Chí Tôn Vô Lại

Chương 209: Phật Môn chí bảo





Bên trong Phục Hổ tự, mặc dù bị đánh cho thất điên bát đảo, nhưng cũng may hòa thượng trong Phục Hổ tự đông đảo, cùng nhau chống đỡ, hơn nữa lại được Tiểu Lôi báo trước, cho nên một trăm nhân thủ Thiên Thai tự bên ngoài đều bị đánh lui. Hòa thượng Phục Hổ tự tiến ra ngoài, những người đó đều không dám tiến đến nữa.
Diệu Nghiêm và Diệu Tâm hai người, mắt thấy đại thể như vậy, trong lòng cầu khẩn liên tục. Tiểu Lôi truy hỏi kỹ lưỡng, bọn họ đều nhất quyết khẳng định, chính là yêu nhân hòa thượng mặt đen dùng vũ lực, bức bách bọn họ đó đến đây.
Tiểu Lôi trong lòng buồn cười, chỉ là không muốn nói ra
Hắn biết rõ ràng là hai người này đang nói dối, chỉ là tò mò không biết pháp bảo của Phục Hổ tử là cái gì nên cũng không nói ra, chỉ mỉm cười. Về phần hai người kia đang cầu xin tha thứ, Tiểu Lôi nhìn Nguyệt Quan, Nguyệt Giác, hai người đều không nói lời nào, sắc mặt rất phẫn nộ, làm Tiểu Lôi cũng không biết nói sao.
Tiểu Lôi đột nhiên mở miệng nói:"Ta có chủ ý thế này, hai vị đại hòa thượng nếu đã không có biện pháp giải quyết, thì nghe ta nói một lời được không?"
Nguyên do Tiểu Lôi ra tay chế phục nên Quan Nguyệt, Quan Giác cũng không dám không phục. Huống hồ trước đây tại Nga Mi sơn, Tiểu Lôi mặc dù pháp lực thấp kém nhưng ỷ vào Khinh Linh tử nên mới kiêu ngạo như thế. Lần này trở về, đột nhiên pháp lực đại tiến, làm cho người ta kinh ngạc. Họ biết được hắn hỉ nộ khó đoán, bản tính rất giống với lão điên Khinh Linh tử, với pháp lực đạt đến cảnh giới như thế, càng không dám phản kháng nửa lời?
Tiểu Lôi khe khẽ đá một cước về phía hai người Diệu Nghiêm, Diệu Tâm, cười nói:"Đã là đệ tử phật môn. Giết thì không nên giết…"
"Không được giết!Không được giết" Quan Nguyệt, Quan Giác dù sao cũng là hòa thượng, nhưng nghe thấy việc giết người là sợ không dám xuống tay. Mặc dù trong lòng rất phẫn hận nhưng dù sao cũng không có sát niệm trong lòng, nhưng hai người đang quỳ dưới đất lại cả người phát run.
Tiểu Lôi cố ý thở dài:"Như vậy đi, trừng phạt bọn họ đêm nay quỳ gối ngoài cửa chùa, trong miệng niệm mười vạn tám ngàn câu, lúc nào niệm xong rồi có thể rời đi, hai vị thấy thế nào?"
Quan Nguyệt Quan Giác hai người đều không phản đối, nhưng tên hòa thượng Diệu Tâm lại không biết tốt xấu, còn hỏi một câu:"Không biết thí chủ muốn chúng ta niệm cái gì? Pháp Hoa kinh? Hay là Kim cương kinh?"
Vừa nói ra, Diệu Nghiêm bên cạnh biến sắc, trong lòng chỉ hận không được đạp cho hắn một cước thật mạnh.
Tiểu Lôi nói niệm phật mười vạn tám ngàn lần chính là muốn bảo niệm "A di đà phật" mười vạn tám ngàn lần, niệm thừa hay thiếu vài lần cũng không quan trọng.
Nếu là niệm cả quyển kinh văn thì đúng là chuyện buồn cười!
Một quyển kinh không phải gồm mười mấy vạn chữ sao?Mười mấy vạn chữ kinh văn, nếu niệm đủ mười vạn tám ngàn lần, sợ rằng cả đời này niệm cũng không xong, như vậy hai người phải ở trên Nga Mi sơn này đến già mất!
Lời vừa ra khỏi miệng, Diệu Tâm tỉnh ngộ, sắc mặt thảm biến, hối hận không ngừng. Tiểu Lôi nhìn bộ dạng của hắn, tiếp tục hù dọa:"Kinh văn gì nhỉ, ta nghe không hiểu… a di đà phật, niệm bốn chữ này thôi chứ?"
Hai người lập tức dập đầu, cuống quýt nói:"Niệm, niệm!"
Trong hòa thượng thiên hạ, mặc kệ là hòa thượng thật, hòa thượng giả hay hoa hòa thượng, sao có thể có ai không niệm bốn chữ này chứ?
Hai người như được ân xá, ba chân bốn cẳng chạy ra sơn môn, quỳ ở bên ngoài bắt đầu niệm. Còn lại một trăm mười hòa thượng kia, cũng không có thể dễ dàng tha được, bắt họ cật lực sửa chữa lại phần sơn môn của Phục Hổ tự bị phá hủy.
Tiểu Lôi cũng không đề cập tới chuyện của Tiêu Dao phái, đêm đó ở lại trong Phục Hổ tự. Quan Nguyệt, Quan Giác mặc dù trong lòng kỳ quái, nhưng mọi người trong tự đều được hắn cứu giúp nên không dám mở lời truy vấn? Ngay cả hỏi cũng không dám,đành để tiểu ở lại.
"Hừ, ngươi tưởng ta không biết ngươi muốn gì sao…. Ngươi chính là mơ tưởng bảo bối của người ta phải không?"Ngọc Hư tử lạnh lùng nói.
Tiểu Lôi nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, hiện giờ là đêm khuya, hai người được an bài tại một gian thiện phòng được quét dọn sạch sẽ.
Tiểu Lôi quay đầu lại nhìn Ngọc Hư tử:"Cho dù đúng thế thì làm sao?"
Ngọc Hư tử nhất thời tắc giọng, muốn mắng hắn hèn hạ, vô sĩ, nhưng thấy bộ dạng của hắn, biết hắn căn bản không để ý đến việc đấy, nên không nói gì nữa.
Tiểu Lôi nhìn bóng đêm, nói:"Người ở lại chỗ này đợi nhé, ta ra bên ngoài xem hai tên kia như nào"
Ngọc Hư tử cười lạnh:"Ngươi không sợ ta trốn à?"
Tiểu Lôi nhìn hắn nói:"Ngươi với ta ở cùng nhau lâu như vậy, xem ra vẫn không hiểu được con người ta…Ta giải cấm chế trên người ngươi, chẳng lẽ lại không lưu lại chút thủ đoạn sao?Ta muốn đánh ngã ngươi, chỉ cần một ngón tay là xong, ngươi còn gì muốn hỏi nữa không?"
Nói xong, mở cửa sổ phóng ra ngoài, để lại Ngọc Hư tử ngồi ở thiền phòng, ánh mắt phức tạp, lắc đầu thở dài.
Tiểu Lôi thân pháp quỷ mị, vô thanh vô tức phi ra ngoài sơn môn, nhìn thấy hai người Diệu Tâm, Diệu Nghiêm đang quỳ gối dưới sơn môn Phục Hổ tự…bên cạnh còn có hai tiểu hòa thượng Phục Hổ tự phái tới giám thị. Giờ đã là đêm khuya, hai tiểu hòa thượng đang mơ màng buồn ngủ, nhưng thật ra Diệu Nghiêm, Diệu Tâm hai người dù sao cũng cả đời làm hòa thượng, ngồi thiền cũng có chút bản sự, mặc dù cả đêm phải ngồi niệm "A di đà phật", nhưng càng niệm càng tỉnh táo.
Tiểu Lôi cười thầm, chậm rãi tiến tới, thuận tay điểm ngã hai tiểu hòa thượng giám sát, chờ bọn họ tỉnh lại thì chắc trời cũng đã sáng tỏ.
Tiểu Lôi đi tới, khe khẽ vỗ vào vai Diệu Nghiêm. Hắn run rẩy, khẩn trương như muốn khụy xuống, miệng kêu to:"Tiểu tăng không hề lười biếng!Không hề lười biếng!"
Tiểu Lôi khẽ cười nói:"Ta biết ngươi không lười biếng, im miệng đi!"
Hắn đi tới trước mặt, mỉm cười nhìn hai người.
Diệu Nghiêm, Diệu Tâm nhìn nhau, đồng thời kêu lên:"Thí chủ tha mạng, tha mạng đi!"
Tiểu Lôi phất phất tay:"Ta không muốn giết các ngươi, sợ cái gì cơ chứ, nhân lúc đêm khuya thanh tĩnh, muốn cùng các ngươi nói chuyện tâm tình một lát thôi!"
Diệu Nghiêm trong lòng thắc mắc, không rõ ý đồ của Tiểu Lôi, đưa mắt nhìn hắn, chần chờ không biết mở lời như nào.
Tiểu Lôi khoanh chân ngồi trước mặt hai người, thấp giọng nói:"Ta hỏi các ngươi một chuyện, các ngươi phải thành thật trả lời, nếu có nửa lời giả dối, ta mặc dù không thích thấy máu đổ, nhưng cũng không từ tâm mà nương tay đâu!" Nói đến đây, trong mắt hắn hiện lên một tia hàn ý.
Diệu Nghiêm hoảng hốt, nói nhanh:"Không dám, không dám!Tiểu tăng sẽ nói mọi điều biết được."
Tiểu Lôi hài lòng gật đầu:"Các người làm sao lại biết lão hòa thượng mặt đen kia?"
Diệu Nghiêm chần chừ một lát, đang do dự, thấy sắc mặt Tiểu Lôi trầm xuống, vội nói:"Dạ…" nhưng Tiểu Lôi đã điểm một cái lên Diệu Tâm, hắn ta hự một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Lôi cố ý tỏ vẻ tươi cười:"Nói chuyện với người ta tốt nhất nên rõ ràng, rành mạch…nếu cho rằng có thể lừa gạt ta…đợi lát nữa ta hỏi tên kia, nếu các ngươi trả lời không giống nhau thì…hắc hắc…!"
Diệu Nghiêm trong lòng sợ hãi, nhớ tới bản lãnh của hắn lúc ban ngày, làm sao dám nói sai nửa chữ?Trong lòng không nghĩ lung tung nữa, đành phải đem tất cả sự việc nói ra.
Nguyên lai Diệu Nghiêm, Diệu Tâm hai người căn bản là cao tăng của Thiên Thai tự.
Thiên Thai tự này mặc dù không phải là tông môn nổi tiếng, nhưng tại phàm gian cũng được coi là hương hỏa thịnh vượng, có chút danh tiếng. Hai lão hòa thượng này mặc dù thường ngày có chút giảo hoạt, nhưng cũng tinh thông phật pháp, học được một ít thần thông, có chút bổn sự.
Hơn nữa, bọn họ là người háo danh, bình nhật kết giao đạo hữu bốn phương, giảng kinh luận đạo, có vài phần danh tiếng, cũng quen biết với Quan Nguyệt của Phục Hổ tự.
Khoảng chừng nửa năm trước, một hòa thượng mặt đen tới Thiên Thai tự, chính là người của Thánh Huyết tông. Hắn giả trang thành hòa thượng, đến chùa nộp đơn, căn bản tăng Thiên Thai Tự cũng thấy kỳ quái, nhưng bọn họ thường ngày hưởng thụ bốn phương hương khói, làm sao còn tâm trí của người xuất gia dốc lòng tu dưỡng? Hơn phân nửa đều được tiền nhan đèn nuôi cho béo mập. Tên hòa thượng mặt đen kia giả vờ đến nộp đơn, bọn họ tất nhiên không hề để ý, đợi đến lúc hắn xuất ra một chút tiền thì đồng ý ngay.
Thủ đoạn của tên này cũng rất cao cường, mặc dù là người trong ma đạo nhưng cũng dốc lòng tu hành phật pháp kinh văn. Hơn nữa chủ động đến kết giao với Diệu Nghiêm, Diệu Tâm, rất nhiệt tình với hai người. Hắn giả vờ lơ đãng thi triển một chút pháp thuật, cao cường hơn nhiều so với Diệu Tâm, Diệu Nghiêm.
Hai người đối với hòa thượng mặt đen rất kính trọng. Tên này cũng tỏ vẻ hào phóng, truyền cho hai người một ít pháp thuật, chỉ điểm tận tình.
Nghe đến đó, Tiểu Lôi cười nói:"Ta biết các ngươi cũng không hảo tâm như vậy, các ngươi cùng hắn kết giao chủ yếu là vì pháp thuật của hắn thôi."
Diệu Nghiêm xấu hổ, chỉ biết cúi đầu ấp úng.
Tiểu Lôi khoát tay:"Ta chỉ đùa các ngươi thôi, các ngươi muốn học pháp thuật nên làm thế, điều này cũng hết sức bình thường. Chỉ là tên hòa thượng mặt đen kia kết giao với các ngươi, làm sao lại không có mục đích cơ chứ?...hừ hừ"
Thốt ra lời này, Diệu Nghiêm nhất thời cao hứng vỗ đùi:"Đúng vậy!Tên yêu nhân cũng có ý đồ xấu xa! Hắn chủ động truyền pháp thuật cho huynh đệ bọn ta, không phải là vì kết giao cùng chúng ta, sau này chúng ta mới phát hiện. Pháp thuật hắn dạy không phải là phật môn pháp thuật. Ta còn tưởng hắn là cao nhân tu hành, nửa đường xuất gia làm hòa thượng, cũng không có gì kỳ quái, bây giờ suy nghĩ lại, đều do tự mình rước họa vào nhà….tên này tới chùa nộp đơn, kỳ thật là mai danh ẩn tích, ẩn dấu thân phận yêu nhân ma đạo của hắn! Chỉ là ta không biết, lại còn hồn nhiên coi hắn là bạn tốt! Ôi….!"
"Về sau như nào?"Tiểu Lôi mỉm cười hỏi.
"Sau này…"Diệu Nghiêm thở dài, trên mặt xấu hổ:"Sau này, ta vô tình nghe được một việc…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.