"Tiểu Lôi…… đừng như vậy……" Những lời này lạc vào tai Tiểu Lôi, hắn tựa như trúng phải Định Thân pháp. Đến khi Nguyệt Hoa có phản ứng, Tiểu Lôi đã chạy ra ngoài, biến mất dưới thang lầu. Con đường dưới tiệm bánh, đã có mấy người vây quanh. Vài nhân viên bán bánh trong cửa hàng cũng đã lấp ló phía sau. Khi Tiểu Lôi đi xuống, đã thấy một số nam nhân vây quanh, hắn không suy nghĩ, dụng lực đẩy người đang ngăn trước mặt, lập tức liền thấy hai bóng người…… Đó là hai người mấy ngày nay mình luôn trông ngóng! Một cô gái tóc dài quay lưng về phía mình, mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt cực kỳ đơn giản, mái tóc buông xõa sau lưng, hơi rối loạn một chút nhưng từ một bên, còn có thể thấy cổ nàng lộ ra làn da trắng như tuyết. Nàng nắm chặt tay một bé trai chừng bốn tuổi. Bé trai ăn mặc dù giản đơn nhưng rất sạch sẽ. Khuôn mặt quay về Tiểu Lôi, tràn đầy tức giận, lại bị nữ nhân kia nắm chặt tay, ôm trong lòng, mắt lấp lánh địch ý rõ ràng, hiển nhiên đang rất ấm ức. Bọn họ đang giằng co với một gã cao lớn. Tên nọ ước chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ áo hoa, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to như sợi xích, miệng ngậm một điếu thuốc, lộ vẻ đắc ý. Áo hắn cố ý không cài nút lộ ra bộ ngực đầy lông, khuôn mặt đỏ như Quan Công, đôi mắt loạn chuyển, láo liên nhìn cô gái. Tiểu Lôi vừa thấy hình bóng yểu điệu của cô gái, người đờ ra. Ngón tay bắt đầu run rẩy. "Tiểu Lôi…… Đừng như vậy……" Cô gái thấp giọng nói với bé trai đang ở trong lòng. Vẻ mặt bé trai lộ vẻ giận dữ: "Mẹ"! "Mẹ?" Gã đeo dây chuyền cười quái dị: "Nhìn không ra, cô em này đã làm mẹ. Hay lắm! Làm tốt lắm! Nhà chúng ta rất thích thứ này!" Giọng nói của cô gái rất lãnh đạm: "Các người rốt cuộc muốn thế nào?" "Thế nào?" Gã đàn ông cười hì hì, một đồng bọn bên cạnh lập tức hiểu ý, lớn tiếng cười nói: "Nói bậy! Tên tiểu tạp chủng này suýt đẩy đại ca ta ngã nhào, cô tính sao đây?" "Các người muốn thế nào?" Thanh âm quen thuộc của cô gái làm Tiểu Lôi tưởng như đang mơ: "Chúng ta đã xin lỗi rồi……" "Thối lắm! Đồng bọn của gã đàn ông quát: "Giày da của đại ca mới vừa mua! Là món hàng cao cấp!! Vừa rồi bị tiểu tử này dẫm lên, dấu chân lớn như vậy, cô không thấy sao?" "Ta đã xin thứ lỗi. Các người còn muốn thế nào?" Giọng nói cô gái vẫn lãnh đạm, lại có phần bất đắc dĩ: "Ta đền đôi giày cho ông là được chứ gì!" "Đền? Cô đền nổi sao?" Đám gia hỏa vây xung quanh toàn là bọn lưu manh, trong đó một tên kêu lên, còn chỉ đôi giày nhiều nhất chỉ đáng giá vài đồng trên chân gã kia kêu lên: "Đây là giày hiệu của Ý! Cô đền? Được! Tám ngàn đồng, đưa đây!" Cô gái còn chưa nói, bé trai đã cả giận nói: "Tám cây củi? Ngươi biến đi! Đôi giày rách nát này mà tám ngàn? Ta thấy toàn thân ngươi cũng không đáng!" "Hắc! Tiểu tạp chủng này cũng lỳ lắm!" Đám người cười quái dị: "Không biết mẹ nó có lỳ như vậy không?" Cô gái bừng bừng tức giận: "Các người rốt cuộc muốn thế nào? Muốn lừa đảo sao? Ta nói rõ, ta không có tiền!" "Không có tiền?" Một tên lưu manh cười phá lên nói: "Vậy cũng đơn giản thôi, cô cung kính kính nói một câu xin lỗi với lão đại chúng ta, sau đó đem dấu chân trên giày liếm sạch sẽ. Vậy là xong!" Lời này vừa nói, bên cạnh tức thì có tên kêu lên: "Liếm giày ăn nhằm gì! Phải liếm chỗ khác kìa… Cô ả này, nhất định rất biết liếm……" Lập tức vang lên một trận cười quái dị. Cô gái giận đến run người, lại vẫn gắng sức giữ lấy tay con trai, hạ giọng nói: "Tiểu Lôi… đừng… đừng động thủ." "Động thủ? Con mẹ nó còn động cước kìa!" Đám lưu manh tùy ý cười to, bốc lên mùi rượu nồng nặc. Gã đàn ông đeo dây chuyền nhổ nước bọt, lúc này mới phẩy tay, cố ý kêu lên: "Câm miệng! Câm mẹ nó lại! Nói cho các ngươi bao nhiêu lần! Phải trung thực! Trung thực! Mẹ. Đối với người đẹp sao lại có thể hung hăng như vậy. Phải khách khí, phải ôn nhu một chút!" Hắn bày ra bộ dạng thèm chảy nước miếng, cười hi hi nói: "Hài tử, ca ca không thấy đường, coi như bỏ qua… bất quá, chúng ta đang chuẩn bị uống trà, nếu không đền thì theo giúp ta uống một chút gì đó, sau đó rót chén trà, xin thứ lỗi nhận sai là xong"… Ta thấy cô xinh đẹp như vậy… cũng không giận gì đâu…" Nói xong, hắn đưa tay muốn sờ cằm cô gái. Cô gái lập tức lui về phía sau một bước, né tránh bàn tay dơ dáy của hắn, không đợi nàng nói, bé trai đã lớn tiếng: "Ngươi dám khi dễ mẹ ta, ta cho ngươi……" "Tiểu tạp chủng, ngươi thật có ý tứ…… Ta thích!" Gã đàn ông đeo dây chuyền cười hì hì nói: "Nhưng không biết mẹ ngươi có được như vậy không……" Hắn nói xong, tay vung lên, thủ hạ đang muốn xông lên, chợt nghe bên trong đám đông vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Ngươi vừa rồi chửi ai là tiểu tạp chủng? Chỉ thấy trước mắt hoa lên, một nhân ảnh đã xuất hiện, đứng trước người cô gái và bé trai, nhướng mắt: "Ngươi đem câu vừa rồi nói lại một lần nữa coi". Mấy tên kia ngẩn người ra, chỉ thấy trước mặt là một thanh niên, bộ dáng rất bình thường, lập tức quát to: "Mẹ nó ở đâu chui ra tên phế vật này? Chuyện của lão tử, trời cũng không dám quản!" Bên cạnh có người giữ chặt Tiểu Lôi, lại là nhân viên của tiệm bánh, hạ giọng nói: "Hậu sinh, anh là ngoại nhân, chớ chọc bọn họ." Nói xong ông ta gắng sức kéo Tiểu Lôi đi. Tiểu Lôi cười ha ha, trên mặt hắn mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao phong: "Lão tử là ai, tiểu gia không nhận ra." Gã đeo dây chuyền rõ ràng đã say, lập tức mắng: "Mẹ nhà mày, lão tử là ai! Nói cho nó!! Cho nó khi chết cũng biết là chết trong tay ai!" Một tên lưu manh bên cạnh lập tức ưỡn ngực, kêu lên: "Nói cho mày, đây là…" Hắn còn chưa nói xong, chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết, lập tức thấy một người bay ra ngoài, đâm đầu xuống sông, chính là gã đeo dây chuyền. Hắn rơi thẳng xuống sông, lập tức chìm xuống, sau đó vùng vẫy vài cái, kêu lên: "Mẹ, dám đá lão tử!!!" Tiểu Lôi nheo mắt nhìn tên lưu manh vừa nói với mình: "Ngươi vừa rồi nói là ai? Ta không nghe rõ a." Trầm mặc vài giây, đám gia hỏa này mới có phản ứng, lập tức có tên chửi bới, sau đó xông lên. Nhưng bọn chúng xông lên nhanh, cút về còn nhanh hơn. Chợt nghe liên tục vài tiếng kêu thê thảm. Sau đó có vài nhân ảnh cơ hồ đồng thời bay ra ngoài, tùm tùm, đều là tiếng người rơi xuống sông. Tiểu Lôi lại ngồi cạnh bờ sông, nhìn mấy tên đang ngọ ngoậy dưới nước, hắn cười rất ôn hòa nhưng ánh mắt đầy lạnh lẽo: "Thật có lỗi, ta cũng không nghe rõ. Ngươi rốt cuộc là ai?" "**……**!! Mày dám đánh tao?!!" Gã đàn ông uống vài ngụm nước, cũng tỉnh lại vài phần, há miệng mắng to, lập tức dẫn theo vài thủ hạ cố gắng leo lên bờ. Sắc mặt Tiểu Lôi không thay đổi, đứng ngay trên bờ, sau đó không đợi đám gia hỏa này bò lên trên, lần lượt đá bọn chúng xuống sông. "Ta……** con mẹ mày……" Tiểu Lôi thở dài, lắc đầu: "Miệng còn thối như vậy, xem ra còn chưa rửa sạch, lại đá một cước khiến tên đeo dây chuyền ngã xuống nước. Sau đó quay về phía hắn ngoắc tay: "Đến đây, tự mình bò lên." Mấy tên lưu manh đứng dưới nước chửi mắng, Tiểu Lôi cũng không nói gì, chỉ đứng trên bờ, lẳng lặng nhìn bọn chúng, một khi tên nào dám đi đến gần bờ, lập tức tung ra một cước. Sau vài lần đám lưu manh chịu không nổi. Bọn chúng tựa hồ là đang say, vốn thể lực có hạn, bơi qua lại trên sông đã chịu không nổi. Có tên đã vô lực leo lên bờ. Gã đeo dây chuyền quát: "Mẹ, qua bên bờ kia, sau đó đập chết mẹ tên hỗn đản này!" Mấy tên thủ hạ lập tức bơi tới bờ đối diện, trèo lên, vài tên tìm mấy viên gạch vỡ nhằm Tiểu Lôi xông tới. Thế nhưng rất đáng tiếc, không có ngoại lệ, không đợi chúng đến gần. Tiểu Lôi lại đá bay chúng xuống sông. Tiểu Lôi nhìn mấy tên gia hỏa đã tận lực , vẫn chớp mắt mỉm cười, nói: "Đến đây, leo lên đi." Bọn chúng rốt cuộc cũng đã biết sợ hãi, bơi về bờ đối diện, không dám trêu chọc Tiểu Lôi nữa, vừa lên bờ, lập tức co giò bỏ chạy. Duy chỉ có tên đeo dây chuyền vẫn chửi bới không ngừng. "Đứng lên, tiếp tục đi!" Tiểu Lôi lạnh lùng nói. Hắn thấy gã kia đã chịu hết nổi. hắn phun nước miếng, ngọ ngoậy bơi đến bờ đối diện, chỉ vào Tiểu Lôi quát mắng. Hắn kêu lên: "Mày chờ đó, có gan thì đừng chạy!" Tiểu Lôi không hề lý đến bọn chúng, quay đầu lại, cô gái có khuôn mặt kiều diễm như hoa, lúc này đang nhìn chằm chặp vào mình, toàn thân mơ hồ run rẩy, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được. Tiểu Lôi thở dài, nhân viên tiệm bánh hảo tâm khuyên hắn: "Hậu sinh, anh đi nhanh đi! Người nọ là Nguyệt gia, ngày thường hay càn quấy, xung quanh không ai dám làm gì hắn." Tiểu Lôi vẫn không để ý tới, chỉ lẳng lặng nhìn cô gái, hai người bốn mắt tương giao, cô gái run lên, cơ hồ muốn ngất đi, run giọng nói: "Tiểu…… Lôi…… Là anh sao?" Tiểu Lôi mặc dù đã thay đổi khuôn mặt, lúc này cũng không nhiều lời, chỉ từ từ bước đến, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai mẹ con, rốt cuộc, thở dài: "… "San San… San San… Là anh. Thật sự là anh…" Lâm San San rũ người ngất đi.