Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 25: Ngón tay đứt




Quả nhiên, sau khi Sở ba nghe Sở Nghiên nói xong, sắc mặt thay đổi mấy lần, nếu như Sở Thanh không có biến thành tang thi, thì việc bỏ cô lại đúng là trong lòng mang tội, nhưng nếu như mang theo Sở Thanh, có thể tất cả bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên....Mặc dù trong lòng cảm thấy có lỗi với con gái nhỏ, nhưng ông cũng không có lựa chọn khác!
Chẳng qua Sở ba lại quên mất, tất cả chỉ là lời nói một phía của Sở Nghiên, bất kể là Lục Thần, Mộ Hi hay Hoàng Á Lê (*), cả ba người đều biết Sở Thanh không có biến thành tang thi, vì vậy, sự thật của việc này đã nói lên Sở Nghiên đang nói dối.
(*) Nguyên văn là "Hoàng Nhã, Nuy nghĩ tác giả viết nhầm nên tự chỉnh lại là "Hoàng Á Lê" như lúc đầu, chỉ có chỗ này là tên của Hoàng Á Lê khác thôi, còn lại thì không có thay đổi - Nuy
Nhưng khổ nỗi là một người luôn thiên vị Sở Nghiên, ông quyết định tin lời con gái mình.
"A Thần." Nhìn thân thể không có thối rửa trong ngực Hoàng Á Lê, trong lòng Sở ba thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn nói: "Nghiên nhi nói rất đúng, nếu A Thanh biến thành tang thi, bây giờ chúng ta còn mang theo con bé, mọi người sẽ rất nguy hiểm, chúng ta cũng không thể không có trách nhiệm với mọi người."
Lời này của Sở ba không sai, nhưng ông lại quên, mặc dù bọn họ hành động cùng nhau, nhưng bốn người bọn họ chỉ cần có trách nhiệm hỗ trợ lẫn nhau cho an toàn, còn về những người khác....
Ừm, cho tới bây giờ cũng không có thừa nhận bọn họ là đồng bạn đi, vậy tại sao cần phải có trách nhiệm với bọn họ?
"Tôi nói rồi." Cuối cùng, Lục Thần không thể chịu được hai người này nữa, giọng nói đã mang theo sự tức giận đè nén: "Nếu như không muốn hành động cùng chúng tôi thì cút, an nguy của các người thì có quan hệ gì tới chúng tôi. Sở tiên sinh, từ một khắc khi Sở Nghiên hại A Thanh, các người đã không còn là cái gì nữa, tự hiểu lấy mình đi, muốn làm gì thì làm không được sao? Ở chỗ này của tôi nói nhảm làm gì!"
Lục Thần vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Sở ba và Sở Nghiên không thể đẹp hơn nữa rồi, bởi vì nói ra những câu đó, đã đại biểu đoạn tuyệt hoàn toàn!
"A Thần, A Thanh là con gái của tôi, làm sao mà tôi không cảm thấy khó chịu, nhưng nếu A Thanh đã biến thành....."
"Sở tiên sinh, làm sao ông biết được A Thanh biến thành tang thi? Dù là ông hay Sở Nghiên cũng không có tự mình kiểm tra, thì có tư cách gì nói A Thanh là tang thi, hơn nữa....." Mộ Hi giễu cợt nhìn người ngồi chồm hổm ở ngoài nghe lén, mặt khinh thường: "Không nên quên A Thanh chính là ân nhân cứu mạng của các người, đây là cách các người báo ân sao?"
Nói xong, Mộ Hi đạp một cước sau cánh cửa xe khép hờ, chỉ nghe bịch một tiếng, âm thanh của vật nặng rớt xuống vang lên.
Cũng không chờ Sở ba kịp phản ứng, Mộ Hi đã đẩy cửa xe đi ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống người đang lấy hai tay đỡ đất, Sở Nghiên lắc đầu không ngừng, hiển nhiên là vừa rồi ngã xuống, đầu Sở Nghiên bị đụng, trực tiếp làm cho cô ta mông lung.
"Sở Nghiên, Sở đại tiểu thư." Nhìn Sở Nghiên không còn mấy tỉnh táo, Mộ Hi cười khẽ, giọng nói mang theo mấy phần nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng lời nói lại ngược lại: "Có phải cảm thấy vừa rồi Lục Thần dạy dỗ cô còn chưa đủ, muốn tôi tự tay động thủ à?"
Âm thanh dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai Sở Nghiên lại có một loại cảm giác không rét mà run, người đàn ông này tuyệt đối không phải hạng lương thiện gì, âm thanh của hắn càng dịu dàng, kết quả của cô sẽ càng thảm!
Lúc Sở Nghiên chuẩn bị đề phòng, thì Mộ Hi đã động thủ, chân phải của anh hung hăng đạp lên ngón tay út bàn tay trái của của Sở Nghiên, một âm thanh "cọt kẹt" làm cho người ta ê răng vang lên cùng lúc với tiếng hét thảm thiết của Sở Nghiên.
Đứng một bên, Sở ba nghe tiếng hét thảm thiết của con gái vội vàng chạy ra khỏi xe, đập vào mắt ông chính là con gái mình ngã xuống đất, mà đứng ở đó là một người đàn ông cao cao tại thượng, mặt khinh bỉ đạp xuống ngón tay út của con gái, còn dùng sức nghiền.
"Dừng tay!" Làm sao Sở ba có thể để con gái mình bị khi dễ như vậy, vội vàng chạy tới, muốn đẩy Mộ Hi ra: "Cậu khi dễ một cô gái như vậy, đáng mặt đàn ông hả?"
Bị Sở ba đẩy vài cái, Mộ Hi căn bản không có nhúc nhích, sau khi anh hết kiên nhẫn, mới đẩy Sở ba xuống đất: "Hửm? Khi dễ một cô gái thì không phải đàn ông, vậy kẻ muốn hại chết người thân của chính mình, bức bỏ người thân thì là cái gì? Súc sinh?"
Nói xong, Mộ Hi giống như nghĩ tới một chuyện cười nào đó, khẽ cười một tiếng, sau đó từ từ nói: "Nói những kẻ đó là súc sinh, thật đúng là sỉ nhục hai từ này mà, dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con mình, ngay cả người thân cũng không buông tha, đơn giản chính là Heo - Chó - Không - Bằng!!!"
Mộ Hi vừa nói, vừa dùng thêm sức dưới chân, nhìn cái trán của Sở Nghiên đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, bên tai là tiếng hét thảm thiết khàn khàn của cô ta, không biết tại sao, trong lòng anh có một loại khoái cảm không nói thành lời.
Mà bây giờ, Sở Nghiên không có cảm giác tốt nào, cô cảm nhận được xương ngón tay út của mình đã bị đạp đứt, sau này căn bản không thể hồi phục lại như cũ nữa rồi, cô thét lớn, trong mắt đầy hận ý dữ tợn.
Sở Thanh, lại là Sở Thanh!
Cũng bởi vì cô ta, nếu như không phải vì cô ta, tại sao mình bị đối xử như vậy?! Vừa rồi tại sao cô ta không bị tang thi giết chết đi, cái người đáng chết kia đúng là mầm họa!
Lúc Sở Nghiên suy nghĩ vẩn vơ, thì đột nhiên cảm thấy da đầu đau đớn, đầu bị ép buộc nâng lên, dữ tợn trong mắt cũng không kịp thu về, bị Mộ Hi thu hết vào mắt anh.
"Thế nào? Không cam lòng? Hận?" Nhìn thần sắc dưới đáy mắt Sở Nghiên, sự tàn nhẫn trong mắt Mộ Hi càng nhiều hơn: "Làm chuyện gì thì cũng phải chuẩn bị thừa nhận hậu quả, dám làm tổn thương chủ nhân của tôi, tất nhiên phải trả một cái giá lớn, thống khổ thật nhiều!"
Mộ Hi vừa dịu dàng nói, vừa kéo tóc cô ta lên, nhưng lực đạo dưới chân cũng không có giảm chút nào.
Da đầu đau đớn cùng ngón tay bị đứt đã làm cho Sở Nghiên không nhịn được mà vùng vẫy, nhưng Mộ Hi là ai, coi như anh chỉ có dị năng hệ Không gian, nhưng lực chiến đấu lại không làm người khác dám xem thường, thì sao một Sở Nghiên nho nhỏ có thể tránh ra khỏi tay anh được?
Chẳng qua Mộ Hi cũng không có hoàn toàn chế trụ cô ta, giống như mèo vờn chuột, đột nhiên khinh thường kéo mạnh tóc cô ta, rốt cuộc, lúc Sở Nghiên bị hành hạ đổ mồ hôi làm ướt nhẹp áo sau lưng, Mộ Hi dùng sức giẫm mạnh chân, trên tay anh cũng dùng thêm mấy phần sức, cứng rắn kéo Sở Nghiên lên.
Mà ngón tay Sở Nghiên cứ như vậy bị Mộ Hi đạp đứt, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy làm cho tất cả mọi người sợ đến ngây người, tuy nói cũng không phải là máu tanh gì nhiều, nhưng lại có thể chấn nhiếp mọi người ở đây
Lúc này Sở Nghiên đã kêu không lên tiếng, tay đứt ruột đau, cảm giác ngón tay bị người ta cứng rắn kéo đứt, ngươi không chịu qua thì vĩnh viễn không thể biết được Hiện tại cô cuối cùng cũng đã minh bạch, Sở Thanh không phải là người cô có thể chọc!
Cử động lần này của Mộ Hi chính là cảnh cáo, cảnh cáo cô nếu như cô còn làm những chuyện không nên làm nữa, thì tuyệt đối sẽ làm cho cô vạn phần thống khổ mà chết đi.
Quả nhiên, sau đó Mộ Hi dùng âm thanh lạnh như băng nói với Sở Nghiên: "Sở đại tiểu thư, nhớ kỹ, đây chỉ là một giáo huấn nho nhỏ, nếu như còn muốn tiếp tục hại chủ nhân của tôi, chỗ đứt kế tiếp không chỉ một cái, tôi sẽ đem từng khúc xương của cô đạp đứt, sau đó sẽ xé da thịt trên người cô ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.