Chí Tôn Long Thần Hệ Thống

Chương 15: Muốn bắt ta? Không có cửa đâu!!!




Dịch: Sylvesta
Chiến Thiên Minh đứng ở trong đám người, hoàn toàn không có ý tứ lên đài.
Vì 15 lượng bạc một tháng mà đi làm phủ vệ cho người khác, nghe người khác hô tới quát lui?
Loại chuyện này, mình ngu mới làm.
Mục tiêu của ca là trở thành nam nhân mạnh nhất trên Cửu Long đại lục.
Làm phủ vệ?
Để mấy tên thiên tài khác đi làm đi.
Đang lúc nhàm chán, Chiến Thiên Minh mở ra Chí Tôn Long Thần hệ thống, hướng về phía Lý Quảng Thành đang ngồi ở trên ghế kiểm tra một hồi.
Hắn rất muốn biết, người uy vũ thô bạo như thế có cảnh giới ra sao?
“Nhất tinh Võ Linh!”
Thật mạnh mẽ!
Chí ít, đối với Chiến Thiên Minh hiện nay mà nói, thực lực như này thật sự rất mạnh mẽ.
Rất nhanh, hơn ba mươi thanh thiếu niên ở trên quảng trường thưa thớt đứng thành một hàng, cùng đội ngũ quân nhân sẵn có bên cạnh chỉnh tề mà so sánh có thể thấy rõ ràng.
Vương Man đứng ở trong đó ánh mắt quét qua đoàn người, sau khi nhìn thấy Chiến Thiên Minh, thở ra một ngụm hừ lạnh.
Lưu Vũ cũng ở tại trong đội ngũ thì lại hướng về phía Chiến Thiên Minh nở nụ cười.
Vòng kiểm tra thứ nhất bắt đầu.
Nâng đỉnh!
Trên quảng trường, đặt mười cái thạch đỉnh to nhỏ không đều.
Từ nhỏ đến lớn, phân biệt là 1 ngàn cân, hai ngàn cân, ba ngàn cân... 1 vạn cân.
Hơn ba mươi người dám đi lên đài tự nhiên là mỗi một người đều có thể nâng lên chí ít là thạch đỉnh ba ngàn cân.
Điểm này, không nghi ngờ chút nào.
Lưu Vũ xếp hạng thứ mười một, càng là giơ lên thạch đỉnh 4000 cân.
“Không sai, người này có một thân man lực, có thể coi là khả tạo chi tài.” Lý Quảng Thành khẽ gật đầu tán thưởng một câu.
Nhất thời, cha mẹ Lưu Vũ đều là cao hứng miệng đều không đóng lại được.
Sau khi lại có mấy người nâng lên thạch đỉnh ba ngàn cân.
Rốt cục đến phiên Vương Man.
Không nói hai lời, Vương Man cũng đi tới phía trước thạch đỉnh 4000 cân.
Hai tay nắm chặt đỉnh.
“A!”
Hét lên một tiếng, Vương Man đem thạch đỉnh nâng quá đỉnh đầu.
Trong đám người, Chiến Thiên Minh ngẩn ra, âm thầm kinh ngạc nói: “Vương Man này lăn lộn lúc nào mà đạt đến tận tứ tinh Võ Đồ? Hơn nữa, thương thế tối hôm qua lại khôi phục nhanh đến như vậy?”
Tuy rằng không biết ngọn nguồn, nhưng Chiến Thiên Minh cũng không thèm để ý.
Mặc kệ nó.
“Không sai, rất tốt.” Lý Quảng Thành khen ngợi nói.
Hắn lần này tán thưởng, rõ ràng so với tán thưởng Lưu Vũ càng tốt hơn.
“Tướng quân, ta còn có thể nâng lên thạch đỉnh 5000 cân.” Vương Man một mặt tự tin nói.
“Ồ?” Lý Quảng Thành nở nụ cười, lập tức ra hiệu Vương Man đi nâng.
Vương Man đầy tự tin, quay đầu lại nhìn về phía phụ phân Vương Tự Chân thương thế rất nặng phải dùng vải treo lên cánh tay bị gãy trong đám người,, gật gật đầu, sau đó, nhìn về phía Chiến Thiên Minh vẻ mặt đầy hờ hững, đáy mắt lộ ra một tia lãnh ý, sau đó mới hướng tới thạch đỉnh 5000 cân.
Các thôn dân cũng không nghĩ tới, Vương Man lại muốn muốn nâng lên thạch đỉnh 5000 cân.
Trong ấn tượng của mọi người, Vương Man vẫn luôn là nhị tinh Võ Đồ.
Hắn đột nhiên nâng lên thạch đỉnh 4000 cân, đã khiến người ta rất kinh ngạc.
Hiện tại, lại còn muốn nâng thạch đỉnh 5000 cân?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mà lúc này trên mặt Vương Man thì tất cả đều là vẻ đắc ý.
Ngay tại buổi tối hôm qua, bọn họ một nhà ba người sau khi từ chỗ Chiến Thiên Minh chật vật trở về, phụ thân hắn liền lấy ra một gốc linh dược hỏa hầu 500 năm được cất giấu từ lâu, nấu thành canh cho hắn ăn vào.
Sau khi ngủ một giấc, sáng nay tỉnh lại, không chỉ thương thế phục hồi như cũ, ngay cả khí lực cũng vượt quá 5000 cân.
Hiện tại, hắn muốn làm cho tất cả mọi người đều nhìn một cái, thiên phú của hắn tuyệt đỉnh ra sao.
Đặc biệt là muốn để Chiến Thiên Minh trong đám người nhìn một cái.
“Hừ! Chiến Thiên Minh, chờ coi đi, ta chẳng mấy chốc sẽ trở thành quận vương phủ phủ vệ.”
“Đến thời điểm đó ta nhất định sẽ giẫm chết người.”
“A!”
Hét lên một tiếng, Vương Man hai tay nắm chặt thạch đỉnh 5000 cân, bên dưới dụng sức, hai cánh tay nổi từng đợt gân xanh.
“Lên cho ta!”
Thạch đỉnh nặng năm ngàn cân chậm rãi rời mặt đất, mắt thấy sắp bị Vương Man nhấc lên.
“Ồ, Vương Man cái mông của ngươi làm sao lại kẹp cái gì kìa, chẳng lẽ cúc hoa của ngươi lại ngứa ngáy?” Chiến Thiên Minh âm thanh đột ngột vang lên.
Thanh âm kia trực tiếp truyền vào trong lỗ tai Vương Man.
Không nhịn được, Vương Man cúc hoa lại căng thẳng một hồi.
Mới vừa tụ tập lên khí lực, lập tức liền thoát ra không còn.
Oanh.
Thạch đỉnh lại rơi xuống trở lại.
Quay đầu lại, Vương Man trợn lên giận dữ nhìn Chiến Thiên Minh, một bộ dáng muốn ăn thịt người.
Đáng tiếc, Chiến Thiên Minh làm mặt như không quen biết, không để ý tới.
Khẽ hừ một tiếng, Vương Man muốn lần thứ hai thử nâng, kết quả chỉ nghe Lý Quảng Thành Tướng quân phất tay nói: “Người kế tiếp.”
“Tướng quân, ta thật có thể nhấc lên được.” Vương Man vội la lên.
“Một chút xíu quấy nhiễu đến từ ngoại giới liền để ngươi thất bại, tâm tính như vậy, làm sao có thể thành đại sự? Vì lẽ đó, ngươi không cần tiếp tục thử nâng. Người kế tiếp.” Lý Quảng Thành rất hờ hững nói, không thèm liếc Vương Man một cái.
Dù sao, Lý Quảng Thành biết được hắn hôm nay tới đây, căn bản không phải thật sự chọn phủ vệ gì cả.
Vì lẽ đó, Vương Man có thể nâng được hay không, chẳng hề có một chút quan hệ.
Vương Man trong lòng cảm giác rất khó chịu.
Tư vị cúc hoa bị bạo, các ngươi có ai hưởng thụ qua?
Hắn đã đích thân trải nghiệm qua à.
Mùi vị đó...
Ngẫm lại một chút cũng đã đau thấy ông bà tổ tiên.
Lý Quảng Thành đã nói thế hắn cũng không có cách nào.
Trút toàn bộ lửa giận lên người Chiến Thiên Minh, Vương Man chỉ đành lui xuống trước.
Phu phụ Vương Tự Chân trong đám người tương tự cũng tỏ rõ sắc mặt giận dữ trừng mắt về phía Chiến Thiên Minh nhưng bọn họ không dám phát tác. Vừa nghĩ tới buổi tối hôm qua, thực lực của Chiến Thiên Minh cường đại đến mức để bọn họ hoảng sợ, lời nói tức giận đến bên miệng tất cả đều nuốt trở vào.
Cảm thụ người nhà Vương gia quăng tới ánh mắt oán độc, Chiến Thiên Minh chỉ thờ ơ nhún vai một cái.
Rất nhanh, vòng kiểm tra thứ nhất kết thúc.
Hơn ba mươi người tất cả đều nhẹ nhàng qua ải.
Vòng thứ hai, so phi tiêu.
Ngoài hai mươi thước, có dựng mấy thảo bia.
Người tham gia khảo hạch chỉ có thể phát ra ba lần phi tiêu.
Trúng hết là hợp lệ.
Lần này, không ít người đều nhíu mày.
Trúng hết?
Xa như vậy, còn muốn trúng hết?
Độ khó cũng không nhỏ.
Bất quá, vừa nghĩ tới đây là quận vương phủ khảo hạch, nếu như không có một chút độ khó, vậy cũng quá không ra gì.
Có khó khăn, mới chứng minh quận vương phủ chọn lựa nghiêm ngặt.
Như vậy mới có thể chọn lựa ra nhân tài chân chính.
Ngươi không thấy những quân nhân đang đứng kia sao, bất kỳ người nào đem so với người lợi hại nhất bên trong thôn đều càng lợi hại hơn?
Khó, mới có thể ra nhân tài.
Nhất thời, những người tham gia khảo hạch tất cả đều tràn ngập động lực.
Nhìn thấy nội dung vòng khảo hạch thứ hai, Chiến Thiên Minh trong đám người bắt đầu nghi hoặc.
“Không luận võ đấu mà lại so phi tiêu?”
“Hơn nữa, còn muốn tìm người nắm giữ kỹ thuật nướng thịt tuyệt hảo?”
“Cái này...”
Làm sao có chút quái quái?
Hô, Chiến Thiên Minh trong đầu lóe qua một đạo linh quang.
“... Không phải hai cái nha đầu kia sắp xếp đấy chứ?”
Chiến Thiên Minh trong lòng một trận bừng tỉnh, nhớ tới Tông Chính Uyển Du cùng Hương Nhi hai người, thấy thế nào, đều cảm thấy trận khảo hạch chọn phủ vệ này hình như là chuyên môn vì mình mà chuẩn bị, muốn dụ mình bắt tới, sau đó chặt đầu.
Đầu bất giác không tự chủ co lại, Chiến Thiên Minh quét nhìn bốn phía.
Không có...
Không có...
Vẫn không có...
Ồ?
Quái, không thấy hai nha đầu này à?
Quét khắp đoàn người, thậm chí bao gồm quân đội quận vương phủ đều xem qua, như trước không có phát hiện.
“Lẽ nào là ta quá đa nghi?”
Giơ tay nhẹ nhàng vuốt cằm, Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu.
Quên đi, coi như là vì mình sắp xếp, mình cũng không tham gia à.
“Hừ! Muốn bắt ta? Không có cửa đâu!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.