Chí Tôn Long Thần Hệ Thống

Chương 47: Nhất kiếm đông lai




Dịch: Sylvesta
“Ta biết rồi, sư huynh.”
Thấy Trương Khiêm ra hiệu, Đường Nhị Pháo cũng không còn bận tâm nhiều như vậy, trên mặt tất cả đều là vẻ châm biếm đi về phía Chiến Thiên Minh.
Dù sao nơi này là sơn cốc, bốn phía cũng không có người nào.
Giết một hay trăm tiểu tử thế này cũng chẳng ai biết.
Nhìn khoảng cách Đường Nhị Pháo càng ngày càng gần Chiến Thiên Minh, Phó Thi Dao mày ngài nhíu chặt.
Đột nhiên!
Bước chân nàng hơi động, bóng người như phi điệp, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Chiến Thiên Minh.
Xoay người một cái.
Hai tay dang ra, dùng thân thể che ở phía trước Chiến Thiên Minh, đồng thời căm tức nhìn Trương Khiêm cùng Đường Nhị Pháo hai người.
“Sư huynh, các ngươi thật quá mức rồi!” Phó Thi Dao cả giận nói.
Bị Phó Thi Dao ngăn lại, lúc này Đường Nhị Pháo có chút khó khăn ngừng lại bước chân.
Hắn quay đầu lại nhìn Trương Khiêm.
Trương Khiêm vẻ mặt không vui, trách mắng: “Sư muội, ngươi tránh ra cho ta!”
“Ta không tránh.” Phó Thi Dao kiên định nói.
“Nếu còn không nhường đường, đừng trách ta không khách khí.” Trương Khiêm sắc mặt âm trầm.
Đồng thời, trong lòng một trận cười tà.
“Hừ hừ...”
“Muốn để ta khó xử?”
“Thúi kỹ nữ!”
“Dù sao ngày hôm nay cũng định đem ngươi giải quyết tại chỗ, nếu ngươi không ngại chết sớm vậy thì đừng có trách ta.”
Trương Khiêm không chần chừ nữa.
Hắn hướng về phía Đường Nhị Pháo nói: “Sư đệ, ta cầm chân sư muội, ngươi mau đi giết tiểu tử kia.”
“Vâng, sư huynh.” Đường Nhị Pháo gật đầu nói.
Sau đó, hắn âm lãnh hướng về Chiến Thiên Minh nở nụ cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Giết người?
Đây còn không phải là chuyện thường như cơm bữa?
Huống hồ nơi này lại là vùng thâm sơn cùng cốc, giết đối phương thì cũng chẳng có ai quan tâm.
Giết xong cũng chẳng cần xử lý gì cả, dã thú cùng hung thú xung quanh cũng sẽ ăn hắn đến không còn mảnh thịt.
Trương Khiêm dẫn đầu tiến lên vài bước, chụp một cái về phía cánh tay Phó Thi Dao.
“Đi theo ta.”
Trương Khiêm rất rõ ràng tính cách của Phó Thi Dao.
Chỉ cần hắn không chủ động triển khai võ kỹ tiến công Phó Thi Dao, nàng tuyệt đối sẽ không động thủ với hắn.
Quả nhiên, Phó Thi Dao tuy rằng quật cường giẫy giụa, nhưng không hề động thủ.
Khoảng thời gian một hô hấp đó liền bị triệt để kéo dài.
Phốc! Phốc!
Trương Khiêm điểm liên tục hai ngón tay, trực tiếp điểm huyệt vị của Phó Thi Dao.
Phó Thi Dao không nhúc nhích.
Trương Khiêm liếc vóc người đầy đặn của Phó Thi Dao một chút, trong lòng tà hỏa dâng trào.
“Hừ!”
“Chờ thu thập xong tiểu tử kia sau đó đem Đường Nhị Pháo ngu như lợn kia cũng giết chết.”
“Đến thời điểm đó ta nhất định để người sảng khoái phiên thiên.”
Trong lòng cười tà, Trương Khiêm cảm giác tiểu đệ của mình cũng đã nâng lên rồi, hận Đường Nhị Pháo không thể lập tức đem Chiến Thiên Minh giết chết, sau đó, hắn lại ra tay giết Đường Nhị Pháo hoặc là chờ Đường Nhị Pháo bị đầu Tam Vĩ Lôi Lang giết chết rồi hắn lại ra tay giết chết Tam Vĩ Lôi Lang.
Chỉ có điều...
Quá trình như vậy, cùng kế hoạch ban đầu mà hắn suy tính có chút sai lệch.
Ở đây hưởng thụ xong Phó Thi Dao, sợ là không thể mang về tông môn.
Quên đi, sảng khoái một lần cũng được rồi.
Trương Khiêm trong lòng cười lạnh.
Sau khi giết người diệt khẩu, trở lại làm sao giao phó, hắn cũng đã nghĩ kỹ.
Một bên khác.
Đường Nhị Pháo làm nóng người nhanh chóng hướng về Chiến Thiên Minh.
Trên mặt đầy vẻ châm biếm.
“Hừ!”
“Tiểu tử, lấy thực lực nhất tinh võ giả của ngươi mà cũng dám nhục nhã chúng ta?”
“Ngày hôm nay, gia gia ta liền dạy dỗ ngươi làm người như thế nào.”
Chiến Thiên Minh như trước không có cãi lại.
Hắn chỉ nhìn Đường Nhị Pháo đang từ từ đi tới.
Trong lòng, một ít khó chịu.
Hai tên hỗn đản này đã thua mà không nhận rồi bây giờ còn muốn giết mình?
Quả nhiên, trong cái thế giới lấy võ vi tôn này, tuyệt đối không thể dùng những lý niệm nhân đạo trên Địa cầu để cân nhắc.
Ở đây, ai nắm tay to người đó nắm đạo lý.
Dị giới, quả nhiên tràn ngập cảm xúc mãnh liệt!
Dị giới, mới là thế ngoại đào viên cho mình phóng túng!
Dị giới, ngươi quả thực quá sảng khoái rồi!
Mặc dù, dị giới ngươi cũng quá làm cho người ta không có cảm giác an toàn, động một chút là có người muốn giết ca, không có ai ngồi lại hảo hảo nói chuyện cả.
Chiến Thiên Minh ở đáy lòng đối với dị giới giơ lên ngón tay giữa.
Ngay khi khoảng cách Đường Nhị Pháo với Chiến Thiên Minh còn cách xa một trượng thì đột nhiên, Chiến Thiên Minh trước tiên khởi xướng tiến công.
Cửu Long bộ!
Hô!
Chiến Thiên Minh bóng người nhanh thoăn thoắt.
Trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh người Đường Nhị Pháo.
Cửu Long quyền!
Ầm!
Đường Nhị Pháo trong lòng khinh địch căn bản không có bất kỳ chuẩn bị gì, còn không kịp phản ứng lại, liền bị một quyền bạo đến chếch bay ra ngoài, mạnh mẽ nện ở trên vách núi.
Ầm ầm ầm...
Ào ào ào...
Ào ào ào...
Bên trên vách núi lăn xuống không ít đá vụn.
Tình cảnh này...
Thực sự là quá đột ngột.
Đừng nói Đường Nhị Pháo không kịp phản ứng lại mà ngay cả Trương Khiêm cũng không có phản ứng lại.
Trong nháy mắt, đã bại!
Đường Nhị Pháo ngất đi.
Chiến Thiên Minh cũng không có giết Đường Nhị Pháo, hắn còn chờ Đường Nhị Pháo quỳ xuống gọi mình là gia gia đây.
Cứ như thế giết Đường Nhị Pháo, vậy cũng quá tiện nghi cho đối phương.
Không được.
Nhất định phải chờ được tên Nhị Pháo ngu ngốc này gọi hai tiếng gia gia khiến mình đầy sảng khoái.
Sau đó mới giết.
Phục hồi lại tinh thần, Trương Khiêm con mắt hơi híp lại.
“Hừ! Đường Nhị Pháo đúng là tên phế vật vô dụng.”
Trương Khiêm tỏ rõ vẻ xem thường.
Nếu Đường Nhị Pháo đã ngất đi, như vậy, sự tình thu thập Chiến Thiên Minh, cũng chỉ có thể do hắn đến làm rồi.
Trương Khiêm sắc mặt âm trầm đi tới.
“Sư huynh, các ngươi đừng có tiếp tục đánh nữa.” Phó Thi Dao tận tình khuyên nhủ hô.
“Thúi kỹ nữ, ngươi câm miệng cho ta.” Trương Khiêm nổi giận nói.
Hiện tại, Đường Nhị Pháo đã chết rồi, trước mắt Chiến Thiên Minh cũng ngay lập tức sẽ chết đi, hắn cũng chẳng muốn ở trước mặt Phó Thi Dao làm bộ người tốt lành gì.
“Hừ! Chờ ta thu thập xong tên tiểu tử kia, lại để người sảng khoái phiên thiên.”
“Hừ hừ...”
Liếc Phó Thi Dao đã dại ra tại chỗ một chút, trong con ngươi Trương Khiêm lộ ra một tia tà ý.
Xoay người, tiếp tục hướng về chỗ Chiến Thiên Minh đi tới.
Phó Thi Dao đã choáng váng.
Ở trong ấn tượng của nàng, Trương Khiêm luôn luôn khiêm tốn lễ độ, làm sao lại biến thành như vậy?
Thì ra...
Thì ra hắn vẫn luôn luôn làm bộ, đây mới là bộ mặt thật của hắn.
Phó Thi Dao rất thất vọng.
Phi thường thất vọng.
Nơi đáy lòng, rất khó vượt qua cú sốc này.
Nàng thậm chí còn không tin tưởng tất cả những việc mình đã nhìn thấy hôm nay.
Một bên khác.
Trương Khiêm ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Chiến Thiên Minh.
“Tiểu tử, xem ra vừa nãy ta vẫn có điểm xem thường ngươi, không nghĩ tới, ngươi lại còn thật sự có tài.”
“Bất quá...”
“Người vẫn là quỳ xuống cho ta đi!”
Trương Khiêm lo lắng Chiến Thiên Minh lần thứ hai tập kích, trong nháy mắt thanh âm hạ xuống, trước tiên khởi xướng tập kích.
Bộ pháp hơi động, thân ảnh như điện.
Coong!
Trường kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, kiếm khí lẫm liệt, ánh kiếm chói mắt, tật tốc như phong.
Một tia ánh bạc hướng về con mắt Chiến Thiên Minh lia tới.
Chiến Thiên Minh trong lòng giận dữ.
“Tru Tiên Kiếm, đi ra cho ta!”
Vù...
Nhất kiếm xuất, hồng mang hiện, lôi quang quanh quẩn, hư không chấn động.
Bùm bùm...
Những lôi điện màu bạc chen lẫn màu đỏ không ngừng ở bốn phía Tru Tiên Kiếm bắn lên giống như điện xà.
Trong nháy mắt khi Tru Tiên Kiếm xuất hiện, Trương Khiêm cùng Phó Thi Dao đều ngẩn ra.
Thần binh?
Trong mắt của hai người, tất cả đều phản chiếu hình ảnh Tru Tiên Kiếm bốn phía hồng mang cùng ánh chớp.
Binh khí như vậy, không phải thần binh thì không còn gì khác.
Hai người đều là lần thứ nhất nhìn thấy binh khí như vậy, trong lòng chấn động không ngớt.
Chấn động qua đi.
Trương Khiêm đáy lòng nổi lên lòng tham vô tận.
Giết!
Giết tên tiểu tử trước mắt này, thần binh chính là của mình.
Dù như thế nào cũng phải giết tên tiểu tử này.
Cướp đoạt thần binh!
Nhất thời, trường kiếm Trương Khiêm nắm chặt trong tay bỗng nhiên chấn động, trong đan điền chân nguyên tất cả đều dâng trào mà ra.
Bên trên trường kiếm, chân nguyên lay động.
Kiếm khí sắc bén, lẫm liệt mà ra.
“Tùng Hạ Khinh Phong, Nhất Kiếm Đông Lai!”
Vù...
Trường kiếm run lên, nhất thời biến ảo ra mười mấy đạo kiếm ảnh, mỗi một đạo đều trực chỉ trúng chỗ yếu hại trên người Chiến Thiên Minh.
Mỗi một kiếm, đều có thể trí mạng.
Nhìn mười mấy đạo kiếm ảnh hung hăng đâm tới, trong lòng Chiến Thiên Minh vốn đã nổi giận, hét một tiếng.
“Hừ!”
“Cái chiêu thức rách nát này của ngươi cũng dám gọi là Nhất Kiếm Đông Lai? Của lão tử mới là Nhất Kiếm Đông Lai đây.”
“Chính bản Nhất Kiếm Đông Lai!”
Bỗng nhiên!
Chiến Thiên Minh nắm chặt Tru Tiên Kiếm, đâm một cái về phía trước.
“Nhất Kiếm Đông Lai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.