Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 7: Ý định của từng người




"Tiểu thư Hoàng, mời vào." Nói xong thì quay đầu lại nhìn Sở Thanh, nói: "A Thanh, mau vào đi, nếu đã an toàn trở về, sao lại đứng bên ngoài chứ."
Vừa nói xong cô định kéo tay Sở Thanh, lại bị Lục Thần chặn lại, ánh mắt Lục Thần nhàn nhạt nhìn cô, trong mắt hiện lên ý tứ chán ghét vô cùng rõ ràng, nhất thời làm cho Sở Nghiên cứng ngắc đứng tại chỗ.
"Anh Thần?" Cẩn thận kêu tên người đứng phía trước, trong lòng có chút hận ý, tại sao lại biến thành bộ dạng này, trước kia anh Thần chưa bao giờ tỏ thái độ lạnh lùng với cô như vậy, mà hiện tại....
"Cách xa A Thanh một chút!" Trước kia anh có thể giả vờ như không thèm để ý, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, Lục Thần đã hiểu, đích thật Sở Nghiên không có ý tốt đối với Sở Thanh, nếu bây giờ đã biết, anh tuyệt đối không thể để cô ta làm tổn thương tới Sở Thanh thêm một lần nào nữa.
"Anh Thần, em....Em thật sự không phải cố ý, em cũng không ngờ lại đột nhiên bị bệnh nặng như vậy." Mắt của Sở Nghiên đã rưng rưng, môi hơi cắn lại, nhìn thế nào cũng thấy một dạng bị ủy khuất, mà Lục Trạch đứng bên cạnh thấy vậy, cũng không đành lòng, nhưng anh ta lại không nói gì, bởi vì anh vẫn còn nghi ngờ chuyện hôm qua.
"Bệnh nặng? Thì ra là sau mạt thế, điều kiện y học lại có thay đổi tốt như vậy nha." Hoàng Á Lê coi như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nhìn Sở Nghiên, mặc dù chỉ nhỏ giọng thì thầm, nhưng âm lượng lại lọt vào tai mỗi người đứng ở đây.
Nhất là Lục Thần, ánh mắt nhìn Sở Nghiên càng nguy hiểm hơn.
Sau khi trải qua việc bị Hoàng Á Lê quấy nhiễu, Sở Nghiên cũng biết, hiện tại muốn "thân mật" với Sở Thanh như trước kia là điều không thể, mà cũng bởi vì chuyện này, trong lòng Sở Nghiên lại càng hận Hoàng Á Lê hơn.
Nếu như không phải cô ta, người ở đây sẽ hoài nghi cô sao, dù sao ở mạt thế, sau khi ngất xỉu rồi bình yên vô sự tỉnh lại cũng không phải không có.
Nhưng bây giờ Hoàng Á Lê lại nói ra câu này, những người ở đây sẽ suy nghĩ nhiều thêm, mà càng suy nghĩ nhiều, thì sẽ gặp phiền toái nhiều hơn!
"Tốt rồi, cũng vào nhà đi, đừng có đứng bên ngoài như vậy, hơn nữa A Thần cũng cần phải đi tắm một chút đi." Thấy con gái lớn lúng túng đứng ở cửa, mặc dù trong lòng Sở ba cũng có chút nghi ngờ, nhưng cũng giải vây cho con gái mình, dù sao đây cũng là con gái lớn của mình á!
Sau khi mấy người kia nghe Sở ba nói xong, sắc mặt cũng có chút vi diệu.
Tất cả mọi người đều biết Sở ba luôn thiên vị cho con gái lớn của ông, nhưng hiện tại thấy thiên vị thành cái bộ dạng này, tất cả mọi người vẫn cảm thấy có chút quái dị nha!
"Anh Thần, đừng tức giận." Biết tại sao Lục Thần lại tức giận như vậy, Sở Thanh nhẹ giọng khuyên lơn, thật ra thì một chút tức giận cô cũng không có, bất quá chỉ là một Sở Nghiên mà thôi, bây giờ đối với cô mà nói, bất kể là Sở ba hay Sở Nghiên, cũng chỉ là người lạ mà thôi.
"Tốt rồi, anh Thần đi tắm một cái." Đưa bàn tay ra xoa đầu Sở Thanh, Lục Thần mỉm cười vô cùng ấm áp, có thể thấy người mình quan tâm vẫn bình an vô sự, còn có chuyện nào làm mình vui hơn chứ.
Sau khi Lục Thần rời đi, trong phòng tựa hồ an tĩnh hơn nhiều, chỉ có Hoàng Á Lê nói cái gì đó với Sở Thanh, mà Sở Thanh thỉnh thoảng lại gật đầu một cái, bất quá bởi vì nói quá nhỏ, mấy người còn lại lại không thể nghe rõ hai người đang nói cái gì.
"A Thanh, vị tiểu thư Hoàng này là bạn...bạn gái của con sao?" Vẻ mặt Sở ba có chút lúng túng, ông biết Sở Thanh là con gái của mình, nhưng vị tiểu thư Hoàng này lại không nhất định biết, nếu quả thật là bạn gái của con gái mình, ông đoán chừng mình sẽ không thể chịu được.
"Không, là bạn bè." Giương mắt nhìn Sở ba một cái, sau đó nhìn Hoàng Á Lê một cái, rồi cúi đầu chăm chú nhìn bản đồ trong tay, theo Hoàng Á Lê nói cái gì đó, tay vẽ vẽ trên bản đồ.
Hai người như vậy lại càng cho mấy người trong phòng tò mò hơn, mặc dù trước kia Sở Thanh thích kết giao bạn bè, nhưng tuyệt đối sẽ không thích loại người ôn nhu như Hoàng Á Lê, mà sau khi trở nên lạnh nhạt, bên người mơ hồ không có một người bạn nào, cho nên....Cô gái họ Hoàng này giống như lời Sở Thanh nói, chỉ là bạn bè thôi sao?
"A Thanh, hôm nay, con có gặp nguy hiểm gì không? Không có bị thương đi...." Thấy con gái mặt lạnh ngồi xa bọn họ, trong lòng Sở ba có chút buồn buồn, giống như ông và cô không phải là người một nhà vậy.
"Sẽ không trở thành tang thi." Sở Thanh nói những lời này làm cho sắc mặt ba người ngồi đối diện có chút khó coi, mặc dù Sở Nghiên cũng không phải thật sự quan tâm, nhưng hai người còn lại thì khác, Sở Thanh vừa nói ra, làm cho người ta cảm thấy bọn họ chỉ sợ Sở Thanh sẽ biến thành tang thi làm hại bọn họ vậy.
Sở Thanh cũng không để ý hai người kia nghĩ gì, mà lại vô cùng nghiêm túc vẽ vẽ trên bản đồ, sau đó thỉnh thoảng viết cái gì, làm cho mọi người vô cùng hiếu kỳ, nhưng bởi vì cô không nói gì, cho nên mấy người kia không tiện hỏi.
Dĩ nhiên, Sở Nghiên cũng không có đắn đo gì, nhất là sau khi biết Hoàng Á Lê trọng sinh, hơn nữa cô có cảm giác thời gian sống của Hoàng Á Lê dài hơn cô, nếu như vậy, trước khi quyết định giết chết Hoàng Á Lê, cô ta vẫn có chỗ dùng.
"A Thanh, em đã viết cái gì vậy, để cho chị xem một chút được không?" Vừa nói, cô ta làm bộ đứng lên, đi tới chỗ Sở Thanh ngồi, muốn lấy đi bản đồ trong tay cô.
Mà Sở Thanh thấy cô ta muốn lấy bản đồ trong tay mình, ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn cô ta, không có chút cảm giác nào, nhưng lại làm toàn thân Sở Nghiên rét run, không thể không ngồi lại.
"A Thanh, đây là em không tin chị sao?" Sở Nghiên ngoài cười nhưng trong không cười, nói, nhưng trong lòng lại thầm hận, Sở Thanh thật may mắn, cho nên mới quen biết Hoàng Á Lê, còn để cho ả tránh được một kiếp, ông trời không có mắt mà.
"Ừ, không tin, cô muốn giết tôi." Đối với người có sát ý với mình, cho tới bây giờ Sở Thanh vẫn luôn khách khí, hiện tại chưa ra tay đối với cô ta cũng không phải cô lòng dạ đàn bà, mà có khi chết đi cũng không phải là trừng phạt lớn nhất, nghiêm trọng nhất.
Lời nói thẳng thừng của Sở Thanh làm mặt Sở Nghiên trắng bệch, có một số việc biết rõ là một chuyện, mà nói thẳng ra là một chuyện khác: "A Thanh, em đang nói cái gì vậy, em là em trai duy nhất của chị, làm sao chị lại muốn giết em chứ?"
"Lần đầu tiên, bệnh viện, có sát ý." Sở Thanh nhíu mày, sau đó như nhớ lại cái gì, nói tiếp: "Ngày hôm qua, không có bệnh, cố ý ngăn cản anh Thần."
Mặc dù Sở Thanh không phải thầy thuốc chuyên nghiệp, nhưng người tu luyện dù không luyện đan, không tinh thông thuật kỳ hoàng (? - Nuy), cũng có thể biết dáng vẻ sau khi bị bệnh, tất nhiên Sở Thanh không phải không nhìn ra.
Mà Sở Nghiên bây giờ, sắc mặt hồng thuận, căn bản không phải bộ dạng mới vừa khỏi bệnh, cho nên chuyện hôm qua đã quá rõ ràng rồi, căn bản là cô ta đang giả bệnh.
Lúc không khí vô cùng lúng túng, thì Lục Thần tắm xong đi xuống.
Sở Thanh nhìn anh một cái, đem bản đồ đưa vào tay Lục Thần.
"Cho anh?" Nhìn Sở NGhiên,, Lục Thần hơi cười, cũng không có nhận bản đồ, mà ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Gật đầu một cái, Sở Thành ý nói anh đã đoán đúng, sau đó một lần nữa đưa tay ra: "Ừ, khu an toàn."
Ba chữ "Khu an toàn" vừa vang lên, sắc mặt Sở Nghiên lập tức tái nhợt, chuyện cô lo lắng đã xảy ra, Hoàng Á Lê thật sự muốn dựa vào Sở Thanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.