Chí Tôn Vô Lại

Chương 275: Đấu kiếm!





Thu Lộ?
Có phải là thanh tuyệt thế thần kiếm của Đông Hải Thần Quân đã đánh cho quần hùng thiên hạ thúc thủ cam bái hạ phong trong thịnh hội Tiên Lâm đầu tiên?
Lúc này sắc mặt Truy Tinh Tử trở nên bình tĩnh, hắn chậm rãi giơ trường kiếm lên, kiếm phong mơ hồ có một tầng thanh khí bao phủ, nhè nhẹ phóng ra khí tức dày đặc, chỉ cần đứng hơi gần một chút đều có thể cảm giác da thịt đau đớn….
"Không sai, đúng là Thu Lộ kiếm!" Truy Tinh Tử khẽ thở dài: "Kiếm này là tiên phẩm. Chủ kiếm chết đi, kiếm lập tức bay trở về Đông hải, ẩn sâu trong đáy biển ngàn năm…." Hắn đột nhiên mỉm cười nói: "Các vị nhất định kỳ quái, tại sao Thu Lộ kiếm lại trong tay tại hạ."
"Năm đó Đông Hải Thần Quân danh chấn thiên hạ, mỗi người chỉ biết hắn đến từ Tiên Sơn ngoài Đông Hải, chỉ là các tu tiên tán nhân đều không biết, hắn kỳ thật là đệ tử Ẩn Nguyệt Tông, thế nhưng sau lại thoát ly môn hộ bỏ đi. Đó là một chuyện xưa bí ẩn không ai biết." Truy Tinh Tử lắc đầu nói: "Đáng tiếc bổn môn năm đó có một số quy củ rắc rối cổ hủ, khiến một vị tuyệt thế kỳ tài rời môn phái. Bất quá cũng may là trước khi đại tông chủ qua đời, đột nhiên thỉnh Đông Hải Thần Quân trở về, muốn truyền ngôi vị tông chủ cho hắn, coi như một sự đền bù… Đông Hải Thần Quân không chịu, chỉ nói muốn đoạt thiên hạ đệ nhất, mới bằng lòng trở về tiếp chưởng môn hộ, lúc đó, tham gia thịnh hội Tiên Lâm đầu tiên… chỉ là không ngờ…." Truy Tinh Tử nói tới đây, mỗi người đều than thở không thôi, duy chỉ có Việt Sư, ánh mắt như điện, thủy chung không rời Thu Lộ kiếm trong tay Truy Tinh Tử.
"Đông Hải Thần Quân chết, làm phép đưa thanh kiếm này về Ẩn Nguyệt Tông, giấu ở đáy biển dưới đảo. Chỉ là Ẩn Nguyệt Tông ta có môn quy. Các đời chưởng môn trước, không được tự tiện động đến." Truy Tinh Tử chậm rãi nói: "Bởi vì, trong mắt người Ẩn Nguyệt Tông ta. Nếu không có bản lãnh thiên hạ đệ nhất, không xứng cầm kiếm này. Không được vận dụng kiếm này, để tránh ô nhục danh vị thiên hạ đệ nhất! Cho nên, chưởng môn các đời không dám lấy ra kiếm này, cho dù là ba trăm năm trước, tại hạ đến đây tham gia thịnh hội, cũng không dám lấy kiếm ra sử dụng… bởi vì lúc đó, ta còn không xứng."
Lời nói tới đây, mỗi người đều sắc mặt khác thường….
Năm đó không cầm kiếm này, đó là bởi vì bản thân không xứng thiên hạ đệ nhất….
Vậy hôm nay hắn vận dụng kiếm này, chẳng lẽ là hiểu được mình có thể đoạt thiên hạ đệ nhất sao?
Sắc mặt Truy Tinh Tử dù bình tĩnh, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ cao ngạo, co tay búng nhẹ lên kiếm, kiếm phong phát ra tiếng kêu ông ông, tựa hồ long ngâm.
"Khương môn chủ, Thiên Cơ Môn ngươi thiện về khí cụ. Càng thiện về đánh giá bảo bối thiên hạ, xin mời đánh giá kiếm này." Truy Tinh Tử thoáng nhìn qua Khương Đại Hồ Tử.
Khương Đại Hồ Tử trợn mắt, nhìn kỹ trường kiếm trong tay hắn vài lần, tựa hồ muốn vươn tay sờ, nhưng đột nhiên rụt tay về… lắc đầu nói: "Thanh kiếm này… Khương Đại Hồ Tử ta không đánh giá được."
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Lần thịnh hội đầu tiên năm đó, Thiên Cơ Môn ta cũng từng tham dự, đại môn chủ có lưu ngôn lại, kiếm này siêu thoát vật phẩm phàm gian, chính là tiên khí của trời! Kiếm này là thần, càng không tầm thường, kiếm phong sắc bén, chính là dùng long hồn tu thành đại đạo luyện chế thành… vì vậy rất cường hãn và lợi hại! Hắc hắc…" Hắn vuốt râu, nói: "Năm đó kiếm này được coi là thiên hạ đệ nhất, mọi người đều công nhận. Vậy… vậy không cần xem qua nữa."
Truy Tinh Tử lại lắc đầu, nói: "Thời gian trôi qua, chuyện năm đó, giờ cũng vị tất như thế." Hắn đột nhiên chuyển ánh mắt lên người Gia Cát Thần Toán, mỉm cười nói: "Gia Cát môn chủ, ta biết Gia Cát môn ngươi có một thanh Thất Tinh Kiếm do Vũ Hầu năm xưa truyền lại, thỉnh lấy ra cho xem."
Gia Cát Thần Toán lập tức biến sắc: "Ngươi… sao ngươi lại biết."
Gia Cát môn hắn đích xác có một thanh do Gia Cát Khổng Minh lưu lại, nghe đồn năm đó cuối đời Đông Hán, trong cuộc chiến Xích Bích, Gia Cát Khổng Minh lập tế đài mượn gió đông, chính là dùng thanh Thất Tinh Kiếm này làm phép. Chỉ có điều thanh kiếm này các vị Gia Cát môn chủ đời trước chưa từng lấy ra sử dụng, chỉ vì kiếm rất khó khống chế, phải tu luyện một loại pháp thuật cao thâm trong Gia Cát môn, mới có thể chấp chưởng kiếm này. Gia Cát môn chủ các đời đều biết pháp thuật đó rất cao thâm, phí nhiều công sức, lại không đáng giá, nên phần lớn không tu luyện thành pháp thuật này. Gia Cát Thần Toán tâm cao khí ngạo, nghĩ thầm tại Tiên Lâm thịnh hội xuất đầu, nếu bằng tu vi bản thân, sợ rằng tuyệt đối không đủ. Nên tập trung vào thanh bảo kiếm này.
Hắn phí tâm, không ngờ tìm hiểu được pháp quyết dùng kiếm này! Lần này nhất tâm muốn tại đại hội lộ ra một phen công phu, mang thanh kiếm tới.
Truy Tinh Tử đối mặt với chất vấn của Gia Cát Thần Toán, không trả lời, chỉ cười nói: "Nếu Gia Cát môn chủ có kiếm này, xin mời lấy ra."
Gia Cát Thần Toán trong lòng đích xác tính toán nên xuất ra để luận bảo, nhưng không nghĩ tới Thu Lộ kiếm năm đó lại một lần nữa hiện thế, trong lòng có chút do dự, thấy Truy Tinh Tử biết được tâm sự của mình, hắn thầm trấn định, nói: "Được."
Gia Cát Thần Toán chuyển thân, từ trong tay áo lấy ra một bọc vải màu xám thật dài, tầng tầng mở ra, bọc vải lập tức tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Chỉ thấy một thanh trường kiếm cũ kỹ, vỏ kiếm khắc đầy hoa văn, mơ hồ tản ra thanh bạch chi khí, phản chiếu lên mặt của Gia Cát Thần Toán, vô cùng âm trầm.
Bách một tiếng, Gia Cát Thần Toán rút kiếm ra, bảo kiếm lập tức mơ hồ rung lên, mặc dù Gia Cát Thần Toán nắm trong tay, nhưng tựa hồ còn đang chấn động, muốn rời đi.
Gia Cát Thần Toán mặc niệm khẩu quyết, sau đó cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên thân kiếm, trường kiếm dần dần bình tĩnh lại.
"Kiếm tốt." Khương Đại Hồ Tử khen một câu: "Kiếm này không xanh không trắng, chính là dùng thượng phẩm hàn thiết rèn nên, kiếm đảm nhi lệ, kiếm hồn nhi chấn, kiếm khí nhi phát. Quả nhiên là cực phẩm." Hắn thở dài, lộ vẻ kinh sợ.
"Khương môn chủ, thần kiếm như thế, ngươi có thể so sánh với thần kiếm Thu Lộ trong tay ta không?"
Khương Đại Hồ Tử lập tức lộ vẻ phức tạp, nhìn Truy Tinh Tử, nghiêm mặt nói: "Ẩn Nguyệt Tông chủ, bảo kiếm của hai vị đều là cực phẩm đương thời, lợi kiếm tương giao, tất có tổn thất. Sao phải khổ như thế?"
Truy Tinh Tử cười lạnh không nói.
Gia Cát Thần Toán nghĩ thầm, dù sao đã mang ra, nếu không so sánh, vậy bao năm ta khổ tu chẳng phải uổng phí sao? Lập tức hắn nói: "Nếu là luận bảo, cần phân ra cao thấp."
Ánh mắt Truy Tinh Tử chợt lóe lên, hắn thản nhiên nói: "Nhất định phải so sao?"
"Phải so."
"Tốt!" Truy Tinh Tử cười lạnh ba tiếng: "Xem kiếm."
Chỉ thấy một đạo thanh khí chớp động, một kiếm đã điểm tới Thất Tinh Kiếm trong tay Gia Cát Thần Toán. Gia Cát Thần Toán sớm có chuẩn bị, hất kiếm lên, chợt nghe thấy tiếng "ông".
Mũi kiếm Thu Lộ điểm lên trên thân Thất Tinh Kiếm, Truy Tinh Tử sắc mặt lãnh đạm, cầm kiếm bất động, Thất Tinh Kiếm trong tay Gia Cát Thần Toán rung động kịch liệt, ông ông vang lên. Gia Cát Thần Toán thầm kinh hãi, liên tục thôi động pháp thuật khống chế kiếm, nhưng Thất Tinh Kiếm càng rung mạnh, mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ…
Cuối cùng mọi người thấy ánh sáng mờ bộc phát, mỗi người đều ý thức quay mặt đi, sau đó thấy Thất Tinh Kiếm vỡ vụn thành nhiều mảnh. Hóa thành vô số mảnh nhỏ, gió nhẹ thổi qua, chậm rãi bay đi.
Kiếm Gia Cát Thần Toán cầm trong tay, chỉ còn lại chuôi kiếm có khảm bẩy viên bảo thạch.
"Nát… nát… nát sao?" Gia Cát Thần Toán lộ vẻ sầu thảm, bất khả tư nghị nhìn thanh kiếm trong tay. Rồi đột nhiên hắn hét lớn một tiếng: "Sao có thể?" Hai mắt hắn đỏ ngầu, nhìn mọi người, hét lớn: "Không có khả năng. Đây là Thất Tinh Kiếm, là Thất Tinh Kiếm Vũ Hầu lưu lại."
Truy Tinh Tử chậm rãi thu kiếm, thản nhiên nói: "Thu Lộ nhất kiếm, ngộ kiếm, tắc phá kỳ hồn, đoạn kỳ đảm, toái kỳ thân! Gia Cát môn chủ, ngươi chẳng lẽ không biết sao?"
Gia Cát Thần Toán thốt nhiên kêu lớn một tiếng: "Bảo kiếm đoạn mà thân không chết, thật sỉ nhục!" Kêu lớn một tiếng, xuất chưởng bổ lên Thiên linh cái của mình.
Chúng nhân không ai không biến sắc, chỉ thấy một nhân ảnh hốt nhiên như thiểm điện xuất hiện bên cạnh, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay hắn, sau đó kéo một cái, Gia Cát Thần Toán nhũn ra ngồi xuống, chỉ thấy Tiêu Dao đứng bên cạnh hắn, mỉm cười, hòa nhã nói: "Bảo kiếm bị hủy sẽ thương tâm, nhưng tính mạng so với một thanh kiếm quan trọng hơn nhiều, Gia Cát môn chủ không nên tức giận như thế."
Lão đạo cốt tiên phong, cười vang nói: "Đã có Thu Lộ kiếm của Đông Hải Thần Quân năm đó hiện thế, vậy thanh phế đồng lạn thiết (phế liệu) bần đạo mang theo, cũng không mang ra khiến cho xấu mặt. Còn vị đồng đạo nào có pháp bảo, không ngại hãy mang ra." Nói tới đây, ánh mắt ông cố ý đảo qua Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi lúc này trong lòng đối với Truy Tinh Tử có vài phần khó chịu, bất quá Gia Cát Thần Toán với mình cũng vị tất có hảo cảm gì, vốn chỉ là ngồi ở đó bất động, đợi vị sư phụ mình nhìn lại, không khỏi trong lòng thầm nghĩ: "Quái lạ, lão nhìn ta làm gì? Ta cũng không có bảo kiếm gì tốt, he he he, thái đao của lão tử đã bị hủy, lấy gì ra so với hắn đây? Cho dù thanh thái đao của ta còn, cũng không hơn được Thu Lộ kiếm gì đó."
Pháp bảo lợi hại khác của lão… lão không phải biết trên người mình có cái hồ lô đó chứ? Không đúng a… sao lão lại biết được?
Tiểu Lôi nghĩ tới đây, không khỏi hồ nghi nhìn Tiêu Dao Tử một cái, hắn biết, vị sư phụ này của mình, mặc dù nhìn qua là bộ dạng vô hại, nhưng ẩn giấu cũng rất thâm trầm. Rõ ràng có một thân bản lãnh thông thiên, nhưng luôn không lộ ra, ngày đó từng một người một kiếm đánh bại Tiên Âm và Quân Kiếm trong Huyền Các Tứ Lão.
Tiểu Lôi còn chưa nói, trong mắt Tiêu Dao Tử hiện lên vẻ cười, đột nhiên nói: "Tiểu Lôi, ta biết ngươi có một pháp bảo lợi hại, sao không mang ra cho mọi người phẩm giá một chút?"
"Tới rồi." Tiểu Lôi trong lòng thầm nói một câu, chỉ là hắn bây giờ không muốn lập tức mang hồ lô ra cho người khác xem, đồ vật này là vũ khí bí mật a, đang muốn trả lời, lại nghe thấy Diệu Yên đột nhiên nói: "Đúng vậy, phu quân không phải có một pháp bảo sao? Cái linh đang (lục lạc) của chúng ta, không ngại đem ra cho mọi người xem."
Linh đang sao?
Chấn Thiên Linh?
Mắt Tiểu Lôi sáng ngời, lập tức có phản ứng.
Đúng.
Cái hồ lô kia, Tiêu Dao Tử dám chắc không biết, nhưng hắn lại biết mình có Càn Khôn Kính cùng Chấn Thiên Linh.
Tiểu Lôi cố ý cười lớn một tiếng, đứng đậy, quay về Tiêu Dao Tử khom người nói: "Tuân mệnh."
Lập tức hắn lục lọi trong ngực một hồi, lấy ra một chiếc linh đang nho nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, cười nói: "Chính là nó. Đây gọi là Chấn Thiên Linh."
Chấn Thiên Linh.
Nghe thấy ba chữ, mọi người đều lộ ra vài phần kinh ngạc. Tên Chấn Thiên Linh, mọi người đều biết, đó là một trong những pháp bảo được cho là lợi hại nhất đương thời. Không ngờ lại nằm trong tay Tiểu Lôi.
Khương Đại Hồ Tử cười ha ha. Nói: "Tốt tốt tốt! Ta nghe danh đã lâu, vẫn muốn thấy một lần, nhưng không nghĩ ra lại nằm trong tay Tiểu Lôi tiên sinh." Hắn đi qua nhìn kỹ, nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ linh đang hai lần, lầm bẩm nói: "Tốt... trên linh đang có hoa văn, chắc là một tiên pháp cực lợi hại, nghe đồn lay động linh đang này, có thể chấn nhiếp hồn phách con người.,tự nhiên là tác dụng của tiên pháp. Chất liệu của linh đang này, tiểu lão nhi không thể nhìn ra hết, bất quá nhất định có băng phách ở cực bắc, mới có thể khiến uy lực của tiên pháp phát huy lớn nhất."
Khương Đại Hồ Tử vui mừng, không khỏi cười thích thú: "Tốt tốt, không ngờ Khương Đại Hồ Tử hôm nay lại có thể thấy được dị bảo như vậy, các vị đồng đạo, còn bảo bối gì tốt, không ngại mang ra cho tiểu lão nhi kiến thức."
Tất cả mọi người trầm mặc hẳn xuống, nhưng không ai lấy ra đồ vật gì.
Nói tới pháp bảo tu hành. Đại đa số mọi người, đầu tiên tự nhiên là kiếm, một thanh phi kiếm tốt, chính là vật nên có của đại đa số người tu hành. Các pháp bảo khác chỉ có pháp khí.
Bây giờ kiếm khí có thiên hạ đệ nhất Thu Lộ kiếm năm đó tại đây.
Pháp khí có tuyệt phẩm pháp bảo Chấn Thiên Linh được thiên hạ công nhận trước mắt.
Nhưng người khác. Ai còn xuất ra pháp bảo làm gì? Nếu không so được, còn không bằng giấu đi.
Khương Đại Hồ Tử mắt thấy mọi người trầm mặc, không khỏi thở dài nói: "Nếu mọi người không nói lời nào, vậy tiểu lão nhi cả gan nói một câu, theo ta thấy, kiếm là Thu Lộ của Truy Tinh Tử đứng đầu, còn pháp khí, ta thấy phải là Chấn Thiên Linh."
Tất cả mọi người đều gật đầu, Bạch Mi cùng Côn Bằng hai người dù có hơi giận dữ, giờ phút này cũng không nói gì.
Tiêu Dao Tử đột nhiên mở miệng nói: "Chư vị, đề mục luận bảo đã xong, các thịnh hội trước của chúng ta, trọng yếu nhất, tự nhiên là khảo hạch tu vi. Đã có Thu Lộ kiếm hiện thế, bần đạo không biết tự lượng sức mình, muốn kiến thức một chút phong thái của thiên hạ đệ nhất kiếm năm xưa, xin thỉnh các vị không cùng bần đạo cạnh tranh."
Nói xong, lão đi về phía trước một bước, mỉm cười nói: "Ẩn Nguyệt Tông chủ, Tiêu Dao Tử phái Tiêu Dao, thỉnh giáo tuyệt học của các hạ."
Lời này vừa nói ra, chúng nhân không ai không sợ hãi. Rõ ràng là chủ động mở lời khiêu chiến.
Ngay cả Tiểu Lôi mặt cũng biến sắc, Tiêu Dao Tử luôn luôn giấu giếm, sao hôm nay lại muốn xuất danh đầu?
Truy Tinh Tử khẽ cau mày, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Dao Tử. Với thân phận Tiêu Dao chưởng môn, hướng mình khiêu chiến, vậy vô luận thế nào, mình tuyệt không thể không ứng chiến.
Hắn ho khan một tiếng, khom người nói: "Tiêu Dao chưởng môn lên tiếng, tại hạ sao dám không tuân? Không biết Tiêu Dao chưởng môn muốn so hạng mục nào? Chúng ta luận kiếm? Hay là luận pháp?"
Tiêu Dao Tử vuốt râu cười nói: "Kiếm thuật của bần đạo có vài phần tâm đắc, thỉnh giáo tuyệt học kiếm thuật của Ẩn Nguyệt Tông chủ."
Truy Tinh Tử trong lòng càng rùng mình, Tiêu Dao Tử rõ ràng thấy mình cầm Thu Lộ kiếm, còn dám dùng kiếm thuật khiêu chiến mình sao?
Tiểu Lôi lúc này đột nhiên minh bạch.
Hắn hiểu được, Tiêu Dao Tử vốn là một người không muốn tranh đấu, lúc này đột nhiên là người đầu tiên tiến ra, tự nhiên là vì thử cân lượng Truy Tinh Tử, cũng có vài phần, đại khái là vì hắn vừa rồi hủy bảo kiếm của người, mà sinh bất bình.
Ngay khi Truy Tinh Tử đang muốn mở miệng ứng chiến, đột nhiên Ngọc Cơ Tử vẫn trầm mặc mở miệng nói: "Chậm đã."
"A?" Tiêu Dao Tử nhìn Ngọc Cơ Tử liếc mắt một cái: "Côn Luân chưởng môn có lời muốn nói sao?"
Ngọc Cơ Tử chậm rãi đi tới, thản nhiên nói: "Bần đạo có thể thấy Thu Lộ kiếm, trong lòng cảm hoài không thôi, cả gan thỉnh Tiêu Dao chưởng môn nhượng ta lên trước, trận chiến đầu tiên, để cho bần đạo."
Tiêu Dao Tử cười nói: "Chút bản lãnh kiếm thuật của bần đạo, sợ rằng vị tất là đối thủ của Thu Lộ kiếm, đợi bần đạo thất bại rồi, Côn Luân chưởng môn lên không muộn."
"Không được, bần đạo chờ một khắc cũng không được." Ngữ khí Ngọc Cơ Tử trở nên rất cường ngạnh.
"Vậy nửa khắc." Tiêu Dao Tử cười rất bình tĩnh, ánh mắt cũng có chút thâm trầm.
Ngọc Cơ Tử lắc đầu: "Nửa khắc cũng không được."
Mọi người ở đây không người nào không biến sắc.
Chưởng môn nhân lưỡng đại tông phái trong thiên hạ, lại tranh cướp quyền khiêu chiến với Ẩn Nguyệt Tông sao? Ngàn năm qua, chỉ sợ Ẩn Nguyệt Tông lần đầu tiên có đãi ngộ như thế….
Tiêu Dao Tử sắc mặt có chút phức tạp, đang trù trừ, Ngọc Cơ Tử lại nói: "Côn Luân phái ta, vốn lấy kiếm làm chủ, đề mục kiếm thuật này, thỉnh Tiêu Dao chưởng môn nhượng ta một lần."
Tiêu Dao Tử thở dài, đảo thân, nói: "Được rồi, đã như vậy, trước hết mời Côn Luân chưởng môn."
Mọi người đều lùi về sau, đứng bên bờ Thiên Đài phía xa. Giữa sân chỉ còn lại hai người Truy Tinh Tử cùng Ngọc Cơ Tử.
"Có thể được Côn Luân chưởng môn để ý, tại hạ thật sự vinh hạnh…." Truy Tinh Tử cười một tiếng.
Ngọc Cơ Tử lạnh lùng nói: "Không dám! Ta không coi trọng ngươi, chỉ là coi trọng kiếm trong tay ngươi thôi. Năm đó Đông Hải Thần Quân trấn áp quần hùng, người bại thứ nhất dưới kiếm, chính là đệ lục đại chưởng môn của Côn Luân phái, tại hạ bây giờ chấp chưởng môn hộ Côn Luân, gặp phải Thu Lộ kiếm trọng hiện, sao có thể không mang kiếm thử một lần?"
Vẻ tươi cười trên mặt Truy Tinh Tử dần lạnh xuống: "Vậy, xin mời Côn Luân chưởng môn rút kiếm."
Ngọc Cơ Tử động tác càng thong thả, lão chậm rãi bạt kiếm, cầm cẩn thận, khẽ bắn ra, thân kiếm phát tiếng vang, ngữ khí lại bình tĩnh, chậm rãi nói: "Côn Luân nhất mạch, mặc dù coi trọng kiếm thuật, nhưng mấy ngàn năm qua, chưa từng có thần binh lợi kiếm gì. Thanh kiếm này của ta dù tính là sắc bén, bất quá là một thanh phi kiếm bình thường, dùng tinh cương tạo thành, dùng ngự kiếm thuật chánh tông Côn Luân, tự nhiên không thể so với Thu Lộ trong tay các hạ."
Truy Tinh Tử chậm rãi nói: "Kiếm khí lợi hại đi nữa, cũng không vượt quá pháp lực. Tuyệt học Côn Luân phái nổi tiếng thiên hạ, tự nhiên không cần nhờ binh khí để tăng thế công."
Ngọc Cơ Tử lắc đầu nói: "Tuy nói thế, nhưng năm đó Đông Hải Thần Quân kiếm bại đệ lục đại chưởng môn Côn Luân phái ta. Lúc ấy, hắn cũng không nói vậy…." Lão đột nhiên lắc đầu nói: "Giờ phút này nói, cũng là vô dụng, Truy Tinh Tử, xem kiếm."
Nói xong, Ngọc Cơ Tử trường kiếm chỉ thiên, đột nhiên thân kiếm mơ hồ có điện quang chớp động, oanh một tiếng, trên đầu mây đen cuồn cuộn, chốc lát tiếng sấm chớp vang lên ầm ầm.
Tiểu Lôi cả kinh nói: "Hả? Lão vừa lên đã dụng Lôi Tự Quyết sao?"
Diệu Yên lại thở dài nói: "Phu quân, chàng không biết… Thu Lộ kiếm… Truy Tinh Tử nếu có thể thao túng Thu Lộ kiếm… vậy tu vi của hắn… sợ rằng…"
Côn Luân Lôi Tự Quyết vừa phát, lập tức như thiên băng địa liệt, đỉnh đầu dầy đặc mây đen, từng đạo lôi điện tựa như lão thiên gia phẫn nộ, đan vào nhau, điện quang phóng xuống, Ngọc Cơ Tử một tay bấm kiếm quyết chỉ Truy Tinh Tử, một tay cầm kiếm chỉ thiên. Ánh điện quang chiếu lên mặt, vị Côn Luân chưởng môn này mặt đầy sát khí, tựa như sát thần từ trên trời giáng xuống.
Sắc mặt Truy Tinh Tử bao phủ một tầng thanh khí, ánh mắt lạnh như băng, ngưng thị nhìn Ngọc Cơ Tử, đột nhiên chậm rãi đi về trước nửa bước….
Chỉ bước tới nửa bước, lập tức mọi người cảm thấy khác lạ.
Thanh Thu Lộ trong tay Truy Tinh Tử rít lên, bắn ra vô số quang khí băng lam sắc, vù vù không ngừng, vô số quang khí bao vây Truy Tinh Tử, cả người hắn như một khối băng lam hàn ngọc.
Càng thêm trọng yếu là, toàn thân hắn chợt bộc phát ra một cỗ hàn khí cự đại.
"Lạnh quá!" Tiểu Lôi nhíu mày.
Quả nhiên, nơi Truy Tinh Tử đang đứng, lấy hắn làm trung tâm, trong không khí xuất hiện băng hoa.
Trên Thiên Đài sao lại có băng hoa? Hiển nhiên là bởi vì kiếm khí lạnh như băng của Truy Tinh Tử tỏa ra! Khiến không khí chung quanh, vừa tiếp xúc với rét lạnh vô cùng, lập tức hơi nước trong không khí bị ngưng kết lại.
Ngọc Cơ Tử hắng giọng, lúc này năng lượng của lôi điện trong tầng mây, cơ hồ đã tích lũy tới đỉnh điểm sắp bộc phát, rốt cuộc chỉ thấy Ngọc Cơ Tử khẽ rung trường kiếm tựa như một lôi thần, một tiếng nổ ầm, chấn động khiến mọi người biến sắc, một tia tử sắc thiểm điện cực lớn từ trên trời bổ xuống Truy Tinh Tử.
Càng khiến kẻ khác kinh ngạc là, Ngọc Cơ Tử lúc này thi triển ra Lôi Tự Quyết, lại không giống Lôi Tự Quyết thi triển ra khi đối quyết với Khinh Linh Tử ba trăm năm trước…
Tử sắc thiên lôi từ trên trời giáng xuống, không ngờ mơ hồ bị lão dùng pháp lực huyễn hóa thành một thanh kiếm cực lớn.
Trong nháy mắt, tử sắc điện kiếm khổng lồ đã chém tới Truy Tinh Tử. Truy Tinh Tử ngang nhiên đứng, trường kiếm cũng chỉ bầu trời, nháy mắt trên Thu Lộ kiếm bao phủ tầng tầng vố số băng lam kiếm khí, toàn bộ phóng ra! Tựa hồ ngàn vạn sợi băng lam rất nhỏ. Trong nháy mắt cùng tử sắc thiên lôi kiếm quang quấn lấy nhau….
Quả nhiên, thiên lôi lập tức ngừng lại, thoáng chậm lại. Truy Tinh Tử bỗng nhiên chớp động.
Cho dù pháp lực tu vi cỡ Tiểu Lôi, cũng chỉ thấy một bóng người, tựa hồ nháy mắt phóng lên cao. Trong mắt những người khác, sợ rằng tới cái bóng của Truy Tinh Tử cũng không phát hiện.
Nhưng mọi người lại nhìn thấy rõ ràng kiếm của hắn.
Thu Lộ kiếm.
Chỉ vì thanh kiếm này đột nhiên trở nên thật sự quá rực rỡ.
Mặc dù vẫn được nắm trong tay Truy Tinh Tử , nhưng thanh kiếm đột nhiên trở nên khổng lồ chói mắt như mặt trời.
Mặc dù thiểm điện trên trời vẫn dày đặc , mặt trời vẫn tỏa sáng nơi chân trời, duy nhất bất đồng là, bầu trời lúc này, phảng phất biến thành hai mặt trời. Một mặt trời màu vàng và một mặt trời màu lam.
Thu Lộ kiếm lúc này bộc phát ra quang mang vô cùng xán lạn, lam sắc lạnh như băng, lạnh chói mắt.
Quỷ dị là, lam sắc không ngừng trở nên mãnh liệt, càng chói mắt! Truy Tinh Tử tựa hồ bao trùm trong một đạo thiên lôi kiếm quang khổng lồ. Lúc này, quy luật thời gian tựa hồ bị phá vỡ, dừng lại.
Truy Tinh Tử trong tay nâng một mặt trời màu lam, tựa hồ bánh xe gió gào rít.
Điên đảo.
Đây là một hồi điên đảo.
Giữa không trung, trong một khối không gian nhỏ, Truy Tinh Tử tựa hồ đảo lộn quy tắc không gian và thời gian, Thu Lộ kiếm điên cuồng phóng ra băng lam kiếm khí, cường quang chói mắt khiến không người nào dám nhìn, kiếm khí màu lam lao qua, khiến hết thảy ngưng đọng lại.
Vốn tuyệt học Lôi Tự Quyết của Côn Luân dẫn động thiên lôi kiếm quang thanh thế kinh người, nhưng trong vùng quang mang băng lam của Thu Lộ kiếm… lại bị đông kết lại.
Điện cũng có thể bị đóng băng sao?
Tiểu Lôi không biết, cũng không ai biết.
Trên mặt Ngọc Cơ Tử thanh khí đại thịnh, trường kiếm tựa hồ một đạo lệnh kỳ, liên tiếp chém xuống, liền đó bầu trời liên tiếp truyền xuống lôi diện dày đặc. Từng đạo tử sắc thiên lôi chém xuống. Truy Tinh Tử đột nhiên mở miệng hú dài, thanh âm như muốn xuyên mây, xông lên trời cao, đâm vào tai mọi người cảm thấy đau đớn, chỉ thấy băng lam quang mang trên ngươi Truy Tinh Tử đại chấn, cả người bắn thẳng lên trời.
Thân thể hắn tựa hồ càng lên cao, đi tới đâu, quy tắc không gian lập tức bị đảo lộn! Thu Lộ kiếm trong tay hắn như một cỗ máy đóng băng siêu cấp, bảy tám đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, từng đạo lôi diện dày đặc, nháy mắt từng đạo lôi điện bị đóng băng, sau đó Truy Tinh Tử lại hú dài ….
Vỡ tan.
Lúc này, hết thảy thanh âm chung quanh biến mất, lỗ tai mỗi người tựa hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng hú của Truy Tinh Tử .
Điện quang đóng băng bị chấn nát, ức vạn quang mang bắn ra tứ tán, thân ảnh Truy Tinh Tử lao thẳng vào trong đám mây dày đặc, Thu Lộ kiếm xua tan mây đen, nhất thời mây tan mặt trời xuất hiện, chỉ thấy từng đạo băng lam kiếm khí tung hoành, dưới quang sắc, Truy Tinh Tử cầm kiếm đứng giữa không trung tựa như thần tiên.
Ngọc Cơ Tử sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt đã bị thanh khí bao phủ. Lão bỗng nhiên cũng hú dài, toàn thân bộc phát ra kim quang chói lọi, phi thân lên, trường kiếm trong tay huyễn hóa ra một vầng kiếm khí màu vàng, trên bầu trời mơ hồ vọng xuống tiếng sấm, mây đen từ chân trời lại ùn ùn kéo tới.
Lúc này đây, mây đen tới càng nhanh, mạnh, chỉ thấy ầm một tiếng, đồng thời từ bốn phương trời hiện lên điện quang, từ mây đen đồng thời xuất hiện bốn đạo tử sắc thiểm điện rạch phá bầu trời. Chỉ có điều không phải lao về phía Truy Tinh Tử.
Chỉ thấy bốn đạo tử sắc thiên lôi đánh trúng mũi kiếm của Ngọc Cơ Tử, phía dưới mọi người kinh hô, chỉ có những người có tu vi cao thâm như Tiểu Lôi Diệu Yên, sắc mặt ngưng trọng.
Tiếng hú của Ngọc Cơ Tử càng lúc càng cao mơ hồ mang theo vài phần đau đớn. Trường kiếm trong tay lão đột nhiên xuất ra một vầng quang huy tử sắc xán lạn! Năng lượng bốn đạo thiên lôi phảng phất nháy mắt bị hút nhập vào trong trường kiếm của lão.
Tiểu Lôi đứng ở phía dưới thở dài: "Ta cho tới giờ không biết… nguyên lai Lôi Tự Quyết lại có thể luyện đến cảnh giới này…."
"Tuyệt học nào đều có sự ảo diệu đặc biệt của nó, vĩnh viễn không nên xem nhẹ người khác." Bên tai Tiểu Lôi vang lên thanh âm Tiêu Dao Tử, sắc mặt ông ta ngưng trọng, ánh mắt có chút sầu lo, nhìn bầu trời.
Trường kiếm của Ngọc Cơ Tử tựa hồ như một khối nước, hút hết thiên lôi trong những đám mây đen vào thân kiếm, trên mặt Ngọc Cơ Tử tràn đầy vẻ thống khổ, chỉ là trường kiếm của lão lúc này rốt cục trở nên vô cùng chói mắt….
Bầu trời phảng phất như có thêm một mặt trời.
Mặt trời màu vàng là thật, băng lam là Thu Lộ kiếm trong tay Truy Tinh Tử, màu tím, là kiếm của Ngọc Cơ Tử.
Ngọc Cơ Tử nắm thanh kiếm đã hấp thụ thiên lôi, tiếng hú dài biến thành tiếng ngâm khẽ, lão đột nhiên chớp động, mang theo một vầng tử sắc quang mang, kiếm trong tay đã rít lên chém tới….
Tiểu Lôi chỉ nhìn một thức đầu tiên của lão, lập tức bật thốt lên: "Đây là Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm."
Hắn hít vào một hơi nói: "Hóa ra… cảnh giới cao nhất của Lôi Tự Quyết, không phải gọi về thiên lôi trực tiếp công kích đối thủ… mà là hút lực lượng thiên lôi vào thân kiếm của mình…."
Hắn vừa nói xong, bầu trời đã vang lên một âm thanh trong trẻo….
Ngay sau đó, hỏa tinh liên tiếp bắn ra đầy trời.
Đây là chiêu kiếm đầu tiên của hai người.
Trong mắt mọi người, tử khí trên người Ngọc Cơ Tử đại thịnh. Băng lam khí của Truy Tinh Tử tựa như phai nhạt một chút, lập tức Ngọc Cơ Tử hú dài không dứt, Côn Luân tuyệt học "Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm" thi triển ra như cuồng phong bạo vũ….
Tiếng binh khí va chạm đinh đang vang lên không dứt! Có trong trẻo, có trầm muộn…
Một thanh phi kiếm bình thường trong tay Ngọc Cơ Tử, sau khi hấp thụ lực lượng của thiên lôi, không ngờ lại có thể tương đương cùng thiên hạ đệ nhất thần kiếm Thu Lộ! Chỉ thấy Ngọc Cơ Tử trong không trung huyễn hóa ra vô số thân ảnh, trong lúc nhất thời, kiếm khí tung hoành, kiếm quang vô cùng, không thể phân ra đâu là bóng mờ, đâu là kiếm thật.
"Đó là thật… tất cả đều là thật…" Tiểu Lôi ánh mắt như điện, miệng lẩm bẩm: "Không phải hư chiêu… mà là vì tốc độ của lão quá nhanh, tốc độ đã vượt qua cực hạn của mắt chúng ta. Khi hắn đâm ra một kiếm, kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, kiếm thứ tư cũng liên tục thi triển ra, cho nên mới lưu lại từng đạo tàn ảnh, Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm… hắc hắc!"
Truy Tinh Tử thủy chung như bị Ngọc Cơ Tử ngăn chặn, thân thể hắn chỉ đứng giữa không trung, Thu Lộ kiếm lóng lánh băng lam trong tay tả hữu chống đỡ, tựa hồ miễn cưỡng chống cự công kích như cuồng phong bạo vũ của Ngọc Cơ Tử. Cuối cùng một đoàn băng lam tựa như bị tử sắc thiên lôi khí của Ngọc Cơ Tử hoàn toàn bao phủ bên trong….
Hai vị đều là cao nhân hàng đầu đương thời, một phen quyết đấu, mọi người phía dưới nhìn đến si mê, nhưng đột nhiên lại nghe thấy Gia Cát Thần Toán nói: "Thu Lộ kiếm xem ra phải thua rồi sao?"
Không đợi người khác mở miệng, đã nghe thấy một thanh âm lạnh lùng: "Hừ…."
Rốt cục, sau một loạt chiêu kiếm liên tục phóng ra, tử khí trên người Ngọc Cơ Tử đột nhiên tăng vọt vài phần, hai tay lão nắm kiếm, hét lớn một tiếng, chỉ thấy đạo bào trên người đột nhiên tan thành từng mảnh, râu tóc dựng lên, tử khí đầy mặt, cơ hồ không thấy rõ chân diện mục.
Duy chỉ có Tiểu Lôi nhìn thấy khóe miệng lão, mơ hồ lưu lại một tia màu đỏ….
"Nguy rồi!" Tiêu Dao Tử đột nhiên biến sắc.
Chỉ thấy Ngọc Cơ Tử nhân kiếm hợp nhất, cả người theo kiếm chiêu bắn tới Truy Tinh Tử .
Không đợi mọi người kịp phản ứng, bầu trời đã truyền đến một âm thanh khiến mọi người phát lạnh….
Ông….
Truy Tinh Tử cùng Ngọc Cơ Tử, trường kiếm của hai người lại va chạm, chỉ là lần này mũi kiếm chạm mũi kiếm, nơi va chạm đột nhiên xuất hiện sóng gợn kỳ dị…
Lập tức, không gian tựa hồ vặn vẹo.
Đạo bào của Ngọc Cơ Tử vốn đã nát vụn, da thịt trần vốn tuyết trắng, lại đột nhiên toát ra vệt máu.
Ông!!!
Trong mắt mọi người, mũi kiếm của Ngọc Cơ Tử bắt đầu vỡ nát
Trong vầng tử khí tựa như hỏa diễm, mũi kiếm bắt đầu nát vụn, sau đó thân kiếm bị băng lam kiếm khí của Truy Tinh Tử thôn phệ từng phân một, trong nháy mắt trường kiếm của Ngọc Cơ Tử hoàn toàn nát vụn….
"Dừng tay."
Tiêu Dao Tử thân thể chợt lóe lên, phi lên trời, trong nháy mắt tới bên hai người… nhưng ông ta vẫn chậm một chút.
Trong khi kiếm khí băng lam sắc thôn phệ, tay phải đang cầm kiếm của Ngọc Cơ Tử đột nhiên phun ra một vòi máu, cánh tay rớt xuống. Tiêu Dao Tử sắc mặt biến đổi, vươn tay, búng lên Thu Lộ kiếm.
Keng!!
Thanh âm như chọc vào tai mọi người, sắc mặt Truy Tinh Tử biến đổi, kiếm phong đã bị một chỉ của Tiêu Dao Tử đánh chệch đi một chút, Tiêu Dao Tử nắm lấy tóc của Ngọc Cơ Tử, thân thể chợt lóe, từ trên trời hạ xuống…..
Đến khi Tiêu Dao Tử mang Ngọc Cơ Tử hạ xuống đất, hai mắt vị Côn Luân chưởng môn đã nhắm chặt. Càng đáng sợ là, miệng mũi mắt tai của lão, thất khiếu toàn bộ chảy máu tươi. Trên người lão, máu từ từ rỉ ra từ lỗ chân lông! Cánh tay phải đã bị cụt tận gốc.
Tiểu Lôi sắc mặt trầm trọng, nhanh chóng lấy từ trong lòng một chiếc bình, đổ ra một viên đan dược cho vào miệng Ngọc Cơ Tử, sau đó đánh một chưởng lên lưng Ngọc Cơ Tử. Phía sau đột nhiên có một thanh âm vang lên: "Hãy để cho ta."
Quay đầu lại, quả thật là Đan Môn Đan Hà Tử.
Đan Hà Tử tiến lên, một tay nắm cổ tay Ngọc Cơ Tử, sau đó một tay khác nhanh chóng từ trong ngực móc ra một chiếc bình, mở ra, đặt lên miệng Ngọc Cơ Tử, rót một chất dịch màu xanh biếc vào, tựa hồ mang theo mùi khó chịu.
Lão nhanh tay lấy một nắm kim châm, sau đó tay kia như bay, cầm từng cây kim châm cắm từ đầu tới chân Ngọc Cơ Tử!
Lúc này Truy Tinh Tử đã hạ xuống đất, trường kiếm chỉ mặt đất, trên thân Thu Lộ vẫn bao phủ một tầng kiếm khí băng lam sắc. Khuôn mặt trắng tựa hồ trong suốt, đồng tử hắn cơ hồ biến thành màu băng lam! Ánh mắt, lạnh vô cùng, tựa hồ không có khí tức con người.
"Ẩn Nguyệt Tông chủ, chiêu kiếm này quá mức bá đạo." Tiêu Dao Tử nheo mắt, hai tay chắp sau lưng.
Thanh âm Truy Tinh Tử phảng phất mang theo hàn khí: "Thu Lộ kiếm xuất, gặp tức đoạn, ngộ địch tức thương! Nếu tỷ thí, tự nhiên phải có tổn thương, nếu là Tiêu Dao chưởng môn không phục, tại hạ xin lĩnh giáo tuyệt học Tiêu Dao phái."
"Hắc hắc,… thật bá đạo, Thu Lộ kiếm thật bá đạo." Tiêu Dao Tử cười thảm, trong mắt hiện lên nộ ý.
Tiểu Lôi đứng phía sau lão, rõ ràng thấy cánh tay Tiêu Dao Tử mơ hồ run rẩy, đầu ngón tay cũng có một tia máu tươi chảy xuống…
Đúng là vừa rồi Tiêu Dao Tử dùng cánh tay này búng lên Thu Lộ kiếm. Tiểu Lôi nhướng mày, đang muốn mở miệng khiêu chiến, lại nghe một thanh âm lạnh lùng nói: "Thu Lộ kiếm xuất, thì thế nào?"
Việt Sư bận áo bào xám tro chậm rãi bước lên một bước…
Hắn bước đi thong thả, nhưng tựa hồ cố hết sức. Rõ ràng trên người hắn ngoại trừ một bộ áo bào tro ra, càng không có chút kiếm khí hoặc pháp lực, nhưng hắn bước tới một bước, mọi người chung quanh lại cảm thấy một loại áp lực vô cùng.
Giờ phút này, Việt Sư tựa như là một thanh kiếm. Một thanh kiếm ra khỏi vỏ.
"Ngươi vì Thu Lộ, ta vì Đông Tuyết… chỉ cầu đánh một trận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.