Hồ lô kia đúng là vật tốt a. Tiểu Lôi hâm mộ liếc nhìn, mặc dù không nói gì, nhưng Khinh Linh Tử nhìn ánh mắt hắn, làm sao mà không biết hắn đang suy nghĩ gì, mỉm cười nói: "Đó là bảo bối của Đông Phương lão nhi, chuyên môn khắc chế phi kiếm. Ngự kiếm thuật của gia hoả này không tốt, liền đặc biệt luyện chế pháp bảo này, xem như bù đắp cho khuyết điểm của mình …… Ài, bất quá phương pháp này trông qua thì có hiệu quả, kỳ thật tác dụng không lớn. Nếu gặp phải cao thủ ngự kiếm thuật chân chánh lợi hại sẽ trở thành vô dụng. Lúc đầu tại Tiên Lâm thịnh hội, hồ lô này của hắn đã thua bởi Diệu Yên." Diệu Yên gật đầu nói: "Không sai, ngày hôm đó ta đã nói qua, hồ lô này của hắn chỉ có vỏ ngoài, gặp phải cao thủ sẽ thành vô dụng, chỉ có thể hù doạ đám nhị lưu nhân vật mà thôi." Nàng kéo tay Tiểu Lôi, ghé tai hắn ôn nhu nói: "Phu quân, chàng nếu muốn trở thành cao thủ thực sự, nên hạ quyết tâm tu luyện ngự kiếm thuật cho thật tốt. Đông Phương Vô Thắng người này mặc dù si tình, nhưng lại rất thông minh, hắn tuy rằng nghĩ ra biện pháp dễ dàng này, nhưng phương pháp này nói cho cùng không phải chánh đạo. Tiểu Lôi thu liễm tâm thần, gật đầu. Hai đạo sĩ mắt thấy trường kiếm bị thu lại, nhưng chẳng ngờ cũng không kinh hoảng, chỉ thoáng nhìn nhau, nghĩ chắc cũng đã sớm biết thủ pháp pháp bảo này của Đông Phương Vô Thắng. hai người đồng thời nhảy lên, Ngọc Linh Tử đứng phía sau Ngọc Chiêu Tử, thủ chưởng áp lên sau lưng hắn, quát to một tiếng. Ngọc Chiêu Tử lập tức như mũi tên bắn ra. Song chưởng hắn vung lên, huy động một cung tròn. Trên thủ chưởng của hắn hoả diễm cực nóng bùng cháy, ngay cả toàn thân cũng phát xuất kim quang chói mắt. Thân thể hắn giữa không trung, chung quanh từng điểm hoa lửa nhẹ nhàng hạ xuống, bỗng nhiên co một tay lại, ngón cái kẹp ngón giữa, dường như lẳng lặng kết thành một thủ ấn, mặt khác đơn chưởng vù vù bổ xuống. Hoả diễm đầy trời đồng thời hướng Đông Phương Vô Thắng cuốn đến …… Đông Phương Vô Thắng sắc mặt khẽ biến đổi. Cước bộ liên tiếp lui về phía sau, song chưởng đẩy về phía trước. Chưởng phong lăng lệ ào tới, nhưng không thể ngăn cản được hoả diễm cuốn đến, chỉ miễn cưỡng phân khai hoả diễm biến đổi tóc độ. Hoả diễm bị chưởng phong của hắn đẩy một chút ra hai bên, thổi qua hai bên người hắn. Bộ dạng Đông Phương Vô Thắng hơi khốn đốn một chút, mấy chỗ còn lành lặn trên bộ trường bào rách nát đều bị cháy đen, khuôn mặt vàng như đất, tóc cũng bị cháy xoăn lại. "Ồ? Liệt dương chích viêm chưởng này của Côn Luân, mặc dù là tuyệt học Lôi Tự Quyết, nhưng với pháp lực của Đông Phương Vô Thắng, cũng không nên khốn khổ như thế a." Khinh Linh Tử cau mày, liếc nhìn Diệu Yên." Diệu Yên cũng lộ xuất mục quang kinh hãi, thấp giọng nói: "Không đúng, pháp lực của Đông Phương Vô Thắng, so với trước hình như thấp hơn không ít." Thông thường tu hành giả cao thủ cấp bậc như Đông Phương Vô Thắng, chỉ cần không quá lười biếng, dựa theo tiến độ tu luyện bình thường, tu vi chỉ có càng ngày càng cao thâm, sẽ không có bước thụt lùi. Diệu Yên thoáng suy tư, thở dài nói: "Ta biết rồi, Đông Phương Vô Thắng tựa hồ đối với Tiên Âm một khối tình si. Quá nửa là lần trước khi Tiên Âm trọng thương, hắn đã hao phí pháp lực của mình giúp cho Tiên Âm liệu thương. Kết quả chính mình nguyên khí đại thương, nhớ thương thế của Tiên Âm bị ta dùng Tiệt Mạch Thập Tam đánh trúng, ở đâu trị dễ dàng triệt để như vậy? Đông Phương Vô Thắng nhất định đã đại phí pháp lực, e rằng còn thương tổn đến căn cơ của chính mình." Khinh Linh Tử hừ một tiếng, hờ hững nói: "Có lẽ còn có gia hoả Ngọc Tu La kia. Nếu bị thương tổn bởi Tiên Sơn Tiệt Mạch Thập Tam của ngươi, bằng vào tu vi một mình Đông Phương Vô Thắng hắn, sao cứu được Tiên Âm. Nhất định còn có Ngọc Tu La xuất thủ giúp đỡ." "Đông Phương tiên sinh." Ngọc Chiêu Tử quát: "Ngươi nên thối lui đi." Đông Phương Vô Thắng nghiến răng, lớn tiếng nói: "Ta đã nói, không mang theo nàng, ta sẽ không xuống núi." Hắn dẫu sao đã từng thuộc nhóm Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân, hốt nhiên hít một hơi thật sâu, ngực nhô cao lên, một hơi này, cũng không biết đã hút vào bao nhiêu. Hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, đơn chưởng kết thành hình liên hoa, đột nhiên trên người toát ra tử diễm hoả sắc hừng hực! Khinh Linh Tử nhíu mày nói: "Lão này, điên rồi sao? Lại xuất ra Tử Viêm Thiên Hoả dùng nguyên khí bổn mạng luyện chế!" Sắc mặt Diệu Yên cũng biến đổi: "Hắn muốn liều mạng rồi. Tử Viêm Thiên Hoả này là tuyệt chiêu cứu mạng của hắn, dùng nguyên khí bổn mạng luyện chế ra, dùng một phần là hết một phần, chính là dùng đạo hạnh của mình cùng đối phương liều mạng. Lúc đó khi cùng ta tỷ thí, hắn cũng không nỡ dùng, hôm này chẳng ngờ lại như vậy ……, Nàng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Đông Phương Vô Thắng chậm rãi mở miệng …… Trên mặt hai đạo sĩ Côn Luân lộ ra nét kinh hãi. Hai người đồng thời bổ ra một chưởng, lại là Liệt dương chích viêm chưởng, hoả diễm cuốn đến. Đông Phương Vô Thắng há miệng, khí lưu hừng hực từ trong miệng hắn phun ra, toàn thân hắn tỏa ra tử sắc hoả diễm xông tới. Lần này hoả đối hoả, xác thực cực kỳ đẹp mắt. Tử Viêm Thiên Hoả quả nhiên không hổ là tuyệt chiêu liều mạng của Đông Phương Vô Thắng, chống lại hoả diễm của đạo sĩ Côn Luân, trong nháy mắt đã thôn phệ một phần lớn Liệt Dương Chích Viêm Chưởng, ngược lại còn cuốn tới chỗ hai đạo sĩ Côn Luân. Hai đạo sĩ hô to gọi nhỏ, đồng thời từ trong người lấy ra một đạo linh phù, sau đó chia ra bỏ chạy. Linh phù nổ tung, cuộn thành một dòng khí lưu, nhưng không thể ngăn cản được tử sắc hoả diễm dù chỉ nửa phân. Chợt nghe thấy "Ầm", tử sắc hoả diễm cuốn tới, toàn thân hai đạo sĩ đều bị nó bao trùm, thống khổ kêu gào, lăn lộn trên đất. Đông Phương Vô Thắng chậm chạp đứng lên, thân thể có chút không ổn, thở dài nói: "Thôi, ta chỉ muốn cứu người, nhưng không muốn đả thương người." Hắn vung tay áo lên, lập tức dập tắt hoả diễm trên người hai đạo sĩ. Kỳ quái là, y phục râu tóc trên người bọn họ đều hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là thân thể lại dường như hư thoát. Họ nằm trên mặt đất, thân thể run rẩy, rốt cuộc cũng không đứng dậy được. Diệu Yên thở dài, thấp giọng nói: "Tử sắc hoả diễm này không phải lửa thường, trực tiếp đốt cháy tam hồn thất phách con người, nhưng không thương hại đến nhục thân. May là Đông Phương Vô Thắng không muốn đả thương người, nếu còn thiêu thêm chốc lát, sẽ là hồn phi phách tán, có cứu cũng không kịp. Đông Phương Vô Thắng mặc dù miễn cưỡng thủ thắng, nhưng Tử Viêm Thiên Hoả là hắn liều mạng bức ra bổn mạng nguyên khí, quả nhiên là đại thương nguyên khí. Hắn bước đi có chút run rẩy, miễn cưỡng lướt qua hai đạo sĩ, đi tới trước thảo đường, run giọng nói: "Tiên Âm, Tiên Âm …… ta tới cứu nàng đây. Nàng …… nàng không sao chứ?" Ngọc Chiêu Tử đột nhiên dùng hết toàn lực, miễn cưỡng hô nhỏ: "Không được, tuyệt đối không thể đi ra …… bằng không sẽ gây ra đại hoạ!" Tiểu Lôi đã tận mắt thấy hắn bước vào trong thảo đường, cười nói: "Được rồi, chúng ta mặc dù tới để cứu ngươi, nhưng để hắn cứu người cũng tương tự. Coi như việc đã kết thúc ……" Hắn vừa nói dứt lời, chợt nghe thấy trong thảo đường truyền đến một tiếng hét thảm, nghe thanh âm kia, chẳng ngờ lại từ Đông Phương Vô Thắng phát ra! Liền sau đó là một trận kêu thảm, Đông Phương Vô Thắng vù một cái phi từ trong thảo đường ra ngoài. Cả người đều là máu tươi, ngã xuống đất. Hắn run rẩy, không thể ngờ cánh tay trái đã bị chặt đứt! Chỗ bị đứt máu chảy đầm đìa, huyết nhục lẫn lộn, nhìn qua hình như là bị người nắm lấy cánh tay xé ra! Biến cố đột nhiên xảy ra, làm Tiểu Lôi ba người đều kinh hãi đến ngẩn người! Tiểu Lôi phản ứng cực nhanh, lập tức từ chỗ nấp nhảy tới. Phía sau Khinh Linh Tử cũng một bước chạy đến bên người Đông Phương Vô Thắng, đưa tay nhét vào trong miệng hắn một hoàn đan dược. Sau đó trong tay lão hiện ra một đoàn kim quang, bắn tới chỗ bị cụt, lập tức cầm máu. Đông Phương Vô Thắng yếu ớt tỉnh lại, thân thể run rẩy, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nhìn chòng chọc thảo đường, run giọng nói: "Tiên Âm! Tiên Âm …… nàng ……" Khinh Linh Tử vận khí dụng lực vỗ vào sau lưng hắn, miệng thổ khí quát: "Đông Phương Vô Thắng!!!" Lời lão quát, đã vận dụng pháp lực, chính là Đạo gia chân ngôn, Đông Phương Vô Thắng chấn động mãnh liệt, ánh mắt dần dần khôi phục vài phần trấn tĩnh. Lúc này hắn mới liếc nhìn Khinh Linh Tử, kinh hô: "Là ngươi!!" Đơn thủ hắn túm lấy Khinh Linh Tử, rít lên: "Nhanh! Nhanh! Bên trong! Tiên Âm!!" Ngón tay hắn điểm điểm, chỉ vào thảo đường kia, nhưng đã thấy bên trong cửa thảo đường một mảng đen kịt, cũng không thấy rõ vật gì, nhớ lúc Đông Phương Vô Thắng mạnh khỏe đi vào, nhưng khi đi ra lại đứt một cánh tay. Đại môn đen sì sì kia, giống như yêu quái đang há mồm chờ người tiến vào chịu chết. Tiểu Lôi tâm ý máy động, chạy tới, trước túm lấy Ngọc Chiêu Tử, dụng lực lắc lắc, lớn tiếng nói: "Đạo sĩ, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ngọc Chiêu Tử vốn đang chịu sự thống khổ do Tử Viêm Thiên Hoả, cơ hồ hôn mê bất tỉnh, bị Tiểu Lôi lắc cho mấy cái, yếu ớt tỉnh lại, run giọng nói: "Không thể thả mụ ta …… bằng không sẽ gây đại hoạ …… mụ ta …… mụ ta đã nhập ma rồi!" Đông Phương Vô Thắng run giọng: "Ngươi nói cái gì??" Diệu Yên sắc mặt âm trầm, thình lình kéo Tiểu Lôi ra sau người, lùi về sau hai bước, trường tụ vung lên, hai đạo cuồng phong không gì sánh được hướng phía thảo đường cuốn đến. Một loạt tiếng nổ vang lên, thảo đường lập tức vỡ tan hoang, đống gỗ sau nhà bị phá tan, toàn bộ bay tứ tán ra ngoài. Trong đống tàn phế đổ nát còn lại, chợt nhìn thấy Tiên Âm ngồi tại đó, tóc tai bù xù, đầu cúi gục, sắc mặt bị tóc bay tán loạn che mất. Nàng ta mặc một bộ màu trắng, nhưng trên người điểm điểm máu tươi, chắc hẳn là máu trên người Đông Phương Vô Thắng. Chỉ thấy toàn thân nàng ta từ trên xuống dưới dán đầy linh phù, ngồi trên một chiếc bệ bát quái cực lớn. Mười đầu ngón tay của nàng, run nhè nhẹ, trong miệng lẩm bẩm, cũng không biết đang nói cái gì đó. Diệu Yên cùng Khinh Linh Tử thoáng nhìn nhau. Đơn chưởng Khinh Linh Tử vung lên, Ngọc Chiêu Tử liền bị lão hút lại, Khinh Linh Tử quát: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!" Ngọc Chiêu Tử đứt quãng nói: "Sau khi Tiên Sơn chưởng môn nhân lên núi, vốn …… vốn đang rất tốt, hốt nhiên hai ngày trước cuồng tính đại phát, đánh thương ba gã đệ tử của chúng ta. Đệ tử bị nàng ta đánh chết đều không toàn thây, chết thảm cực kỳ. Nàng ta đột nhiên pháp lực tăng rất mạnh, ngay cả Ngọc Cơ Tử chưởng môn sư đệ, cũng suýt nữa không phải đối thủ của nàng ta. Cuối cùng bốn sư huynh đệ chúng ta liên thủ, mới miễn cưỡng chế phục được nàng ta. Nàng ta thần chí mơ hồ, lúc chưởng môn nhân kiểm tra, phát hiện nàng ta đã nhập ma! Hiện tại cuồng tính đại phát, gặp người giết liền. Với tình trạng này của nàng ta, không thể để nàng ta xuống núi! Chưởng môn nhân dùng pháp bảo "Ô kim bát quái" của Côn Luân ta, mới miễn cưỡng trấn giữ nàng ta trong thảo đường này, phái hai người chúng ta trông coi. Linh phù trên người nàng ta, cũng chỉ dùng để phong toả pháp lực. Nhưng Tiên Âm hai hôm nay pháp lực càng lúc càng mạnh, linh phù này phong toả nàng ta nhiều nhất được nửa ngày nữa, sẽ mất đi hiệu dụng. Hiện giờ mỗi ngày đều phải thay hai lần linh phù, mới có thể miễn cưỡng chế trụ được nàng ta ……" Chỉ thấy Tiên Âm ngồi tại đó, đột nhiên nhấc tay chụp lấy đoạn tay cụt, chính là của Đông Phương Vô Thắng. Nàng cầm trong tay nhìn một chút, cuồng tiếu hai tiếng, ngẩng đầu hú dài, thanh âm the thé thê lương. Diệu Yên sắc mặt tái nhợt, nhìn bộ dạng Tiên Âm như thế, trong mắt không ngờ lại lộ xuất vài phần mục quang phức tạp. Người nàng hận nhất trong cuộc đời, e rằng chính là Tiên Âm. Nhưng ngay lúc này thấy bộ dạng nàng ta như vậy, dù sao hai người sinh ra cùng cội rễ, trong lòng không khỏi toát ra vài phần bi thương. Tiên Âm hú dài chừng vài phút, lúc này mới ngậm miệng lại. Nàng giương mặt lên, rốt cuộc để cho người ta trông thấy diện mạo của nàng. Chỉ thấy diện mạo nàng thanh lệ như trước, thần sắc trên mặt ngoại trừ vẻ lạnh lùng một chút, nhưng không có một tia dấu hiệu phát cuồng nào, chỉ là nhãn thần lại khiến cho trong lòng Tiểu Lôi phát lạnh! Tiên Âm sắc mặt hờ hững, nhưng trong nhãn thần lại mang theo vài phần lạnh nhạt! Dường như không chứa một chút tình cảm nào, hiển nhiên lý trí đã không còn tồn tại. Mục quang lạnh lùng của Tiên Âm đảo qua mọi người. Nàng lại chậm rãi đứng thẳng lên, một thân bạch y như tuyết, khoé miệng run rẩy, chậm rãi nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì …… phải giải thích thế nào? Giải thích làm sao ……" Mục quang nàng đảo qua Diệu Yên cùng Khinh Linh Tử, dường như căn bản là không nhận biết mọi người. Nhưng lạc trên người Tiểu Lôi, lại đột nhiên dừng lại. Thân thể Tiên Âm run lên, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, mục quang trong mắt lại cuồng nhiệt hẳn lên, đột nhiên rít lên: "Cuối cùng là ý tứ gì?? Tiên chi đạo, tị linh tuệ nhi tẩu thai quang, thị vi ích dã, duy khí nhi bất hành, duy pháp nhi hành, duy tức nhi bất hành, thị vi phi đạo …… tị linh tuệ nhi tẩu thai quang …… sau đó bắt đầu thế nào? Làm ra sao? Rốt cuộc đi như thế nào? Thai quang lấy tam hồn làm chủ, phải trữ khí thế nào? Ngươi nói! Ngươi nói đi!!!" Nàng hét to hai tiếng, lại lẩm bẩm: "Thai quang lấy tam hồn làm chủ, nếu lấy thái thanh dương và chi khí làm chủ, làm thắng linh tuệ, dẫn giả vi …… phía sau đâu? Sau đó là cái gì? Sau khi đem linh khí dẫn nhập thai quang, phải làm sao???" Tiểu Lôi nghe xong người chấn động, sắc mặt cổ quái. Vốn trong miệng Tiên Âm đang niệm động, chính là hai câu khẩu quyết trong Nghịch Thiên Quyết ngày đó Tiểu Lôi vì lừa nàng ta mà tuỳ tiện chế ra. Lúc ấy chỉ là vì hý lộng Tiên Âm, cắt câu lấy nghĩa, tuỳ ý chế ra hai câu mà thôi, lại làm cho Tiên Âm hốt nhiên phát cuồng. Mắt thấy Tiểu Lôi không nói lời nào, Tiên Âm hừ một tiếng, lập tức muốn đánh tới. Nhưng thân người vừa chớp lên, lập tức linh phù đầy người chợt thiểm động, Tiên Âm thống khổ kêu một tiếng, lập tức ngã xuống, chỉ có thể nằm đó run rẩy, cặp mắt lại nhìn Tiểu Lôi chằm chằm, run giọng nói: "Ngươi nói …… ngươi nói ……"