Chí Tôn Vô Lại

Chương 293: Chứng cớ!





Nguyệt Tinh nói ra những lời này, sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng, ngữ điệu mang theo mấy phần bi thống, lại tựa hồ ẩn chứa vài phần ủy khuất và phẫn nộ. Trong lúc nhất thời, toàn trường im bặt!
"Ta biết…. Thái công chết như thế nào! Ông ấy là bị người hại chết!"
Thanh âm đau xót vang vọng trong đại sảnh, chúng nhân trầm mặc một lúc, lập tức bắt đầu có người ầm ỹ chửi bới. Biểu tình Nguyệt Tinh lạnh lùng, đột nhiên dùng một loại thanh âm trầm thấp cũng lạnh lùng nói: "Các người không tin? Các người không tin Thái công là bị người ta hại chết? Vậy nếu ta có thể đưa ra được bằng chứng thì sao?"
Chung quanh mặc dù ồn ào, nhưng thanh âm Nguyệt Tinh lại dị thường rõ ràng chui vào tai mỗi cá nhân, lập tức, không ít người biến sắc, lập tức thanh âm nhỏ xuống, dần dần an tĩnh.
Ngay cả Tiểu Lôi cũng hơi cau mày!
Nguyệt Tinh, võ công của nàng không ngờ đã tu luyện đến cảnh giới này rồi? Võ công nàng vốn không được cao a!
Theo những lời Nguyệt Tinh nói ra, các thúc công đều cau mày, nhìn Nguyệt Tinh có chút kinh ngạc.
Nguyệt Tinh chậm rãi đi tới phía trước, đứng trước mặt mấy lão nhân, trên mặt nàng thủy chung vẫn bảo trì vẻ mặt lạnh lùng mang theo bi thương nhàn nhạt. Nhưng chỉ duy có Tiểu Lôi, lại luôn kỹ càng nhìn chăm chú mắt nàng, ánh mắt hắn khá ngưng trọng.
Biểu hiện của Nguyệt Tinh quá mức kỳ quái, đầu tiên, nàng không thể có võ công cao như vậy. Thứ hai, nàng cũng không nên dính vào loại chuyện thế này! Thứ ba…… vẻ mặt nàng nhìn như lạnh lùng, nhưng Tiểu Lôi liếc mắt cái đã nhìn ra, biểu tình nàng mặc dù ra vẻ lạnh lùng bi thương, nhưng trong đôi mắt đó, lại mơ hồ, tựa hồ có chút ngỡ ngàng, cứng nhắc.
Mà càng trọng yếu chính là, khi Nguyệt Tinh đi tới, rõ ràng đã thấy Tiểu Lôi cải trang thành Nguyệt Sơn, ánh mắt lại không hề lộ ra biến động tình cảm gì, chỉ thản nhiên gật đầu, nói một câu hời hợt: "Nguyệt Sơn huynh, huynh cũng ở chỗ này."
Tiểu Lôi lập tức phán đoán ra, Nguyệt Tinh có vấn đề!
Tình cảm đan xen giữa hai tỷ muội họ Nguyệt và Nguyệt Sơn, không ai biết được rõ ràng hơn Tiểu Lôi. Đơn giản mà nói, tựa như là loại tình cảm tam giác giữa ba người thường hay gặp trong phim. Nguyệt Sơn thích Nguyệt Hoa, mà Nguyệt Tinh lại thích Nguyệt Sơn, loại cảm tình thanh mai trúc mã. Nguyệt Tinh lúc đang gặp nạn không muốn cầu cứu gia đình, lại tín nhiệm Nguyệt Sơn như vậy, tình cảm đó có thể tưởng tượng được.
Mà hiện tại, Tiểu Lôi rõ ràng cảm giác được ánh mắt Nguyệt Tinh rất lạnh lùng, tựa hồ thiếu đi một thứ gì đó……
Thiếu một loại biến động của tình cảm. Tiểu Lôi có thể rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt Nguyệt Tinh không hề có tình cảm. Đơn giản mà nói, vẻ mặt đau xót của nàng giống như chỉ là một cái mặt nạ mà thôi.
Mà Nguyệt Hoa bên người Tiểu Lôi, Nguyệt Tinh càng nhìn không thấy.
Chuyện này lại càng không bình thường.
Một nữ nhân, đột nhiên thấy một nữ nhân xa lạ nép mình cạnh nam nhân mình thích đã mười mấy năm, nàng làm sao có thể không chút động tâm như vậy?
"Đừng nói……" Tiểu Lôi ngầm nắm lấy tay Nguyệt Hoa. Rất rõ ràng nàng đột nhiên thấy tỷ tỷ Nguyệt Tinh của mình, tâm tình có phần kích động, không thể ức chế cảm tình của mình. Mặc dù nhìn bên ngoài, Nguyệt Tinh lớn tuổi hơn nhiều so với Nguyệt Hoa. Dù sao Nguyệt Hoa đến từ một thời không khác, dựa theo tuổi sinh lý, còn trẻ hơn so với Nguyệt Tinh của thời không này tám chín tuổi.
Tiểu Lôi ý bảo Nguyệt Hoa im lặng, hắn rất có hứng thú quan sát kỹ càng Nguyệt Tinh, ngay cả gã trung niên thần bí tu vi cao cường mới rồi, hắn cũng đã sơ xuất.
"Các người nhất định rất kỳ quái, vì sao ta đột nhiên lại xuất hiện vào lúc này." Nguyệt Tinh dùng giọng nói đau đớn chậm rãi nói, thanh âm nàng vang khắp cả đại đường, lập tức, nàng chợt cao giọng, quát: "Nhưng, ta không có xuất hiện trước, là vì tìm ra chân tướng sự tình! Nếu ta không phải ẩn nhẫn đến bây giờ, rất có thể, hiện tại ta đã chết! Ngay cả thi thể cũng sẽ không lưu lại…… tựa như……" Vẻ mặt nàng dần dần lạnh như băng, chậm rãi gằn từng chữ một: "Tựa như ba người cùng bị "Thiêu chết" với Thái công!"
Mọi người đều chú ý tới khi nàng nói hai chữ "Thiêu chết", ngữ điệu được nhấn mạnh.
"Nguyệt Tinh! Ngươi rốt cuộc đang nói bậy gì đó!" Thúc công hét một câu.
"Thúc công." Nguyệt Tinh hơi cúi người, thản nhiên nói: "Hôm nay ta đến, chính là vì ngăn cản bọn đó trốn ở sau lưng mưu đồ cướp đoạt vị trí tộc trưởng, giành lấy cơ nghiệp Minh Nguyệt gia chúng ta!"
Ngữ điệu của nàng cũng rất bình tĩnh: "Lục thúc công đâu? Mời hắn ra!"
Mọi người trong lòng đều rung động.
Không ít người trong lòng nhịn không được nảy ra một ý niệm trong đầu: "Quả nhiên…… có quan hệ với Lục thúc công."
"Nguyệt Tinh, ngươi không được ngậm máu phun người!" Trưởng tử Nguyệt Thiên của Lục thúc rốt cuộc không nhịn được, mở miệng mắng nàng. Vốn vừa rồi thấy gã trung niên thần bí, ra tay đánh trọng thương quản sự Tam phòng Tam thúc công, thanh niên này tựa hồ có chút sợ hãi, hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt cũng có một chút né tránh.
Bất quá hiện tại, khi Nguyệt Tinh rốt cuộc đem mũi giáo chỉ vào Lục thúc, Nguyệt Thiên thân là con trưởng, bất đắc dĩ cũng đành phải mở miệng.
"Ta không ngậm máu phun người." Nguyệt Tinh hờ hững nói một câu: "Lục thúc đâu? Sao không thấy hắn ra đối chất cùng ta?"
"Cha ta…… cha ta……" Nguyệt Thiên lộ ra vẻ mặt phức tạp: "Cha ta bị thương, đang nghỉ ngơi ở phía sau."
"Hả?" Nguyệt Tinh lông mày giương lên: "Cha ngươi bị đả thương? Ai làm?"
Tiểu Lôi biết lúc này mình không thể trầm mặc được nữa, cười khổ nói: "Là ta làm."
Ánh mắt Nguyệt Tinh đảo qua Tiểu Lôi một chút, tùy ý gật gật đầu, thản nhiên nói: "Ồ, nguyên lai là Nguyệt Sơn đại ca, võ công đại ca tinh tiến đến cảnh giới này, không ngờ ngay cả Lục thúc cũng không phải đối thủ của huynh, đáng mừng, đáng mừng."
Nàng mặc dù nói "Đáng mừng", nhưng thần sắc trên mặt lại không có ngay cả nửa phần vui mừng. Ánh mắt thẫn thờ lập tức quét một vòng, nói: "Trải qua việc này, ta nghĩ hôm nay thật sự có thể nói ra."
Thúc công nhíu mày: "Nguyệt Tinh, sự tình Minh Nguyệt gia, đóng cửa lại tự nhiên có thể từ từ nói, nhưng ngươi hôm nay dẫn nhiều ngoại nhân đến như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Hừ…… mặc kệ như thế nào, vị tiên sinh này, xuất thủ liền đả thương Tam thúc của ngươi…… hắc hắc, xuất thủ thật nặng a!"
Biểu tình của Nguyệt Tinh vẫn không nóng không lạnh: "Tam thúc thụ thương sao, ai, đáng tiếc, đáng tiếc……" Nàng lập tức chỉ vào gã trung niên thần bí, nói: "Đây là Cao tiên sinh, hắn là thế ngoại cao nhân, học vấn thông huyền, lần này may mắn có hắn xuất thủ cứu ta, nếu không, ta sợ rằng vị tất có thể sống được đến bây giờ. Cao tiên sinh, người vừa rồi ngươi đả thương chính là Tam thúc của ta, thỉnh ngươi cứu ông ta."
Gã trung niên lúc này miễn cưỡng cười một chút, lại lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm, lấy từ trong lòng ra một chiếc bình sứ nhỏ, lạnh nhạt nói: "Đây là một chút dược vật ta tự chế, đưa cho hắn và những người động thủ với ta sử dụng, bôi một nửa lên vết thương, một nửa lưu lại ba ngày sau bôi lần nữa, có thể khỏi hẳn."
Hắn nói ra, vẻ mặt mỗi người đều không tin. Dù sao vừa rồi chân phải của Tam thúc bị hắn đánh đến biến dạng, phỏng chừng là gãy nát xương, làm sao có thể chữa khỏi dễ dàng như vậy? Ba ngày? Tục ngữ nói, "thương cân động cốt một trăm ngày". Huống hồ Tam thúc gãy chân như vậy, có thể phục nguyên hay không, vẫn còn là một vấn đề, theo mọi người thấy, e rằng quá nửa sau này bước đi là phải chống gậy rồi.
Mỗi người đối với bình dược hắn đưa ra đều lộ ra vẻ mặt không tin. Nhưng chỉ duy có Tiểu Lôi liếc qua một cái, ánh mắt lập tức sáng lên!
Linh giác của hắn nhạy cảm có thể nói là thiên hạ vô song, mắt thấy, mũi ngửi, lập tức ngửi ra ngay đó là dược vật gì, không khỏi kinh hãi.
"Dũ Cân Sanh Cốt Tán!" Hắn lẩm nhẩm danh tự này.
Loại dược vật này, cũng không phải là lần đầu tiên hắn được thấy!
Tại Tiên Lâm thịnh hội, Truy Tinh Tử hiển lộ thực lực siêu cường, lấy cứng chọi cứng gần như đã giết chết Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử, kết quả Ngọc Cơ Tử trọng thương, đương trường có Đan Hà Tử của Đan Môn xuất thủ cứu chữa. Đan Hà Tử là cao thủ Đan Môn, dược vật châm cứu thiên hạ vô song, "Dũ Cân Sanh Cốt Tán" này lúc ấy Tiểu Lôi đã thấy Đan Hà Tử bôi trên người Ngọc Cơ Tử!
Thứ này không phải là dược vật bình thường của phàm gian, mà là linh dược của tu hành giả! Không biết là dùng linh thảo tiên thảo gì luyện chế mà thành!
Ngày đó với mức thương thế của Ngọc Cơ Tử, loại dược vật này có thể bảo mệnh Ngọc Cơ Tử, hơn nữa có thể làm hắn phục nguyên (đương nhiên, tu vi và công lực tổn hao không có cách nào khôi phục), vậy xem ra, xương chân Tam thúc không cần nói chỉ là bị gã trung niên bóp nát, e là chặt chân của hắn, chỉ cần có loại dược vật này, đều có thể nối lại cho hắn!
Còn như ba ngày…… Tiểu Lôi bĩu môi, nếu là một người biết pháp thuật, hiểu được cách vận hành pháp lực hóa giải dược lý, nhiều nhất nửa ngày, là có thể khôi phục như cũ.
"Phí của trời……" Tiểu Lôi âm thầm lắc đầu thở dài, bất quá đối với lai lịch gã trung niên này, càng thêm hiếu kỳ.
Có được loại "Dũ Cân Sanh Cốt Tán" này cũng không có gì kỳ quái, dù sao dược vật của Đan Hà Tử cũng đã từng tặng không ít người. Đan Hà Tử ngày thường chỉ luyện chế các loại dược vật, sau đó lại đưa cho tu hành giả trong Tiên Lâm trao đổi các loại luận thuyết và pháp bảo v.v.
Thế nhưng có thể lấy ra linh dược của Đan Hà Tử, lai lịch gã trung niên này cũng không nhỏ!
Nguyệt Tinh lại hiển nhiên đã biết hiệu quả của "Dũ Cân Sanh Cốt Tán", nàng vừa thấy gã trung niên lấy ra bình thuốc, liền gật đầu, nói: "Tốt rồi, thương thế của Tam thúc đã có thể cứu được, vậy cũng không tính là tổn thương hòa khí. Hôm nay chúng ta tùy tiện xông tới như vậy, cũng là hơi đường đột, bất quá cũng là bất đắc dĩ, bởi vì ta muốn đợi sau khi Cao tiên sinh đến đây, có hắn bên cạnh bảo vệ ta, ta mới dám đến. Nếu không, sợ rằng Lục thúc sớm đã không để ta sống sót!"
Khuôn mặt của Nguyệt Thiên trắng bệch ra: "Nguyệt Tinh…… Nguyệt Tinh…… ngươi ngậm máu phun người! Ngậm máu phun người!!"
"Hừ, ngươi muốn chứng cớ sao?" Nguyệt Tinh thở dài: "Nhạc lão đại, làm phiền ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.