Chí Tôn Vô Lại

Chương 231: Tái tạo kim thân





Tiểu Lôi cười khổ nói:"Ta không dám so với Đại La Kim Tiên, nếu sớm biết sẽ như thế, thì có đánh chết ta cũng không dám loạn động như vậy!"
"Bây giờ ngươi đã chọc vào rồi, ngươi muốn thoát khỏi cũng không thể. Trừ phi ngươi chịu bỏ toàn bộ tu vi, hắc hắc… lúc đầu khi ta cứu Kim Luân tiên nhân, nó cũng dính trên tay của Kim Luân tiên nhân, không còn cách nào, chỉ có thể một kiếm chém đi bàn tay của Kim Luân tiên nhân. Kết quả, một thân linh khí của Kim Luân tiên nhân, theo chỗ bị chém tràn ra ngoài, thu lại không được. cũng may là đạo tâm của hắn vững chắc, chỉ bị mất đi khoảng bảy thành chân nguyên, lúc này mới bảo hộ được tính mạng….Ta hỏi ngươi, đạo tâm của ngươi thế nào?"
Tiểu Lôi ngáp dài nói:"Kém! Không chỉ là kém thường! May mà lúc bọn họ thuyết phục ta chém đứt bàn tay, ta đã cự tuyệt. Nếu không, linh khí của ta đã mất sạch rồi!
"
Thứ đó lợi hại như vậy đó. Cho dù ngươi có quyết tâm chặt tay thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Nó đã phong tỏa nguyên thần của ngươi, cho dù có tự đoạn cánh tay, một khi có vết thương là linh khí sẽ nhân cơ hội mà tràn ra ngoài liên tục… nó ký sinh trên thân thể của ngươi, ngày qua ngày chậm rãi hấp thụ linh khí của ngươi. Ta nói cho ngươi biết, hiện tại thứ này đã có chút dấu hiệu thành tinh, nhưng chưa thật sự thành tinh. Một khi hấp thụ đủ linh khí, thật sự thành tinh, thì hắc hắc…!"
Tiểu Lôi đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng chợt nhớ đến một thứ.
Xích Châu này bình thường đã đáng sợ như thế…giống như một thứ mà con người đã biết – tế bào ung thư!
Nó giống như tế bào ung thư, ký sinh trên thân thể con người, hấp thu chất dinh dưỡng để tự dưỡng. Nhưng sau khi tế bào ung thư trưởng thành, người bị ký sinh sẽ tử vong…
"
Nhưng…. dù sao cũng là Phật môn chí bảo, làm sao có thể tà ác như vậy được?"
"
Hừ, nếu nó chịu sự khống chế của nguyên thần Kim Thiền tử, tất nhiên sẽ là một món bảo bối! Nhưng nó đã thoát ly khỏi nguyên thần Kim Thiền tử mấy ngàn năm rồi!"
Tiểu Lôi suy nghĩ một lát, cẩn trọng nói:"
Bồ Đề tổ sư….nếu người có thể mượn được lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, thì chắc cũng có biện pháp đối phó phải không?"
"
Ha ha! Tiểu tử này, bây giờ đã biết sợ rồi sao?" thanh âm Bồ Đề mang theo vài phần trào phúng:" Ngươi yên tâm, lần đầu tiên gặp nó, vi sư có hơi rối loạn, hiện tại không cần sợ nó nữa, chỉ cần dùng lò luyện đan này đốt ba ngày ba đêm, là có thể luyện hóa được rồi!"
Tiểu Lôi thở phào, lớn tiếng nói:"
Tốt quá rồi, vậy ông hãy phóng hỏa đốt nó đi, ta sẽ chờ."
Sợ rằng trên thế gian không còn ai lại có thể có tao ngộ kỳ lạ như hắn.
Bị nhốt trong lò luyện đan suốt hai ngày hai đêm, chung quanh hơi nóng hầm hập, ngay cả có "
Thủy Hoàn Đan" trong miệng, hắn cũng phải chịu không ít khó khăn, tóc cơ hồ toàn bộ cháy vàng , từng sợi cong queo, thân thể khô khốc, không có một giọt mồ hôi. Tiểu Lôi cảm giác mình như là một một con cá sấy khô, toàn thân từ trên cao xuống thấp không có một chút nước. Nếu trong miệng không có Thủy hoàn đan và trên người mặc chiếc áo nghe nói là được Cửu Thiên Huyền Nữ gì đó dùng mây chiều dệt thành, thì đã bị cháy thành tro bụi từ lâu.
Bồ Đề tổ sư ở bên ngoài luôn trò chuyện với Tiểu Lôi, hắn hết sức tò mò, nhịn không được mở miệng hỏi rất nhiều điều. Nhưng Bồ Đề tổ sư mặc dù nhìn như trò chuyện rất thoải mái, riêng về Tà nguyệt Tam tinh động cùng mấy người đồ đệ thì lại tuyệt không hề đề cập đến. Tiểu Lôi cố gắng hướng câu chuyện về việc Khinh Linh tử khổ công tìm kiếm Nghịch Thiên Quyết, muốn tìm con khỉ mà báo thù. Vậy mà Bồ Đề tổ sư nghe xong, chỉ cười ha ha, chỉ nói qua loa một ít mà thôi.
Dù vậy, ngoại trừ các vấn đề này ra, Tiểu Lôi vô luận hỏi cái gì, Bồ Đề tổ sư cũng sẵn lòng giải thích chi tiết. Trong lúc Tiểu Lôi hỏi một vài vấn đề pháp thuật, nói về Nghịch Thiên Quyết và Nghịch Thiên kiếm, Bồ Đề tổ sư bỗng dưng trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói:"
Bộ kiếm thuật này của ta, uy lực rất mạnh nhưng lại phạm luật trời, ngoài ra còn phải tu luyện kiếm thuật đạt mức cao nhất, mới có thể thể hiện toàn bộ uy lực…bên trong lại có một vấn đề cực kỳ khó khăn, sợ rằng thế gian này không ai có thể tu luyện đến cực hạn được."
Tiểu Lôi vội hỏi đó là vấn đề gì, nhưng Bồ Đề tổ sư lại không chịu nói.
Không biết tại sao, trong tâm trí Tiểu Lôi đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ… Bồ Đề tổ sư này, không chỉ là "
biết" về Nghịch Thiên kiếm, mà còn có những hiểu biết rất cao thâm về kiếm thuật.
Tuy thế, ngoài Nghịch Thiên Quyết và Nghịch Thiên Kiếm, khi Tiểu Lôi nhắc tới các pháp thuật của các đại tông phái khác trong thiên hạ, Bồ Đề tổ sư chỉ nghe xong rồi cười khẩy ra vẻ khinh thường mà thôi.
Khi nói đến Côn Luân phái, Bồ Đề tổ sư chỉ nói:"
Côn Luân sơn chỉ là tiểu môn phái, tuy vậy do thờ phụng Tây Vương mẫu, dựa vào một chút pháp thuật nông cạn Tây Vương mẫu lưu lại, mà cũng có thể trở thành đệ nhất tông môn tu tiên tại phàm gian."
Về phần Tiên Sơn phái, Bồ Đề cười nói:"
Công pháp Tiên Sơn phái cũng có chút đặc thù, chỉ là toàn bộ đều là nữ tử, rõ ràng là một bộ pháp thuật rất hay, lại biến thành màu mè. Nói về Nghê Thường Vũ Bộ của các nàng, chỉ để ngắm nhìn chứ không dùng được. Về tổ sư sáng lập của Tiên Sơn phái, ta còn chút khâm phục, nhưng nói về Nghê Thường Vũ Bộ…hắc hắc, chỉ là hoa hòe hoa sói mà thôi, nếu so về cước lực, thì cũng chỉ là tốc độ rùa bò mà thôi. Cái gì "Đằng vân giá vũ", ta xem căn bản cũng chỉ là "Ô quy ba vân" thôi!"
Tiểu Lôi vốn đã có chút khinh thường, nghe vậy không khỏi cười thầm trong lòng: Sao mình có thể ngu ngốc đến vậy! Côn Luân phái, Tiên Sơn phái tại nhân gian lợi hại thế nào, cuối cùng cũng chỉ là tông phái dưới nhân gian. Sao có thể lọt vào pháp nhãn của vị Bồ Đề tổ sư, thần tiên chân chính được? Người ta là ai? Bồ Đề tổ sư! Tổ tiên tây phương giáo! Đào tạo ra một đồ đệ có thể đại náo thiên cung!
Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi chợt nghe thấy Bồ Đề tổ sư bên ngoài cười nói:"
Tiểu tử này cũng giảo hoạt lắm! Biết rõ thân phận của vi sư, lại còn truy vấn vi sư về pháp thuật phàm gian, rốt cuộc có mục đích gì?"
Tiểu Lôi động tâm, không trả lời, lại nghe Bồ Đề tổ sư nói tiếp:"
Tốt lắm, ngươi ở trước mặt ta cố ý nói về Nghê Thường Vũ Bộ của Tiên Sơn phái, ta hiểu mục đích của ngươi rồi! Hắc hắc, ngươi tưởng ta có Cân Đẩu Vân phải không? Cũng không khó lắm, ngươi muốn vi sư truyền cho Cân Đẩu Vân, cũng không phải không thể được…"
Tiểu Lôi nghe đến đó, tâm tình kích động, suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhiệt huyết sôi trào…
Cân Đẩu Vân!
Mẹ!
Mẹ nó!
Cân Đẩu Vân!
Một cái lộn người, bay được một vạn tám nghìn dặm chính là Cân Đẩu Vân!
Nghĩ tới đó, Tiểu Lôi vội vàng hô to:"
Muốn học, muốn học! Bồ Đề tổ sư, ông hãy dạy ta đi!Ấy…còn nữa…"
"
Còn cái gì?"
Tiểu Lôi cười hì hì:"
Nếu lão nhân gia không thấy phiền toái… dạy luôn cho ta bảy mươi hai phép biến hóa đi!"
"
Hừm, lòng tham vô đáy!" Bồ Đề tổ sư lạnh lùng nói một câu, rồi đột nhiên quát to:"Cẩn thận, cẩn thận! Đến giờ rồi!"
Vừa dứt lời, Tiểu Lôi cảm thấy bốn phương tám hướng nhiệt độ tăng dần lên, bên tai nghe tiếng ngọn lửa gào rú, mắt thấy chung quanh lò luyện đan bắn ra tám ngọn lửa kim sắc.
"
Oa!Tam muội chân hỏa!" Tiểu Lôi sợ đến hồn phi phách tán, kêu lên:"Tam muội chân hỏa!"
Hắn không sợ lửa, nhưng đây chính là tam muội chân hỏa, thực sự là rất kinh hãi.
"
Tiểu tử đừng nói nhiều nữa!" Bồ Đề tổ sư ngữ khí nghiêm túc:"Mau nhắm mắt lại, thu liễm tinh thần, ổn định tâm trí! Ta sẽ truyền cho ngươi một bộ khẩu quyết, ngươi dựa theo đó bảo hộ nguyên thần của mình! Trong miệng ngậm chặt Thủy hoàn đan!"
Tiểu Lôi cướp lời:"
Lão nhân gia đừng nói là sẽ phóng tam muội chân hỏa ra chứ?"
"
Hừm! Không cần tam muội chân hỏa, nhờ vào lò luyện đan kia mà có thể thiêu hóa nó sao? Hừm! Hai ngày trước bất quá chỉ là làm nóng thôi, bây giờ đã đủ nóng, lúc này phóng ra tam muội chân hỏa mới có thể luyện hóa được! Ngươi an tâm, ta đã cho ngươi chiếc áo choàng bảo hộ, lại còn có Thủy hoàn đan, ít nhất có thể bảo vệ cho thân thể ngươi, ngay cả khi thân thể ngươi không chịu đựng nổi, ta truyền cho ngươi khẩu quyết này sẽ giúp ngươi bảo hộ nguyên thần, không bị thất tán. Cho dù đến cuối cùng thân thể bị phá hủy, ta sẽ tìm vài thứ tái tạo kim thân cho ngươi là được!"
Tiểu Lôi chưa kịp hồi đáp, Bồ Đề tổ sư đột nhiên ngâm nhẹ một tiếng…
Thanh âm lao thẳng vào sâu bên trong nội tâm Tiểu Lôi. Kêu "
Ong" một tiếng, tai đột nhiên ù đi, mắt, mũi, tai, ngũ quan trong giây lát mất hết tri giác. Chung quanh, tam muội chân hỏa mãnh liệt bùng lên, Tiểu Lôi cảm giác được từng mảng da thịt cháy xèo xèo, đau đớn muốn chết.
Vào lúc đó, giọng nói của Bồ Đề tổ sư từng chữ từng chữ vọng vào trong tâm trí, mặc dù toàn thân đau đớn, ngũ quan mất hết, nhưng các chữ này hiện ra rất rõ ràng, đúng là một bộ khẩu quyết!
Tiểu Lôi mặc dù thần trí mơ hồ, nhưng trong tâm trí vẫn còn một chút tỉnh táo, nhanh chóng dựa theo khẩu quyết, tay đặt trên linh đài, vận pháp lực, bảo hộ nguyên thần…
Ngọn lửa xung quanh thiêu đốt không biết bao lâu, toàn thân Tiểu Lôi bắt đầu đau nhức, sau đó thân thể cơ hồ mất đi cảm giác. Trong cơn choáng váng, thậm chí còn sinh ra ảo giác: thân thể của ta bị thiêu cháy hết rồi chăng? Như thế nào lại không còn cảm giác đau đớn nữa?
Vào lúc này, rốt cuộc hắn cũng có lại một chút cảm giác, đó là bên tay trái vốn đang có viên Xích Châu!
Hắn cảm giác rõ ràng nắm được vật trong bàn tay, rồi phảng phất vùng vẫy muốn thoát nhanh ra ngoài, sau đó thậm chí còn nghe được tiếng da thịt bị xé rách. Một thứ gì đó đã thoát ra khỏi bày tay của hắn, bay vọt lên cao, tựa hồ nghe thấy tiếng nó rít lên, đánh đinh đông liên tục vào lò luyện đan, tốc độ càng ngày càng chậm, rồi đột nhiên phình to ra!
Bình thường vốn chỉ nhỏ như quả trứng, tựa như như quả bóng được bơm phồng lên, biến thành quả đào, rồi thành quả dưa hấu, cuối cùng nghe một tiếng cắc trong trẻo vang lên. Từ nơi đó mở ra một cái khe, cái khe dần dần mở rộng ra, kéo dài hết toàn thân viên xích châu, cuối cùng nghe "
ầm" một tiếng, viên xích châu vỡ ra!
Vô số mảnh nhỏ bị tam muội chân hòa đốt cháy, lập tức biến thành tro bụi….
Tình huống hết sức kỳ lạ! Hạt xích châu biến thành vô số hạt bụi, không phải màu hồng cũng không phải màu xanh, ánh lên thất sắc bảo quang, ngọn lửa vốn là kim sắc tam muội chân hỏa, nhưng bị các hạt bụi bao phủ, cả lò luyện đan đều biến thành thất sắc hỏa diễm.
Tiểu Lôi khoanh chân ngồi trong ngọn lửa, bộ quần áo và áo khoác trên người, dần dần co lại trong lửa, bất quá cũng miễn cưỡng có thể bảo hộ thân thể. Nhưng lúc ngọn lửa biến đổi thành bảy màu tiểu Lôi kinh hãi kêu lên một tiếng, phát hiện chiếc áo choàng được dệt ra từ mây chiều bởi Cửu Thiên Huyền Nữ, đột nhiên bị thiêu rụi, rơi lả tả xuống đất.
Nhìn thấy tiên y hộ thể bị thiêu cháy, Tiểu Lôi càng hoảng sợ, ai oán kêu lên:"
Mạng ta xong rồi!"
Dùng mắt thường có thể thấy, TIểu Lôi thậm chí không cảm giác được sự đau đớn nào, da thịt trong nháy mắt đã bị cháy sạch, máu thịt hóa thành tro tàn, từng mảng, từng mảng rơi lả tả. Nhìn cảnh này, Tiểu Lôi kinh hãi không thôi!
Nhìn thấy thân thể chính mình bị thiêu đốt, cũng không cảm giác được sự đau đớn nào, cuối cùng cơ nhục bị bóc ra, chỉ còn trơ lại một bộ xương!
Tiểu Lôi sợ đến nỗi thốt không ra lời nào!
Ngọn lửa bảy màu bắt đầu lan đến xương cốt, đột nhiên dị tượng xảy ra, nhìn thấy xương cốt đều bị bao phủ một tầng khí bảy màu nhàn nhạt, lập tức chỉ trong giây lát, trước ngực, một khối huyết nhục bắt đầu tự sinh trưởng lan ra ngoài, các mạch máu nhè nhẹ di chuyển một cách khó khăn, gặp nhau cùng một chỗ, rồi biến thành huyết nhục hoàn chỉnh… sau đó bộ da sinh trưởng rồi nhanh chóng lan ra khắp nơi….
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Tiểu Lôi dần dần có cảm giác trở lại, ngọn lửa cũng trở nên ảm đạm, bảy màu sắc cũng dần tiêu thất, lò luyện đan trở nên yên tĩnh, Tiểu Lôi thử vươn tay nắm nhẹ một cái….
Đúng rồi, bàn tay này là của mình!
Chẳng lẽ vừa rồi mình bị hỏa thiêu đến nỗi hồ đồ, rồi sinh ra ảo giác chăng?
Khe khẽ cấu một cái, rồi lại cắn lên đầu lưỡi…đúng vậy, thân thể này cũng là của chính mình!
Không phải ảo giác! Bởi vì hiện tại toàn thân từ trên xuống dưới tất cả y phục đều bị biến thành tro tàn hết, cả người trần trụi!
Cảm thấy mơ hồ, Tiểu Lôi cảm giác chính mình có chút bất đồng…"
hẳn là" có chút bất đồng….
Ngọn lửa trong lò luyện đan đã tắt, nhưng lò luyện đan lại không hề tối tăm! Tiểu Lôi rõ ràng nhìn thấy thân thể mình mơ hồ tỏa ra bảy màu rực rỡ…
Một đạo ánh sáng chảy trên da thịt của hắn từng vòng, rồi chầm chậm tản mác. Hắn đang cảm thấy cổ quái, nghe ầm một tiếng, cửa lò mở ra.
"
Làm sao thế? Không nỡ đi ra à?" Bên ngoài vang lên thanh âm của Bồ Đề tổ sư.
Tiểu Lôi sờ lên đầu mình…nhẵn thín, một cọng lông cũng không có, trên lông mày cũng không có một cọng lông mi nào.
Tiểu Lôi cố gắng đè nén nội tâm kích động, chậm rãi đứng thẳng lên trong lò luyện đan, ló đầu ra ngoài, cảm thấy bốn phương tám hướng đều là ánh sáng chói mắt…nhịn không được nhắm tịt mắt lại, qua vài giây mới mở ra lần nữa.
Mơ hồ, trong tầm mắt, phảng phất biến thành bảy màu sắc rực rỡ, màu sắc cũng chỉ thoáng một chút, rồi lại biến mất trở lại bình thường. Thị lực Tiểu Lôi dần dần trở nên rõ ràng, nhìn thấy bên ngoài lò luyện đan có một người đứng đấy.
Hắn vừa nhìn qua, sắc mặt đã trở nên cổ quái:"
Ông…ông chính là Bồ Đề tổ sư sao? Hình dáng của người…."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.