Khương Đại Hồ Tử phía sau hình như lại biết được người của Thiên Cương môn này, lập tức cười vang nói: "Thì ra là Gia Cát Thần Toán đến rồi, tiểu lão nhi xin nghênh đón từ xa!" Ở phía xa, Gia Cát Thần Toán cười to vang vọng, cây quạt lông ngỗng trong tay phất lên, đầy vẻ khí phái, thản nhiên nói: "Khương môn chủ đa lễ rồi!" Đôi mắt của hắn ta lấp lánh, thần quang nội liễm, sớm đã bay tới trước mặt mọi người, liếc nhìn Tuyền Cơ thú đứng ở bên cạnh, không khỏi bật cười nói: "Nhiều năm không gặp, thủ nghệ của Khương môn chủ tinh tiến thật, Tuyền Cơ thú xem ra đã đạt được chín phần công lực của Quỷ Công Tử." Khương Đại Hồ Tử cười vang, nói: "Không dám, không dám, Thiên Cương môn được Ngọa Long tiên sinh chân truyền, kiến thức về cơ quan học đã thành một đường lối riêng, đó mới thật sự làm cho người ta bội phục!" Gia Cát Thần Toán khe khẽ mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo, lại làm ra vẻ khiêm tốn nói: "Cơ quan học bất quá chỉ là kỹ xảo vụn vặt của bản môn mà thôi, sao dám so sánh cùng Thiên Cơ môn chứ. Xấu hổ, xấu hổ rồi!" Lời nói của hắn nhìn như khách khí, kỳ thật đã tự nâng Thiên Cương môn lên cao, ý tứ ngầm chính là: cơ quan học bất quá chỉ là kỹ thuật vụn vặt. Gia Cát môn chúng ta không thèm để trong mắt, để trong mắt chính là những pháp thuật tu vi bản lĩnh chân chính khác thôi. Lời này không chỉ Tiểu Lôi và Diệu Yên nghe ra được, mà cả Khương Đại Hồ Tử cũng nghe ra được, không khỏi có chút cau mày. Sắc mặt của thiếu niên mặt đen kia tựa hồ có phần biến đổi khác thường. Nhưng trên thế gian này còn có những người ngu ngốc, tỷ như tiểu nha đầu của Thiên Cơ môn kia chính là một trong số đó. Nàng ta nghe ngôn ngữ đối phương tựa hồ coi như khách khí, nhưng lại không nhìn ra hàm ý trong đó, nên cười nói: "Gia Cát thúc thúc, nhãn quang quả nhiên không tệ! Tuyền Cơ thú này chính là do a gia ta mất hai mươi năm thời gian mới làm ra được, tổng cộng chỉ có hai cái!" Gia Cát Thần Toán đưa mắt nhìn nàng ta, sắc mặt cười có chút quái dị, thản nhiên nói: "Bội phục, bội phục!" Hắn đi tới trước mặt mọi người, đột nhiên nhìn thấy Diệu Yên, trong mắt thoáng hiện lên thần thái kỳ dị, lập tức bước lên ba bước, chỉnh trang y phục, khẽ vung tay áo rồi nhẹ nhàng cười nói: "Vị tiên tử này tư dung tuyệt sắc, nhất định không phải là phàm nhân. Xin hỏi là tiên tử ở động phủ nơi nào vậy?" Diệu Yên lạnh lùng nhìn hắn, không thèm để ý tới, chủ động kéo Tiểu Lôi nói: "Phu quân, chúng ta đi thôi, nơi này ồn ào quá!" Tiểu Lôi có phần kỳ quái nhìn Diệu Yên, ngầm truyền âm: "Diệu Yên, những người này sao lại không nhận ra nàng nhỉ? Cho dù bọn họ không biết nàng, cũng đã từng gặp qua bộ dáng của Tiên Âm mà?" Diệu Yên lắc đầu, cũng dùng truyền âm trả lời: "Thiên Cơ môn là tượng môn. Mặc dù về cơ quan học được công nhận là vô song trong thiên hạ, nhưng luôn luôn bị huyền môn chánh tông không công nhận. Từ xưa tượng nhân đã bị coi rẻ, điều đó cũng hết sức bình thường. Về phần đám Thiên Cương môn này... cả đám gia hoả bọn họ rất thích tự đề cao mình, kiêu căng, ngạo mạn. Mặc dù danh tiếng không nhỏ, nhưng rất ít người muốn giao hảo cùng bọn họ. Hơn nữa, Tiên Âm mặc dù thanh danh vang lừng, nhưng cũng là người tu hành, thường hay giới hạn hoạt động của mình. Cho dù mấy mươi năm ngồi tu luyện trong núi không ra khỏi cửa một bước cũng có, nên có rất ít người có thể nhận ra hình dáng của nàng ta." Hai người chẳng thèm nhìn Gia Cát Thần Toán, tự động rời đi. Vừa rồi Gia Cát Thần Toán hiển lộ thân pháp quả thật không tầm thường. Nha đầu Thiên Cơ môn kia tựa hồ nhận biết được tên này, nên nhìn thấy tình huống như thế, bèn cố ý khinh thường nói: "Thứ sơn dã tán nhân không biết tên tuổi này, e rằng vị tất đã từng nghe qua đại danh của Thiên Cương môn." Tiểu Lôi bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Khương Đại Hồ Tử, nghĩ thầm: "Sinh được đứa cháu gái ngu ngốc như vậy, cũng coi như ngươi không may." Vẻ mặt Khương Đại Hồ Tử đỏ lên, hận không tát được một cái để chặn miệng cháu gái, tức giận đến nỗi râu mép dựng hết lên, đẩy nha đầu về phía sau, không cho mở miệng nói linh tinh gì nữa. Tiểu Lôi liếc mắt nhìn Diệu Yên, ngẩng đầu nhìn lên Thượng Thiên Thê cười nói: "Ây da, ta suýt chút nữa là quên mất rồi, quá nửa là có thể được. Bất quá e là có phần mất sức, lại còn phải coi phiến đá này cứng bao nhiêu. Nếu như là nham thạch bình thường, vậy thì dễ làm. Nếu như trong đá có chứa khoáng thạch, vậy thì có chút khó khăn rồi." Diệu Yên mỉm cười, nhìn Tiểu Lôi với vô vàn vẻ yêu thương, ôn nhu nói: "Phu quân quá khiêm nhường rồi. Cái lão gia hỏa si tình năm xưa thật ra đã thử một lần rồi, bất quá kiên trì được thời gian một chung trà. Còn mấy người khác sợ mất mặt nên không thử. Nhưng mà hiện tại nghĩ lại, vị tất không phải là có ý muốn bảo tồn thực lực." Tiểu Lôi "ài' một tiếng rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nhấn nhấn tảng nham thạch rồi thấp giọng nói: "Tảng đá này hình như có chút cổ quái, không giống nham thạch bình thường." Gia Cát Thần Toán ở phía sau, sắc mắt có chút khó chịu, ho khan một tiếng: "Hai vị đạo hữu, xin hỏi thuộc môn phái nào? Bần đạo là Gia Cát Bá Đạt của Thiên Cương môn xin ra mắt!" Thấy Tiểu Lôi cùng Diệu Yên không thèm để ý tới, tên đồng tử đứng ở phía sau của Gia Cát Thần Toán quát to: "Tiên sư nhà ta đang hỏi ngươi, sao không mau trả lời?" Tiểu Lôi nhíu mày đưa mắt nhìn Diệu Yên thì thấy sắc mặt Diệu Yên sầm xuống, liền nhẹ nhàng nắm tay nàng, cười nói: "Nàng lại quên lời ta nói rồi, tóm lại tức giận rất dễ sinh ra nhiều nếp nhăn đấy." Rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn Gia Cát Thần Toán, thản nhiên hỏi: "Ngươi tên là Gia Cát hả?" Sắc mặt Gia Cát Bá Đạt đại biến, quát to: "Tiểu tử nhà ngươi, dám vô lễ với trưởng bối thế à!" Khương Đại Hồ Tử đứng bên cạnh, thấy không khí có vẻ căng thằng, ngắt lời cười nói: "Đạo hữu, vị này là môn chủ Thiên Cương môn, tên là Gia Cát Thần Toán, hai vị không ngại thì làm quen một chút." "Ồ!" Tiểu Lôi gật đầu rồi liếc nhìn Gia Cát Thần Toán, nói: "Thần toán à... Ở trước cửa nhà ta mỗi ngày đều có người cầm lá cờ đi coi tướng số cho người ta, tự xưng là Gia Cát môn nhân. Nói vậy thì ra đều là đệ tử của vị tiên sinh này sao? Thất kính, thất kính!" Sắc mặt Gia Cát Bá Đạt đại biến, khuôn mặt tối sầm lại. Tiểu Lôi nói câu này đã châm trúng ngay chỗ đau của hắn. Nguyên do là Thiên Cương môn vốn chính là Gia Cát môn. Chỉ là sau này trên giang hồ, đại đa số bọn lường gạt giang hồ giương cao ngọn cờ Gia Cát môn nhân để hành nghề, kết quả làm cho danh tiếng của đám người Gia Cát môn chân chính xuống dốc thảm hại. Vì thế, mấy trăm năm trước, Gia Cát môn đã phải chính thức đổi tên là Thiên Cương môn. Tiểu Lôi không biết được nguyên nhân sâu xa này, nhưng giờ đây nói ra, thật may mắn chọt trúng chỗ. "Lớn mật!!" Tên đồng tử đứng bên cạnh lạnh lùng quát. Tiểu Lôi nhìn chằm chằm Gia Cát Thần Toán, cười nói: "Các hạ tự xưng là thần toán, vừa lúc ta có chuyện không rõ, muốn mời tiên sinh ra tay giúp đỡ tính lại giùm." Gia Cát Thần Toán hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Ồ? Hóa ra vị đạo hữu này muốn khảo nghiệm bần đạo, vậy xin mời nói đi!" Tiểu Lôi mỉm cười, chỉ vào tên đạo đồng đứng bên vừa mới quát tháo với mình, nói: "Bản nhân cũng may mắn hiểu được chút ít thuật xem tướng. Vị tiểu huynh đài này sắc mặt hồng nhuận, chắc là phúc trạch thâm hậu. Không hiểu theo ý kiến các hạ, mệnh số của hắn như thế nào?" Trong mắt Gia Cát Thần Toán hiện lên vẻ hồ nghi, do dự một chút rồi nói: "Đây chính là đệ tử của ta. Mệnh cách của hắn thuộc lục đẳng thập tam phần, chỉ là trung thượng giai thôi, không được coi là quý mệnh. Nhưng đã gia nhập môn phái của ta, tất nhiên ta sẽ giúp hắn thỉnh mệnh. Trong ba mươi sáu năm, không gặp bất cứ tai họa gì, coi như là được rồi." Tiểu Lôi khẽ gật gù, hắn trước đây đối với thuật xem tướng đã nghiên cứu rất nhiều. Hiện giờ pháp lực mạnh hơn, tất nhiên chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra được mệnh số của tên đạo đồng kia. Gia Cát Thần Toán này mặc dù rất ngạo mạn, nhưng bản lãnh cũng không tệ, tướng học của Gia Cát môn quả thật xứng với danh tiếng. Tiểu Lôi lại lắc đầu, nói: "Sai rồi, sai rồi! Ta nhìn ra hôm nay vị tiểu huynh đài này sẽ có tai họa đổ máu mới đúng." Rồi hắn chỉ chỉ bâng quơ một cái. Đạo đồng kia nghe Tiểu Lôi nói "tai họa đổ máu", không khỏi tức giận, đang định mở miệng nói thì đột nhiên cảm thấy một đạo hàn khí lướt qua mặt mình, vô cùng hoảng sợ. Qua vài giây, thái dương bên trái tóc rơi lả tả, ngay lập tức cảm thấy đau đớn, đưa tay lên sờ thử, thấy đều là máu tươi! Lúc này mới kêu "á" một tiếng, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất. Tiểu Lôi cười hì hì, nhìn Gia Cát Thần Toán, nói: "Thế nào, ta đoán có chính xác hay không?" Gia Cát Thần Toán sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, khẽ vẫy tay, hừ một tiếng, chiếc hộp đạo đồng kia đang ôm trong lòng tự động bay đến tay hắn. Hắn vừa khai mở chiếc hộp lập tức nắm lấy một thanh trường kiếm tràn đầy hàn khí lạnh lẽo. Gia Cát Thần Toán cầm kiếm trong tay, lập tức khí thế tăng vọt, nhìn ra bộ dáng ngự kiếm thuật có chút bất phàm, tay chỉ kiếm quyết, lạnh lùng nói: "Thì ra đạo hữu đã lĩnh ngộ được kiếm khí trong kiếm đạo. Hiện tại đang là Tiên Lâm thịnh hội, nếu ta với ngươi cùng so kiếm một trận ở dưới Tử Khuyết Phong này không phải là tốt lắm hay sao?" Tiểu Lôi thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ tội nghiệp, chăm chú nhìn Gia Cát Thần Toán. So kiếm ư? Nói cho công bằng, Tiểu Lôi vốn đã tu luyện được bộ Nghịch Thiên Kiếm hoàn chỉnh, lại có Viên Châu Diệu Quyết thiên thượng địa hạ nhất đẳng tuyệt đỉnh công pháp làm nền tảng, còn có pháp môn thần khí của Nghịch Thiên Quyết. Hơn nữa lại theo dưới trướng của Bồ Đề tổ sư ba năm. Cái khác không nói, nhưng riêng bộ Nghịch Thiên Kiếm đã có thể nói là đương thế vô song. Ngay cả Khinh Linh Tử tự mình tới, ít nhất trên đề mục kiếm thuật, Tiểu Lôi tự hỏi vị tất đã thua cho vị Hoạt Diêm Vương kia. Các pháp thuật khác, nói không chừng chỉ bình bình thôi. Nếu chỉ là so kiếm thuật, ngay cả Tiểu Lôi muốn khiêm nhường, nhưng tại nhân gian, hắn tự hỏi là còn đối thủ hay không! Tiểu Lôi cười nhạt, trong mắt lóe lên tia hàn khí sắc bén như dao rồi ngẩng mặt lên trời khẽ thở dài. Dù sao hắn cũng không sợ trời không sợ đất, muốn đánh nhau, hắn lại càng không sợ. Đúng lúc này, trên đỉnh Tử Khuyết Phong truyền đến một thanh âm già nua, ôn hòa: "A Di Đà Phật, Lôi tiểu thí chủ. Mới vừa rồi thấy được phương pháp xem tướng số của thí chủ, chính là mượn của bần tăng ngày đó, có vẻ không được thành thật rồi." Boong!!!! Lời nói vừa dứt, từ trên cao liền truyền đến một tiếng chuông chấn động lòng người! Lập tức thấy một thân ảnh chậm rãi từ trong mây mù trên ngọn núi phiêu hốt hạ xuống. Chính là một tăng nhân mặc áo bào trắng, sắc mặt già nua, hai hàng mi dài trắng muốt, tăng bào trắng tinh, một tay nâng một cái chuông cổ gỉ nát cũ kỹ. Đây đúng là lão tăng nhân ba năm trước đã từng cố gắng ngăn cản Tiểu Lôi đưa Điền Kha Nhi rời khỏi chùa. Ông ta, đương nhiên là Cổ Chung hòa thượng rồi. Cổ Chung hòa thượng vừa đến, mặc dù không báo rõ danh tánh, nhưng nhìn cái chuông cổ trong tay là cũng biết rõ ràng thân phận lão rồi. Sắc mặt Gia Cát Thần Toán biến đổi, buông trường kiếm xuống, chắp tay nghiêm mặt nói: "Hóa ra là Cổ Chung hòa thượng, Trung Sơn Thiên Cương môn Gia Cát Bá Đạt xin ra mắt!" Cổ Chung hòa thượng lập tức hoàn lễ, rồi quay sang mỉm cười nhìn Tiểu Lôi và Diệu Yên. Vừa thấy Diệu Yên, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, cười khổ nói: "Thì ra là nàng đã đến rồi... Ôi, hòa thượng ta vừa nhìn thấy phụ nữ liền trở nên nhút nhát. Thôi thôi, lần này đến cũng vô ích rồi! Nếu đã không phải là đối thủ của nàng thì coi như lãng phí ba trăm năm khổ tu của ta rồi." Diệu Yên mỉm cười duyên dáng, thân hình uyển chuyển, cười nói: "Nhiều năm không gặp, phong thái của đại sư vẫn như trước. Nếu nói như vậy, ba trăm năm qua, đại sư nhất định công lực tăng tiến không ít, ngày mai nhất định phải lãnh giáo một phen!" Cổ Chung hòa thượng sầu khổ, lắc đầu thở dài nói: "Khổ tu, khổ tu. Hòa thượng ta đả tọa khổ tu trăm năm, vị tất đã bằng được linh khí thiên địa của tạo hóa... Thôi, thôi, trong lòng chấp niệm không thể giải khai thì thủy chung vẫn là thua nàng một bậc." Hai người đối thoại, mọi người chung quanh nhất thời kinh ngạc. Khương Đại Hồ Tử nhịn không được hỏi: "Cổ Chung đại sư! Vị này... vị tiên tử này... chẳng lẽ lại là..." Cổ Chung liếc mắt nhìn, cười nói: "Khương môn chủ, ngày đó tới quý môn tặng cho Huyền Cơ ngọc bài, cũng từng khen tuệ nhãn của ngươi. Hôm nay ta thấy có vẻ không chính xác lắm! Vị tiên tử này chính là ba trăm năm trước tung hoành giữa quần hùng, đứng đầu Ngũ Phương cao nhân bảng, thiên hạ đệ nhất tiên tử!" Vừa nói xong, nhìn Diệu Yên, cười khổ nói: "Chỉ là danh tự của tiên tử, hòa thượng ta không biết có nên nói ra hay không... Đối với hai vị tiên tử, hòa thượng ta đắc tội với người nào cũng không được, thôi đành vậy. Lần này gặp được nàng, là phúc hay là họa, muốn tránh cũng không được!" Sắc mặt Khương Đại Hồ Tử và Gia Cát Thần Toán đồng thời biến đổi dữ dội! Chỉ nghe Gia Cát Thần Toán lẩm bẩm nói: "Đông nhất tiên... Đông nhất tiên..." Khương Đại Hồ Tử sửng sốt một chút, cười to, tiến đến thi lễ: "Hóa ra là Tiên Sơn chưởng môn nhân! Khương Đại Hồ Tử xin ra mắt Tiên Âm tiên tử, vừa rồi không nhận ra nàng, đã đắc tội rồi!" Nói thế nhưng trong lòng thầm thấy kỳ quái. Truyền thuyết có nói, Tiên Âm tiên tử tính tình lạnh lùng, còn vị tiên tử này nhìn qua hình như rất thân thiện. Gia Cát Thần Toán âm thầm sợ hãi. Mặc dù hắn tự phụ, nhưng đây chính là thiên hạ đệ nhất tiên tử tên tuổi lừng lẫy! Ngay cả bản thân hắn có ngạo mạn, nhưng cũng nên tự biết chút bản lãnh của mình cho dù không tệ, nhưng so với vị thiên hạ đệ nhất Đông nhất tiên kia, vẫn còn chênh lệch quá xa. Vừa rồi chính mình lại muốn động thủ với tên thanh niên kia, người mà vị tiên tử này gọi là "phu quân". Đừng nói là mình chưa nắm chắc phần thắng, chỉ nói mình cho dù có đánh bại phu quân người ta, thì thê tử người ta sao có thể đứng nhìn được chứ? Huống hồ, có thể làm phu quân của thiên hạ đệ nhất tiên tử, há có thể là người tầm thường sao? Nghĩ đến đây không khỏi ngầm đổ mồ hôi lạnh. Tiểu Lôi cũng không để ý tới mấy chuyện này, chỉ thở dài nhìn thẳng Cổ Chung, lớn tiếng nói: "Cổ Chung hòa thượng, ta tìm người khó khăn quá... Người mau nói, cái tên đồ đệ Lôi Đậu Đậu của người hiện giờ đang ở đâu?" "Lôi Đậu Đậu?" Cổ Chung hòa thượng suy nghĩ một chút, rồi lập tức cười nói: "Thì ra là đứa nhỏ kia. Thằng bé này thiên tư trác tuyệt. Năm đó bần tăng nhất thời vui mừng, truyền cho một ít pháp thuật xây dựng căn cơ. Bất quá công pháp Phật môn lại không thích hợp với nó, cho nên cũng không kể là nhập môn đệ tử của bần tăng. Chẳng lẽ Tiểu Lôi đạo hữu cũng quen biết hài tử này sao?" Tiểu Lôi cười khổ nói: "Đó là nhi tử... khục khục... là khuyển tử của ta! Đa tạ đại sư đã coi trọng nó, hiện giờ chỉ mong được đại sư cho biết khuyển tử đang ở nơi nào, thật cảm kích vô cùng!" Cổ Chung hòa thượng kinh ngạc, nhìn Tiểu Lôi từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Thì ra là hậu nhân của Lôi thí chủ. Khó trách... khó trách lại là một đứa nhỏ mà đã có thiên sinh linh khí tung hoành. Bất quá... Lôi thí chủ tuổi còn trẻ mà đã sớm phá đi khí nguyên dương, sợ rằng đối với đạo hạnh của ngươi chưa chắc đã tốt." Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, nhịn không được, lúng túng nói: "Ta con bà nó… khà khà… Đại hoà thượng, người nói chuyện trực tiếp đi, thằng nhỏ của ta đang ở đâu rồi?" Cổ Chung hòa thượng mỉm cười nói: "Đứa nhỏ đó với ta có chút duyên phận. Ta đang định sau chuyện lần này, sẽ gặp lại nó ở một nơi nào đó. Ta vốn có một quyển kinh thư, định truyền tặng cho nó. Nếu Tiểu Lôi thí chủ không tị hiềm, đợi sau cuộc hội lần này, chúng ta cùng đi được không?"