỉ trêu ghẹo nàng ……" Rốt cuộc, đã an tĩnh. Tiểu Lôi và Lôi Hống cơ hồ ngây người cả mười phút, ánh mắt Tiểu Lôi cũng đã đờ đẫn . Ánh mắt Lôi Hống lại đột nhiên phát sáng, run giọng nói: "Quá có cá tính !! Nữ hài này thật sự có cá tính !" Tiểu Lôi cũng nuốt nước bọt, bất quá lời hắn nói chính là: "Thật là đáng sợ ! Mẹ nó, thật là đáng sợ ! Lão tử còn ở cùng nhà với nàng a ……"