Cổ Chung mỉm cười, không nhìn hắn, mà lại quay sang nói với Tiểu Lôi: "Lôi thí chủ, bần tăng tuổi cũng lớn, hiện giờ có chút mệt mỏi, chúng ta không ngại thì đi nhanh hơn chút được không." Nói xong, nâng cái chuông lớn lên, bước nhanh như bay, một mạch phiêu nhiên đi lên. Chư Cát Thần Toán nhìn thấy có người dẫn đầu liền đẩy nhanh tốc độ, làm gì có chuyện không nhân cơ hội đi theo chứ? Huống chi người đi truớc là Cổ Chung hòa thượng trong ngũ phương cao nhân . Nghĩ đến tương lai, bản thân có thể theo sát Cổ Chung hòa thượng cùng nhau lên Thượng Thiên Thê, cũng coi như là có chút vốn liếng để kiêu ngạo một phen. Tiểu Lôi nhìn bóng lưng Cổ Chung hòa thượng, mày thoáng qua một tia dị sắc, ánh mắt trở nên phức tạp. Diệu Yên ở bên cạnh cũng nhíu mày nói: "Hòa thượng này thật cổ hủ… Hừ, tên Chư Cát ThầnToán cũng không phải là thứ tốt gì. Tại sao trợ giúp hắn, lại còn vì hỗ trợ hắn khiến chúng ta cũng phải đẩy nhanh tốc độ….." Tiểu Lôi lắc đầu nói: "Diệu Yên giỏi… Nàng không nói sai… Hòa thượng này cũng không đơn giản… Nàng xem khi lão đề nghị đẩy nhanh tốc độ là để giữ thể diện cho tên Chư Cát Thần Toán phải không? Hắc hắc, người bên ngoài sợ rằng mười người có tới chín nghĩ như thế! Sẽ nghĩ lão cao tăng trong lòng từ bi, thông cảm cho Chư Cát môn chủ… Giảo hoạt a! Thật sự vô cùng giảo hoạt." Mắt thấy Diệu Yên lộ vẻ khó hiểu, Tiểu Lôi đột nhiên đưa tay ôm eo Diệu Yên, sau đó phóng người nhảy lên, một tay khác bám vào nham thạch. Hai người tựa hồ như bích hổ (thằn lằn) dính sát vào vách tường. Tiểu Lôi ôm thân thể mềm mại của Diệu Yên vào lòng, cười nói: "Nàng không rõ sao?" Trầm ngâm một chút, hắn nhìn ánh mắt của Diệu Yên rồi nói: "Diệu Yên, vừa rồi nàng mặc dù không nói chuyện nhiều với lão hòa thượng kia, nhưng cũng không ít… Với tu vi của nàng, nhưng lời vừa rồi, đã tiết ra không ít chân khí, vậy nếu tiếp tục như vậy, nàng có thể duy trì bao lâu?" Diệu Yên suy nghĩ một chút, cẩn thận suy tính: "đại khái, có thể duy trì được một khắc." Khoé miệng Tiểu Lôi lộ ra một nụ cười cổ quái, đột nhiên ghé miệng vào cái tai mềm mại của Diệu Yên, khẽ cắn một cái. Diệu Yên kinh hô một tiếng, sắc mặt đỏ ửng lên, Trên mặt Tiểu Lôi mang theo một nụ cười tà mị: "Diệu Yên ngoan, nàng gạt ta sao. Nàng không phải sợ nói thật thì phu quân ta sẽ tự ti sao? Hắc hắc, ta xem ra, nàng còn có thể tiếp tục hơn nửa canh giờ… Nếu nàng không nói lời nào, vậy một canh giờ hẳn là sẽ không có vấn đề. Chỉ sợ sẽ phá luôn cả kỷ lục của vị cao nhân năm đó." Trên mặt Diệu Yên lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhẹ nhàng cắn môi thấp giọng nói: "Phu quân, Diệu Yên cũng không phải cố ý giấu giếm….." Tiểu Lôi nhìn nàng đứng cách đó trong gang tấc cắn môi, nhịn không được lại đưa miệng xuống cắn thêm một cái, lúc hắn quay đầu, Diệu Yên đã hít thở dồn dập, hai tay sớm đã ôm cổ Tiểu Lôi, cặp mắt mông lung, mang theo vẻ vũ mị. Tiểu Lôi trong lòng rung động, cười nói: "Lão bà ngốc, trong tâm nàng hiểu được cảm giác của ta, ta yêu thương nàng còn không kịp,sao lại trách nàng? Huống hồ, ba năm nay nàng pháp lực tiến nhanh, ta chỉ có thể vì nàng mà cao hứng, sao lại có thể tức giận chứ?" Diệu Yên sắc mặt đỏ lên, nhịn không được, dụi mặt vào cổ Tiểu Lôi, thấp giọng nỉ non: "Thiếp… thiếp từng nghe Nguyệt Hoa cùng Như Hoa nói… Bọn họ nói, nam nhân các người không thích nữ nhân quá mạnh mẽ, nữ nhân ôn nhu, nhu nhược mới càng thích." Tiểu Lôi nghe vậy sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi có chút xúc động, tay đang ôm Diệu Yên liền ôm chặt thêm rồi thấp giọng nói: "Lão bà ngốc, đây là nàng không tin tưởng phu quân của nàng rồi! Thượng Thiên Thê… Ta nói thật với nàng, nếu quả thật như ba năm trước, ta tự nhiên là không theo kịp nàng. Nhưng ta hôm nay… lão bà ngốc, ta cho dù có gian nan trên đó năm ba canh giờ cũng không vấn đề gì." Diệu Yên cả kinh, ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Lôi: "Phu quân, chẳng lẽ Viên Chân Diệu Quyết của chàng đã đại thành rồi?" Tiểu Lôi cười nói: "Đại thành thì có thể chưa… Bất quá nàng quên rồi sao? Nhờ phúc của viên xích châu kia, ta có bất hoại kim thân! Người khác cần dùng thân huyết nhục để bám lấy nham thạch tiến lên, nhưng ta không cần. Kim thân của ta cường hãn dị thường, nên chiếm tiện nghi rất lớn." Dừng một chút, hắn hít một hơi rồi cười nói: "Nếu nàng có thể duy trì hơn nửa canh giờ, vị Cổ Chung hoa thượng kia, ta dù không biết rõ pháp lực của ông ta nông sâu ra sao. Ta nghĩ nhiều nhất lão cùng nàng không chênh lệch lắm. Quá nửa là muốn so hơn kém với nàng một phen. Ông ta vừa rồi sau khi cùng ta nói chuyện một hồi, lại còn âm thầm đấu pháp. Nếu không thì hai người nói chuyện phiếm, sao lại cố ý truyền thanh âm ra xa như vậy? Hắc hắc… Hòa thượng này thật giảo hoạt, tất nhiên đã sớm tính kỹ, tự biết sợ rằng thời gian chịu đựng không lâu được như ta và nàng, mới lấy cớ, để cho người ta nghĩ rằng lão vì nể mặt Chư Cát môn chủ, kỳ thật là để cắt ngắn cuộc tỷ thí này với chúng ta. Như vậy, một mặt là sau này mọi người nhắc tới, sẽ không nói Cổ Chung hòa thượng tài nghệ không bằng người, ngược lại còn có thể ca tụng khí độ cao nhân của lão! Hắc hắc, dù sao hôm nay tỷ thí cũng không ra kết quả. Hơn nữa vừa rồi ta cùng lão đấu pháp, Khương đại hồ tử ở bên trên đã nghe được, tương lai truyền ra, còn ai mà không biết?" Dừng một chút, Tiểu Lôi lại nói: "Giờ chúng ta đi nhanh lên thôi, ông ta mời ta tới. Nhưng sao cứ luôn nói "Chư Cát môn chủ mời"….. Hừ, với ánh mắt của lão, chẳng lẽ nhìn không ra bản lãnh của Chư Cát môn chủ thua chúng ta quá sa sao? Lão rõ ràng cố ý mời Chư Cát Thần Toán, hắn lại tự mình tính toán kỹ là trên đường sẽ dùng hắn làm cớ." Diệu Yên nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ lời Tiểu Lôi nói, mặc dù hiểu được trong đó có đạo lý, nhưng cũng không giám khẳng định chỉ chậm rãi nói: "Nhưng danh tiếng của Cổ Chung hòa thượng trước giờ cũng không tệ, chẳng lẽ cũng giảo hoạt như thế sao?" Tiểu Lôi lắc đầu, cười nói: "Danh tiếng không tệ sao? Cái gì là danh tiếng… Hắc hắc, người tu hành, nếu kỳ vọng tới tham gia thịnh hội, tự nhiên là có chút dã tâm, muốn giành lấy danh tiếng thôi. Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử cũng vậy, Ngọc Hư tử cũng vậy, nàng năm đó, lúc đó chẳng phải vì trợ giúp Tiên Âm để gia tăng uy danh cho phái Tiên Sơn phái mới đến đó sao? Có thể thấy một chữ "danh" này, ngay cả cao nhân tu hành cũng vô pháp nhìn thấu được. Hòa thượng này thủ đoạn vô cùng giảo hoạt, theo ta thấy, so với Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử còn ngụy trá hơn. Ít nhất là Ngọc Cơ Tử không thèm dùng mấy cái thủ đoạn này." Dừng một chút, Tiểu Lôi lại cười nói: "Ta nghe nói thịnh hội lần trước, hòa thượng này không có cùng nàng giao thủ, là tự mình bỏ cuộc, phải không? Nàng nghĩ xem là vì sao?" Diệu Yên suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Điều này thiếp cũng không rõ. Năm đó lão chỉ nói lão là hòa thượng, không dám cùng nữ tử động thủ, lập tức bỏ chạy mất." Tiểu Lôi giải thích: "Đúng vậy… Cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất năm đó…. hắc hắc, nói thật chứ, chính là Khinh Linh Tử đạo huynh cố ý nhường cho nàng. Hắn đã sớm nhìn ra nàng không phải là Tiên Âm, cố ý thành toàn cho nàng mà thôi. Nàng nghĩ xem, năm đó đến cả nàng cũng nhìn ra Khinh Linh Tử cố ý nhường cho nàng, ngay cả nàng cũng nhìn ra thực lực Khinh Linh Tử sợ rằng đã ở trên nàng… Vậy, hòa thượng giảo hoạt kia chẳng lẽ nhìn không ra sao? Hắn cảm giác biết con đường tranh đoạt đệ nhất là vô vọng, lúc này mới cố ý lui xuống. Bởi vì hắn biết, bản thân không nắm chắc thắng nàng, càng không nắm chắc có thể thắng Khinh Linh Tử sư huynh! Hơn là bị thua, không bằng giả lộng huyền hư, lùi xuống, sau này người ta nói, cũng chỉ nói lão hạ đài, cũng sẽ không nói lão thua! Lão không chiến mà lui, chẳng những không thua, ngược lại còn nhận đuợc danh tiếng "cao thâm khó lường"! Còn không vui vẻ mà làm sao?" Tiểu Lôi thở dài, liên hồi lắc đầu: "Tuyệt a! Tuyệt a! Nếu ta là hắn lúc đó, quá nửa là cũng sẽ dùng kế sách này…." Diệu Yên trong mắt mới lộ ra vài phần tức giận: "Giỏi cho cái tên tặc ngốc! Không ngờ lại dám chơi trội chúng ta." Tiểu Lôi cười nói: "cũng không tính là cái gì, lão bất quá là thích chút danh tiếng mà thôi, chỉ là chuyện nhỏ, cũng không tính là người xấu gì." Diệu Yên vẫn không đồng ý, phẫn hận nói: "Nhưng lão không ngờ dám lợi dụng thiếp với chàng, đánh bóng danh tiếng của lão! Thật sự là khiến người tức giận." Tiểu Lôi cười nói: "Cái này thật sự không sao. Dù sao để ta cùng nàng ở chỗ này, nghĩ cách không cho lão đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất kia là được. Bất quá chúng ta không thể quá mức, dù sao lão còn dạy thằng con của ta một thời gian. Cũng phải lưu lại cho lão một phần thể diện." Diệu Yên trầm mặc chốc lát rồi thở dài: "Ài, phu quân, chàng luôn suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thiếp là bị lão che mắt. những người như chàng, luôn có nhiều tâm tư. Nào giống yêu tinh bọn thiếp, ngược lại rất sảng khoái. Cũng chỉ có chàng, mới có thể nhìn rõ diện mục của lão ta." Tiểu Lôi cười nói: "Cái này cũng là may mắn thôi. Vừa rồi ta cùng hắn nói chuyện, vốn chỉ là thăm dò hắn thôi. Kết quả hắn quả nhiên tiếp chiêu… Nàng nghĩ xem, ta cùng nàng hai vợ chồng nói chuyện, nếu lão thật sự là thứ cao nhân đạm bạc, thì sao lại ở bên chen miệng vào làm gì? Hắc hắc… nói đến bàn luận đạo tu hành, ta thật không phải đối thủ của lão gia hỏa này, nhưng nói đến đùa bỡn hí lộng, phu quân nàng chính là người trong nghề đó." Hai người nói xong, nhanh chóng gia tăng cước bộ đi lên. Bất quá lần này Tiểu Lôi lại không hao phí thêm sức lực, dù sao tỷ thí đã gián đoạn, có ngu mới đi lãng phí pháp lực. Một tay ôm Diệu Yên, hai người một mạch triển khai thân pháp phiêu nhiên lướt tới. Ngọn Tử Khuyết Phong này, cách trên trăm mét cây cỏ xanh biếc, thảo mộc tươi tốt, ẩn ẩn vụ khí nhạt nhạt uốn lượn. Không gian trên núi cũng rất rộng lớn, tầng tầng lớp lớp, yên tĩnh như rừng rậm, tựa hồ như một tiên cảnh. Khi tới đỉnh núi, cũng là một mảnh rừng, vị hòa thượng kia cùng Chư Cát Thần Toán sớm đã chờ ở trong một hang núi trước khu rừng , Khương đại hồ tử còn đang loay hoay với tấm mộc bản. Tiểu Lôi vừa mới đặt chân xuống đất, lập tức đi tới, đưa mắt nhìn Cổ Chung hòa thượng, một lời hai ý, cười nói: "Đại hòa thượng, thủ đoạn cao minh a!" Cổ Chung hào thượng nghe vậy cười cười, nhìn Tiểu Lôi một cái nói: "Lôi thí chủ rất lợi hại a. Bần tăng bội phục." Khương đại hồ tử ở một bên cười to hà hà: "Mấy vị đều là cao nhân đỉnh điểm đương thời, cần gì phải khiêm nhường? Khương đại hồ tử ta lần này được đại khai nhãn giới, có thể nhìn thấy cao nhân thi pháp, xem như không uổng công chuyến này rồi." Ngay lúc này, đột nhiên dưới ngọn núi xa xa, ước chừng cách vài trăm mét, trong rừng đột nhiên loé lên một đạo kim quang vô cùng rực rỡ! Lập tức nghe thấy ầm một tiếng, cây cối trong rừng bay tán loạn, đạo kim quang lại quét ngang qua, mười mấy cổ đại thụ đều bị chặt đứt. Tiêu Lôi cùng lão hòa thượng trong cốc đồng thời "ồ" lên một tiếng. Diệu Yên thoáng nhìn rồi chậm rãi nói: "Phu quân, đó là kiếm khí.. Hình như ở đó có người đang giao đấu."