Chí Tôn Long Thần Hệ Thống

Chương 22: Muốn ta chết?




Dịch: Sylvesta
“Ta nói này Bát Giới, đó là rắn chứ không phải lợn nái, ngươi không nên kích động như vậy?” Chiến Thiên Minh trêu nói.
“Chủ nhân, ta đương nhiên biết nó là một đầu xà, hơn nữa còn là một đầu xà cái đấy.” Tiểu Tử trả lời.
“Ây...” Chiến Thiên Minh choáng váng.
Xà cái?
CMN!
Ngươi có đúng là heo không vậy?
Thực sự là xằng bậy.
Chiến Thiên Minh khinh bỉ mà nhìn Tiểu Tử trong chiến sủng không gian, thầm nói: “Lẽ nào, Bát Giới cái tên này đã đến thời kỳ động dục? Nói đến, nếu như là ở Địa Cầu, heo nuôi đến mấy năm, sớm cũng đã động dục rồi. Bát Giới tuy rằng vẫn không lớn lên, giống như một Tiểu Bất Điểm, nhưng cũng nên đến thời điểm ấy rồi.”
“Được, có cơ hội tìm cho ngươi một đầu lợn nái đi.”
“Khà khà...”
Hô!
Ngay khi Chiến Thiên Minh âm thầm cười, Khô Đằng Mãng phát hiện cơ hội đột nhiên hướng về Chiến Thiên Minh khởi xướng công kích, đầu rắn vọt tới trước như tên rời cung, miệng rắn to lớn bỗng nhiên mở ra, bốn cái nanh như bốn cái lợi mâu đâm ra.
Nhanh như Lôi Điện!
Cửu Long bộ.
Chiến Thiên Minh lắc mình một cái, đồng thời khóe miệng mang theo vẻ châm biếm.
Vèo!
Một cục đá tốc độ như sét đánh bắn ra.
Phốc!
Cục đá chuẩn xác bắn vào một con mắt của Khô Đằng Mãng, một bên mắt giống như bong bóng vỡ tan ra.
1523
Trên đầu Khô Đằng Mãng, hiện lên một chuỗi chữ số.
“Hừ! Đánh lén?”
“Ca đã sớm đề phòng ngươi.”
Chiến Thiên Minh nhếch miệng nở nụ cười.
Lúc trước hắn chính là cố ý biểu hiện sự bất cẩn trước mặt Khô Đằng Mãng, làm cho đối phương tưởng rằng đã nắm được cơ hội tốt.
Kỳ thực, hắn vẫn luôn chú ý.
Loại chiến thuật này, thời điểm hắn chơi game pk, cũng đã dùng không biết bao nhiêu lần.
Dụ địch ra chiêu, nắm lấy cơ hội phản đòn, một chiêu trúng ngay chỗ yếu hại.
Hơn nữa, một kích này tạo thành thương tổn cũng khá tốt.
Sau khi kích thương Khô Đằng Mãng, Chiến Thiên Minh lúc này hướng về địa phương Vương Tự Chân ẩn thân chạy tới, vừa chạy vừa hô to cứu mạng, trên mặt lộ ra dáng vẻ hoảng loạn, sợ sệt.
Nhìn lén được biểu hiện trên mặt Chiến Thiên Minh, Vương Tự Chân trong lòng cười lạnh.
Bất quá, hắn đối với Khô Đằng Mãng ở xa xa trong chớp mắt nổi điên, mãnh liệt quất trên mặt đất, cảm giác được có sự kỳ quái.
Còn không chờ hắn làm rõ là chuyện gì xảy ra, Khô Đằng Mãng đã tức giận đuổi lại đây.
Gần rồi.
Vương Tự Chân lúc này mới nhìn rõ ràng.
“Cái gì?”
Hắn vạn phần không thể tin được, một con mắt Khô Đằng Mãng dĩ nhiên bị mù, tiên huyết ào ào chảy ra.
Là ai?
Là ai làm con mắt Khô Đằng Mãng bị thương?
Lẽ nào là...
Đột nhiên, Vương Tự Chân ngẩn ra.
Chiến Thiên Minh!
Nhất định là Chiến Thiên Minh.
Ngoại trừ hắn, không có ai có cơ hội ra tay, cũng căn bản không có những người khác ở hiện trường.
“Hừ!”
“Chiến Thiên Minh, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào. Đến Khô Đằng Mãng ngươi cũng dám khiêu khích?”
“Quả thực là điếc không sợ súng.”
Vương Tự Chân lần thứ hai hơi co người lại, đem mình ẩn giấu hết sức.
Chiến Thiên Minh thông qua Tiểu Tử, đã biết địa phương Vương Tự Chân ẩn thân, bất quá, hắn còn không biết người theo dõi hắn chính là Vương Tự Chân.
Vừa chạy, Chiến Thiên Minh vừa lặng lẽ đánh giá địa phương Vương Tự Chân ẩn thân.
Rốt cục, hắn thấy rõ ràng.
“Hừ! Vương Tự Chân?”
“Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào.”
“Hừ hừ...”
Trong lòng cười thầm, Chiến Thiên Minh làm bộ không có phát hiện Vương Tự Chân, tiếp tục liều mạng mà la to, đồng thời ở trong núi rừng chạy loạn, dẫn Khô Đằng Mãng phát điên uốn lượn quanh co về phía Vương Tự Chân, áp sát đi tới.
Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.
Trên đầu Khô Đằng Mãng cách mỗi mấy giây lại hiện lên một chuỗi chữ số.
854
742
544
...
Điểm sinh mệnh đang chầm chậm giảm bớt.
Tin tưởng chẳng bao lâu nữa, thì sẽ không có thêm mức thương tổn nào sản sinh.
Chiến Thiên Minh khống chế vị trí vô cùng tốt.
Hắn mới vừa chạy tới gần địa phương Vương Tự Chân ẩn thân, Khô Đằng Mãng cũng vừa vặn truy tới gần.
Vèo!
Đuôi rắn như tiên, đánh ra một đạo tàn ảnh.
Chiến Thiên Minh vội vã lóe lên.
Ầm!
Vương Tự Chân ẩn thân sau cây đại thụ kia, bị quất ngang gáy.
Đồng thời, căn bản Vương Tự Chân không có ngờ tới điều này, cả người bị đánh bay ra ngoài tám, chín mét.
“Phốc...”
Vương Tự Chân còn chưa ngã xuống đất, liền phun ra một ngụm máu.
“Lão tạp mao, tư vị này tốt chứ?”
Chiến Thiên Minh một bước nhanh thoăn thoắt, xuất hiện bên cạnh Vương Tự Chân, khóe miệng đầy châm biếm.
“Đáng ghét! Tiểu tạp chủng, ngươi chờ đó cho ta.”
Vương Tự Chân đau đầu tức giận.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Chiến Thiên Minh, hắn trong nháy mắt liền rõ ràng, Khô Đằng Mãng vốn là Chiến Thiên Minh cố ý dẫn tới.
“Ha ha...”
Chiến Thiên Minh vui vẻ cười to.
“Lão tạp mao, còn không mau mau bò lên chạy?”
Ném câu nói tiếp theo cùng một nụ cười sang sảng, Chiến Thiên Minh triển khai Cửu Long bộ, hăng hái vọt ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, Khô Đằng Mãng đã đuổi lại đây.
Hô...
Còn không chờ Vương Tự Chân bò người lên, Khô Đằng Mãng thân thể thô to nhanh chóng trườn qua, đầu rắn chợt đụng một cái.
Ầm!
Vương Tự Chân ngăn trở đường đi của Khô Đằng mãng bị va bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Răng rắc răng rắc...
Bắp đùi trực tiếp bị đụng gãy.
Khô Đằng Mãng căn bản không để ý tới Vương Tự Chân bị đụng trúng ngất ngây như con gà tây mà điên cuồng đuổi theo Chiến Thiên Minh.
NHưng Chiến Thiên Minh không có ý định cứ như thế mà buông tha Vương Tự Chân.
Chuyển thân trở về.
Lần thứ hai đi ngang qua địa phương Vương Tự Chân ngã xuống.
Ầm!
Vương Tự Chân lần nữa bị đánh bay, hộc từng ngụm máu.
Hắn miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, đôi mắt ẩn chứa sự phẫn nộ nhìn gắt gao Chiến Thiên Minh.
Trong lòng, tức giận cuồn cuộn.
“Tiểu tạp chủng, ta với ngươi đồng quy vu tận!” Vương Tự Chân nhe răng trợn mắt mà rống lên mắng.
“Khặc khục...”
Ngực chứa đầy nộ hỏa, Vương Tự Chân chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực mình đang cuồn cuộn dâng trào, vô cùng khó chịu, ho ra.
Mới vừa rồi bị Khô Đằng mãng đụng trúng mấy lần, đã chấn động đến mức ngũ tạng khí huyết bị tổn thương.
“Muốn ta chết?”
Chiến Thiên Minh đang bay vọt khắp nơi hơi nhếch khóe môi lên.
“Hừ! Vậy thì nhìn xem hai chúng ta, ai chết trước.”
Chiến Thiên Minh không chút khách khí dẫn Khô Đằng Mãng nhằm phía Vương Tự Chân thêm lần nữa.
Mắt thấy Chiến Thiên Minh mang theo Khô Đằng Mãng lại vọt tới, Vương Tự Chân trừng mắt lên, đáy lòng tức giận không nhịn nổi.
“Ngươi... Ngươi cái thằng tiểu tạp chủng!”
Hắn vươn mình bò lên, xoay người chuẩn bị chạy trốn.
Vèo!
Phốc!
“Ô... Ô...”
Vương Tự Chân tức giận đầy ngực mới vừa quay người lại, liền cảm giác được cúc hoa đột nhiên đau xót, như là có món đồ gì đó mạnh mẽ tiến vào trong, cả khuôn mặt nhất thời trở nên đặc sắc.
Hô, Chiến Thiên Minh vọt qua bên cạnh Vương Tự Chân.
Ầm!
Vương Tự Chân không kịp phản ứng lại, tiếp tục bị Khô Đằng Mãng va bay ra ngoài.
Chiến Thiên Minh nhìn chằm chằm Vương Tự Chân bị ném ra xa nhìn một chút.
Điểm sinh mệnh đã rất thấp.
Không tới một phần mười.
Chiến Thiên Minh trong lòng sát ý phút chốc bùng lên.
Hắn bản không muốn giết người, nhưng người khác lại không chịu buông tha hắn, cái này không thể trách mình.
Dù sao, thế giới này không phải là xã hội pháp trị.
Ở đây, không có pháp luật bảo vệ.
Ngươi không giết người, phải bị người giết.
Đây chính là một cái thế giới mạnh hiếp yếu đầy tàn khốc.
“Hừ! Muốn ta chết?”
“Vậy ngươi trước hết chết đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.