Chí Tôn Long Thần Hệ Thống

Chương 70: Tai bay vạ gió




Dịch: Sylvesta
Một tòa cự thành cách Mạnh Nguyên Thành trăm dặm.
Lâm Thượng Thành!
Tòa thành trì to lớn, phồn hoa nhất Lâm Thượng Quận.
Quận vương phủ tọa lạc bên trong Lâm Thượng Thành giống như một tôn cự vô chi phách. Phủ đệ rộng lớn chiếm tới 5% diện tích Lâm Thượng Thành.
Có người nói hạ nhân mới tới Vương phủ còn rất hay đi lạc đường.
Có thể tưởng tượng được tòa phủ đệ này rộng lớn nhường nào.
Trong một tòa biệt viện ở vương phủ.
Một nữ tử vận áo trắng được trạm trổ tinh tế, đôi mi thanh tú liền, vi thê miên miểu, vóc người hiện rõ từng đường cong quyến rũ, da dẻ thủy nộn hồng hào vô cùng mịn màng. Nhìn qua nàng chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi nhưng dáng ngọc đã trổ mã đến yêu kiều.
Chỉ là trong con ngươi xinh đẹp lúc này lộ ra một ít oán khí.
“Quỷ đáng ghét... Quỷ đáng ghét... Quỷ đáng ghét... Phụ vương là quỷ đáng ghét, nhân gia không thèm lập gia đình đấy.”
Quận chúa Tông Chính Uyển Du tay cầm roi da, không ngừng đánh mộc nhân ở phía trước.
Đùng đùng đùng đùng...
Đùng đùng đùng đùng...
Từng tiếng tiếng vang lanh lảnh vang lên, mộc nhân bị đánh đến da tróc mộc trán.
Lúc này, một nha hoàn hoảng loạn chạy tới.
Nha hoàn kia thế mà cũng rất xinh đẹp.
“Quận chúa, tin tức tốt, tin tức tốt...”
“Hả?”
Tông Chính Uyển Du ngẩn ra, đôi mi thanh tú khẽ nhíu nhìn về phía nha hoàn kia.
“Hương Nhi, ta sắp sầu đến chết rồi đây, ngươi còn nói tin tức tốt gì à? Trừ phi là phụ vương không ép ta lập gia đình bằng không hiện tại tin tức gì đối với ta mà nói đều không phải tin tức tốt.”
Đôi môi đỏ mọng vênh lên, Tông Chính Uyển Du đặt mông ngồi xuống băng đá.
“Quận chúa, Hương Nhi nói người tin tức này, rốt cục phát hiện ra mao tặc kia rồi.”
“Ồ.”
Tông Chính Uyển Du thuận miệng khẽ lên tiếng, dáng vẻ phờ phạc.
“Phát hiện thì cứ phát hiện đi, một tên mao tặc mà thôi, ta hiện tại nào có tâm tình đi đối phó một tên mao tặc à.”
Chờ đã...
Tông Chính Uyển Du đột nhiên ngẩn ra.
Mao tặc?
Phút chốc, nàng nhìn chằm chằm nha hoàn kia.
“Hương Nhi, ngươi nói mao tặc là cái tên khốn nạn đã nhìn lén bản quận chúa tắm?” Tông Chính Uyển Du trừng mắt hỏi.
“Đúng đấy, quận chúa, nếu không thì làm gì còn mao tặc nào nữa à?” Hương Nhi nói.
“Ở nơi nào?” Tông Chính Uyển Du truy hỏi.
“Tin tức,mới vừa truyền đến, mao tặc kia xuất hiện ở Mạnh Nguyên Thành.” Hương Nhi nói.
“Đi! Bản quận chúa muốn đi thu thập tên mao tặc đó.” Hô, Tông Chính Uyển Du đứng dậy, nàng hiện tại đang lo không tìm thấy người hả giận đây.
“Vâng.” Hương Nhi liền vội vàng gật đầu.
Hai nữ hấp tấp rời đi.
Thế nhưng mới vừa đi tới cửa viện, lại bị một người người đàn ông trung niên mặc áo gấm ngăn lại.
Trung niên nam tử kia có khuôn mặt hình chữ quốc, lông mày rậm, mắt hổ, không giận tự uy.
“Uyển Du, ngươi đây là muốn đi đâu à?”
Tông Chính Uyển Du ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, tức giận nói: “Quỷ đáng ghét, ngươi tới làm gì?”
“Hồ đồ.”
Người đàn ông trung niên sắc mặt nghiêm nghị.
“Ngay cả phụ vương cũng không kêu một tiếng, lại còn la hét cái gì mà quỷ đáng ghét?”
“Người vốn là quỷ đáng ghét mà. Nhân gia không muốn kết hôn thế mà người lại một mực ép ta. Vì thế ngươi chính là quỷ đáng ghét. Hừ! Nếu như mẫu thân còn sống thì nàng sẽ không ép buộc ta lập gia đình.” Nói xong, Tông Chính Uyển Du xoay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìnngười đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên hơi nhướng mày, trên mặt hơi lộ ra một tia buồn bã, ủ rũ.
Tựa hồ có gì đó sâu trong đáy lòng bị xúc động.
Chốc lát, trung niên nam tử kia mới thu biểu hiện trên mặt lại, nghiêm túc nhìn Tông Chính Uyển Du, nói: “Uyển Du, việc này không còn gì để thương lượng. Ba tháng sau, ngươi nhất định phải lập gia đình. Từ giờ trở đi, ngươi bị cấm túc không được rời nội viện nửa bước.”
Nói xong, người đàn ông trung niên nghiêm nghị nhìn phía Hương Nhi.
“Hương Nhi, chú ý quận chúa. Nếu như không thấy nàng, bản vương bắt ngươi hỏi tội.”
“Vâng, Vương gia.” Hương Nhi vội vàng khom người trả lời.
Lâm Thượng Quận quận vương Tông Chính Thanh Hiên gật gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
“Phụ vương, ngươi chờ một chút, ta có lời muốn nói.” Tông Chính Uyển Du hô.
Đi mấy bước, Tông Chính Thanh Hiên lại ngừng lại.
Hắn xoay người lại.
“Uyển Du, ngươi còn có chuyện gì à?”
“Phụ vương, ta...”
Tông Chính Uyển Du chần chờ. Lát sau, nàng mạnh mẽ cắn răng một cái.
“Phụ vương, ta nói thật cho người biết. Thân thể của ta đã bị người khác xem hết, không phải người kia thì con gái không lấy chồng.”
“Cái gì?!” Tông Chính Thanh Hiên giận run.
“Đáng ghét!!”
“Đến cùng là ai?”
“Là ai?”
“Bản vương muốn giết hắn, muốn tiêu diệt cả tộc hắn...”
Toàn bộ hậu viện Vương phủ, sau cơn giận dữ của Tông Chính Thanh Hiên rốt cục bình tĩnh lại.
Bất quá, Tông Chính Uyển Du vẫn bị giam lỏng ở trong sương phòng.
Trong khuê phòng Tông Chính Uyển Du.
“Quận chúa, sự tình người vừa nói không phải thật chứ?” Hương Nhi lo âu.
“Hương Nhi, ngươi ngốc à?”
Tông Chính Uyển Du giơ tay chỉ vào trán Hương Nhi.
“Nếu không phải vì để phụ vương đẩy chuyện hôn sự này đi, ta sao có thể nói ra sự tình kia? Tên mao tặc kia chỉ là cái cớ bản quận chúa đẩy việc kết hôn đi thôi. Ai muốn gả cho loại lưu manh kia à?”
“Thế nhưng quận chúa, ngươi vừa nói như vậy, tên mao tặc kia chết chắc.” Hương Nhi có chút bi ai thay Chiến Thiên Minh.
“Này... Đó là hắn đáng đời.” Tông Chính Uyển Du nói.
Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng thật có chút băn khoăn,
Thế nhưng...
Vừa nghĩ tới nếu như không làm như vậy, mình liền phải lập gia đình, Tông Chính Uyển Du cũng không để ý nhiều.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Cùng ngày, một nhánh thiết kỵ của vương phủ được võ trang đầy đủ, cuồn cuộn lao về phía Mạnh Nguyên Thành.
...
TrongMạnh Nguyên thành.
Mạnh Nguyên trạm dịch.
Chiến Thiên Minh cùng hồng y nữ tử Phượng Vô Song cuối cùng cũng coi như đạt thành hiệp nghị.
Việc này, giúp!
Phải giúp!
Bởi vì Phượng Vô Song đưa ra chỗ tốt thực sự không ít.
Hơn nữa, hệ thống lại ra nhiệm vụ.
Đây mới là điều trọng yếu nhất, cũng là nguyên nhân trọng yếu để Chiến Thiên Minh đáp ứng hỗ trợ.
Nhiệm vụ: Cùng Phượng Vô Song diễn một màn kịch.
Hoàn thành khen thưởng: 100000 điểm kinh nghiệm, 1000 điểm Long khí, Phượng Vô Song độ thiện cảm 5 điểm.
Nhìn thấy mười vạn điểm kinh nghiệm, Chiến Thiên Minh vô cùng hài lòng.
Chỉ cần lấy những điểm kinh nghiệm này, mình lập tức có thể thăng cấp lên tứ tinh võ giả.
Nếu như chỉ dựa vào việc đánh giết thú loại thì thực sự quá chậm.
Thế nhưng...
Màn kịch này đến cùng là diễn cho ai xem đây?
Phượng Vô Song không nói, chỉ nói hai ngày nữa là biết ngay.
Sau đó, Chiến Thiên Minh để thủ hạ Phượng Vô Song đi hiệu thuốc mua rất nhiều dược liệu trở về, bắt đầu ở bên trong trạm dịch luyện lên đan.
“Luyện đan!”
“Leng keng! Luyện đan thất bại, độ thuần thục tăng 1 điểm.”
“Luyện đan!”
“Leng keng! Luyện đan thất bại...”
“Luyện đan!”
“Leng keng! Luyện đan thất bại...”
...
Chiến Thiên Minh không ngừng thử nghiệm bất quá mỗi một lần đều là thất bại.
Bởi vì hắn vốn tùy tiện lấy một cây dược thảo nào đó rồi luyện chế, ngay cả dược liệu trong đan phương cũng không có dùng tới.
Như vậy nếu mà thành công đó mới là chuyện lạ.
Nhưng đây chính là điều Chiến Thiên Minh muốn.
Chỉ cần độ thuần thục tăng lên, tỷ lệ thành công khi luyện chế đan dược mới có thể tăng cao.
Hiện tại, hắn cần chỉ là độ thuần thục mà thôi.
Đảo mắt, hai ngày đã đi qua.
Một nhánh thiết kỵ của vương phủ được võ trang đầy đủ xuất hiện trước cửa Mạnh Nguyên trạm dịch.
Khí thế uy nghiêm tự nhiên toả ra để người đi đường không dám tới gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.